
Chương 6
Lâm Vũ Chi bị chọc cười, "Anh nghĩ đi cmn xa vậy?"
Đường Hành Thiên nhìn Lâm Vũ Chi trong chốc lát, duỗi tay để lên đầu cậu, lời nói thấm thía, "Nhóc con đừng nói thô tục."
Lâm Vũ Chi lập tức nghiêng đầu né tránh không muốn tiếp xúc Đường Hành Thiên.
Tuy rằng bản thân lùn hơn Đường Hành Thiên bảy tám cm, nhưng mà từ nhỏ đến lớn Lâm Vũ Chi đều là hạc trong bầy gà, bị người sờ đầu như vậy cảm giác cực kì quái dị.
Đường Hành Thiên tên khốn này ăn cái gì lớn lên vậy?
Bên này Đường Hành Thiên đối với tiến triển còn khá vừa lòng, anh cũng không nóng nảy, lên đại học hai năm trước độc thân không cũng không có việc gì, không nóng vội chút này.
Bên kia Từ Dục cũng tìm hiểu tình báo giùm Thiên ca, bạn cùng phòng mà không biết chút bí mật là không thể nào.
Từ Dục cũng không trông cậy vào mình có thể thoát độc thân, anh em xung quanh được ai hay nấy.
Triệu Lương bị mấy học trưởng vây quanh, nơm nớp lo sợ giống như một thỏ con rơi vào ổ sói.
Cậu sợ hãi làm như bọn Từ Dục đến khi dễ tiểu bối.
Từ Dục sờ sờ mũi, "Đàn em, cậu rất sợ chúng tôi?"
Triệu Lương lập tức lắc đầu phủ định, "Không sợ."
Không sợ cái rắm.
Khẩn trương đến độ đổ mồ hôi.
Triệu Lương đúng là là rất khẩn trương, nhóm người này vóc dáng đều không nhỏ, dáng người cũng không suy nhược, lúc bị vây quanh Triệu Lương mất hết cảm giác an toàn.
Một bàn tay đáp trên vai, Triệu Lương thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
"Đàn em, hỏi cậu chuyện này chút, bạn cùng phòng kia của cậu, Lâm Vũ Chi, có độc thân không?"
Triệu Lương nghe thấy vấn đề sau liền nhẹ nhàng thở ra, hóa ra không phải về mình, cậu suy nghĩ một chút, không trả lời, học trưởng không biết Lâm Vũ Chi có độc thân không?"
Không biết có độc thân không mà còn theo đuổi? Lá gan cũng thật lớn.
Từ Dục nhìn ra Triệu Lương suy nghĩ cái gì, xoa đầu cậu, "Nghĩ cái gì đó? Anh Thiên đương nhiên biết Lâm Vũ Chi độc thân, ý bọn tôi là, Lâm Vũ Chi có thích người khác hoặc là chuẩn bị thích người đó không?"
Triệu Lương dừng một chút, vừa muốn trả lời, Từ Dục cúi người, cười như không cười, "Nghĩ kĩ rồi nói, bọn tôi gần đây vừa lúc thiếu đối tượng thực nghiệm."
Triệu Lương, "!!!!!!"
"Có có có, Lâm Vũ Chi có thích người khác, là bạn bè cấp ba, nghe nói đối phương còn rất đẹp."
Từ Dục ngữ khí hơi ngốc, "Cậu nghe ai nói người nọ rất đẹp?"
Từ Dục không chút nghĩ ngợi liền nói, "Lâm Vũ Chi tự nói."
Từ Dục trầm mặc, mấy chàng trai đi theo bên cạnh cũng không nói, có thể làm Lâm Vũ Chi khen rất đẹp, có lẽ là thật sự rất đẹp.
Ở trong lòng nghĩ vậy, Từ Dục nhìn con sói đuôi to còn ở cửa nhà ăn Đường Hành Thiên, mạc danh cảm thấy chua xót, nói không chừng, anh Thiên ở trong mắt ngưòi ta vẫn là rất xấu đó.
Anh Thiên nếu xấu xí thì bọn họ là cái gì chứ?
Triệu Lương nhìn vài người trước mặt đều trầm mặc không nói, cho rằng bọn họ đang suy nghĩ tại sao Lâm Vũ Chi lại thích người khác rồi, nhỏ giọng khai đao, "Kỳ thật này có là gì, cấp ba ai chả có tình yêu bé bỏng, nói không chừng, Lâm Vũ Chi vẫn là ảo giác cảm tình với bạn thân thành thích, tôi xem Lâm Vũ Chi như vậy, không giống như là thích."
Cuối cùng một câu, Triệu Lương nói được rất là tự tin, cậu thật sự cảm thấy như vậy, ở trong ký túc xá bộ dáng Lâm Vũ Chi biểu hiện hoàn toàn không giống như là trong lòng có người.
Từ Dục không nói chuyện, vỗ vỗ vai Triệu Lương, "Cảm ơn đàn em."
Triệu Lương thụ sủng nhược kinh, "Anh khách khí."
Trên đường về kí túc xá, Từ Dục do dự nửa ngày, vẫn là đem chuyện Lâm Vũ Chi có crush nói cho Đường Hành Thiên, đối phương ngoài dự đoán không trầm mặc cũng không châm chọc mỉa mai.
Mà là nói, "Nhóc con chỉ biết chơi thì biết cái gì là thích?"
Những lời này là nói cho Lâm Vũ Chi, Lâm Vũ Chi trong mắt Đường Hành Thiên thật sự vẫn còn là nhóc con, cậu ấy cái gì cũng không hiểu, tựa như năm đó, xúc động bạo nộ đến trước mặt người bệnh và người nhà.
Học sinh trung học, mới 14,15 tuổi, đã chậm rãi nảy nở.
Mắt đỏ lên, hai tay dang ra, thân hình đơn bạc che ở trước mặt nữ bác sĩ mặt bị cào đỏ, "Nơi này là bệnh viện, không phải nơi các người làm loạn, có việc có thể kêu cảnh sát tới!"
Nam sinh vào thời kỳ vỡ giọng, thanh âm rống đến khàn, bị người nhà bệnh nhân cao to xô đẩy, ngã xuống lại chạy về tới, cố chấp che trước bác sĩ cùng hộ sĩ .
"Tới đây, tôi là vị thành niên, tôi không sợ các ngươi!" ngang ngạnh, dũng cảm từ nhỏ, lớn lên ở bệnh viện, cậu rất có thiện chí với bệnh viện và bệnh nhân.
Nhưng cậu bảo vệ được trưởng bối, thầy cô, anh chị, không thể bảo vệ mẹ của mình.
Thậm chí sau đó không lâu, người bệnh diễu võ dương oai ở tại bệnh viện không chịu đi, đem phòng bệnh nhét đầy đồ vật, xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, bệnh viện chỉ có thể nén giận.
Lâm Vũ Chi từ đó về sau liền rất ít đi bệnh viện.
Đường Hành Thiên đi theo cha mẹ đến thành phố A công tác giao lưu học tập, vừa mới năm hai cấp 3, anh được cha mẹ che ở phía sau, nhìn rõ ràng vẻ mặt thiếu gia của Lâm Vũ Chi, anh dũng cao ngạo như bạch hạc, mặc cho bọn họ chế nhạo châm chọc chửi rủa, đôi mắt cũng không nháy một chút.
Đường Hành Thiên bị hấp dẫn thật sâu, nhưng sau đó Lâm Vũ Chi cũng chỉ xuất hiện trong mộng của anh, vẫn là cảnh tượng kia, thiếu niên ngẩng cao đầu, thân hình đơn bạc lại quật cường trở thành toàn bộ khát cầu của Đường Hành Thiên ở những năm học khổ não đến rạng sáng.
Cũng vì Lâm Vũ Chi, Đường Hành Thiên lúc điền nguyện vọng đại học, lựa chọn trở thành một người bác sĩ, lựa chọn cầm dao phẫu thuật.
Cùng thiếu niên phản ngịch quái gở ở cấp 3 bị nói là rác rưởi bại hoại, bị ba mẹ đưa về quê ba lần.
Khác nhau như hai người.
Ngày đó hoàng hôn chiếu đỏ nửa bầu trời, thành phố S lá phong như mây, Đường Hành Thiên quay đầu chạy tới giành lấy hành lý của Lâm Vũ Chi.
Cho dù đã qua bốn năm, nhưng Đường Hành Thiên vẫn liếc mắt một cái liền nhận ra cậu.
Đường Hành Thiên nhất quán bình tĩnh thong dong, tim đập như sấm, mặc kệ người khác nhìn, trực tiếp từ sân bóng bên ngoài lưới sắt phi ra ngoài, nghe không thấy tiếng kêu của đám bạn đằng sau, vọt tới trước mặt Lâm Vũ Chi ngắn ngủn không tới một phút, anh đã suy nghĩ ngàn vạn câu từ.
"Đã lâu không thấy."
"Tôi đã thấy em."
"Tôi là Đường Hành Thiên."
Nhưng lúc nhìn thấy vẻ mặt tỏ ra xa lạ của Lâm Vũ Chi, anh nghĩ thầm tương lai còn dài, trực tiếp khiêng vali của cậu lên hướng ký túc xá tân sinh viên đi.
"Vì giúp tân sinh viên các cậu khiêng vali, tôi nghỉ hè ở nhà luyện một tháng, hiện tại cuối cùng cũng có tác dụng." Đường Hành Thiên tự mình cảm thấy lời nói này vụng về buồn cười, nhưng Lâm Vũ Chi tin.
Đường Hành Thiên kéo bản thân khỏi hồi ức, cười một tiếng, "Đi chơi bóng không?"
Từ Dục ánh mắt sáng lên, "Đi chứ, đi đi đi, học xong liền chơi bóng rổ."
Nói xong, Từ Dục còn không quên an ủi Đường Hành Thiên, "Anh Thiên, chúng ta không vội, cậu xem, đều ở cùng trường học, còn sợ cái gì? Tương lai còn dài ."
Đường Hành Thiên dừng một chút, "Ừ, tương lai còn dài."
Anh cùng nhãi con Lâm Vũ Chi, tương lai còn dài, quấn nhau đến chết.
–
Huấn luyện quân sự rất nhanh đã kết thúc, nửa tháng qua các bạn học đều hiểu biết lẫn nhau một ít, sau khi kết thúc đêm đó, trong ban phải mở họp lớp, ngoại trừ chính thức gặp thầy phụ đạo cùng chủ nhiệm, phó ban nói hai câu thì chính là tranh cử ban cán bộ.
Diệp Nhàn là chủ nhiệm lớp, bởi vì có việc không thể đến, việc trong ban học sinh toàn quyền giao cho thầy phụ đạo.
Lâm Vũ Chi không có hứng thú đối với những thứ này, Triệu Lương cũng không muốn làm, hai người ngồi ở hàng sau cùng phòng học, nỗ lực hạ thấp cảm giác tồn tại.
Nhưng chỉ cần Lâm Vũ Chi ở đâu, liền không có cái gọi là chiếu sáng không tới, lần đầu tiên cùng Lâm Vũ Chi ngồi chung phòng học, ánh đèn sáng ngời, nam sinh xinh đẹp lại tỏa sáng, đều làm người trước sau không nhịn được trộm nhìn cậu.
Các bạn học xem đến thõa mãn cũng chỉ chờ giáo viên thả người, sau đó là bốn năm đèn sách khát khao triển vọng, Lâm Vũ Chi lười nhác dựa vào ghế , bả vai đột nhiên bị người vỗ nhẹ một cái.
Là thầy phụ đạo, thầy kêu Lâm Vũ Chi cùng đi ra hành lang.
Thầy phụ đạo là một người đàn ông rất trẻ, mang mắt kính, bộ dáng văn nhã lại nghiêm khắc, tóc tai không loạn, cổ áo gấp đến quy quy củ củ, áo thun trắng không có vết nhăn nào.
"Ba mẹ em gọi điện thoại cho tôi......"
Lâm Vũ Chi sửng sốt, "Họ gọi điện thoại cho thầy?"
Lúc đi, Lâm Vũ Chi nháo lớn với người nhà, bởi vì cậu quật cường muốn báo danh đại học S, không nghe người trong nhà khuyên bảo, lúc Lâm Vũ Chi đi Lâm Hạo vẫn còn ở trong phòng không ra
Vương Hiến gật gật đầu, "Thầy Lâm là ba em đúng không?"
Lúc Lâm Vũ Chi còn chưa nói, thầy lại hỏi, "Lâm tiên sinh cùng cô Hứa, một người là ông, một người là mẹ, đúng không?"
Lâm Vũ Chi chần chờ gật đầu.
Vương Hiến cười, nghiêm túc lúc trước không còn sót lại chút gì, thầy nói, "Vậy em phải nổ lực thật tốt, đừng làm mất mặt mọi người."
Lâm Vũ Chi không nói gì.
Đây cũng là một lý do cậu lựa chọn rời xa thành phố A, nếu ở bản địa, lực ảnh hưởng người trong nhà sẽ lớn hơn nữa.
Bọn họ đều rất lợi hại, luận văn, nghiên cứu, dạy học, lý luận, đều có đọc qua hơn nữa đều lấy được thành tựu lớn, dựa vào người trong nhà che chở Lâm Vũ Chi có thể kê cao gối ngủ cả đời này.
Trên đường về kí túc xá, Triệu Lương phát hiện Lâm Vũ Chi ít nói hơn nhiều, thở dài, hỏi cậu có phải nhớ nhà không.
Lâm Vũ Chi nói vẫn còn tốt.
Nhớ nhà cũng không đồng nghĩa muốn dựa vào người nhà.
Mặc kệ bọn họ ở bên ngoài lợi hại như thế nào, ở trong nhà, bọn họ cũng chỉ là thân nhân của Lâm Vũ Chi mà thôi.
Bị Vương Hiến nhìn chăm chú chờ mong nhiệt liệt, Lâm Vũ Chi cảm thấy có chút thẹn thùng và túng quẫn, cậu thế nhưng lại sợ hãi làm bác sĩ, bởi vì hình ảnh dưới thân mẹ đầy máu, bị người nhà bệnh nhân đánh đến mặt mũi bầm dập, còn bị chỉ vào mặt mà chửi rủa.
Tại sao? Đã bị đối đãi như vậy rồi còn muốn đi làm? Lâm Vũ Chi từ khi đó đã bắt đầu không rõ, cho tới bây giờ cậu lựa chọn cái chuyên ngành này cũng vẫn mờ mịt.
Đi ngang qua sân bóng, bóng rổ đập trên mặt đất, âm thanh đập rổ ở bên tai, Lâm Vũ Chi chậm rãi chậm lại bước chân, ở sân bóng còn thấy hình bóng quen thuộc.
Cách không xa sân bóng là ánh đèn chói mắt, đem một nửa sân bóng chiếu đến như ban ngày, chàng trai một thân áo thun cùng quần đùi, trán đeo băng màu đen, mang theo bóng rổ nhảy lên làm người xem đến mê muội.
Ngoại trừ Lâm Vũ Chi.
Cậu giữ chặt Triệu Lương, Triệu Lương nghi hoặc dừng lại, trơ mắt nhìn Lâm Vũ Chi nhấc chân bước vào cạnh các đàn anh đang đấu trên sân bóng.
"Ai, Lâm Vũ Chi cậu làm gì?" Triệu Lương hô lên, giọng vang lớn, làm cho ai đi ngang qua cũng nhìn lại đây.
Hình bóng quen thuộc kia chính là Đường Hành Thiên.
Anh nhìn Lâm Vũ Chi đi tới gần mình, bóng rổ trong tay rơi trên mặt đất, chậm rãi nảy lên, lại rơi xuống lại bắn lên chậm rãi, bắn lên tới độ cao càng ngày càng thấp, lần thứ hai lại càng lúc càng nhanh.
Lâm Vũ Chi không thấy anh, trong mắt chỉ có bóng rổ, chàng trai chạy lên, cong eo, xinh đẹp xoay người một cái, bóng bị Lâm Vũ Chi ôm trong tay, lúc tất cả mọi người đều không kịp phản ứng .
"Loảng xoảng!"
Vòng sắt của rổ làm cổ tay tê dại, bóng rổ rơi trên đất, Lâm Vũ Chi đứng ở dưới rổ, híp mắt, buồn bực trong lòng tan hết.
Đường Hành Thiên xem ngây người, chàng trai đứng dưới rổ, thoạt nhìn rõ ràng đơn bạc mà cao quý, nhưng vừa rồi bạo phát lực làm kinh diễm đến mỗi người.
Kỳ thật trong khoảng thời gian này, bọn họ đã biết Đường Hành Thiên coi trọng Lâm Vũ Chi, cũng chưa cảm thấy Đường Hành Thiên là thật tâm, đối phương vừa thấy chính là tiểu thiếu gia, không ăn khổ, khẳng định vừa ầm ĩ lại kiêu căng, nhưng ngoài miệng lại không nói ra .
Lâm Vũ Chi vừa rồi lên rổ, thật sự làm thay đổi ấn tượng của bọn họ đối với cậu.
Cmn, so với bọn họ còn trâu bò hơn!
Bọn họ không biết Lâm Vũ Chi từ trước đến nay làm cái gì đều phải làm được tốt nhất, mặc kệ là học tập hay là bóng rổ, cấp ba là đội trưởng đội bóng rổ, vì 100% ném được ba điểm, cậu có thể tập một tư thế mấy tiếng.
Cho nên, tất cả đều là Lâm Vũ Chi nên có.
Từ Dục ở cách đó không xa vỗ tay, "Lợi hại!"
"Lại làm một cái nữa đi đàn em! Quá tuyệt vời!" Một đám nam sinh ngày thường ngâm mình trong phòng thí nghiệm thổi rắm cầu vồng tới, không chút nào kém hơn mấy người hoa hòe lòe loẹt kia.
Lâm Vũ Chi lắc đầu, "Không làm....."
Cậu nói còn chưa dứt, liền cảm giác mông lung trong bóng tối, một người mang theo ánh sáng chạy như bay đến.
Bóng rổ từ trong tay Lâm Vũ Chi đi xuống, không biết sao đã vào tay đối phương, khoảng cách kéo gần, Lâm Vũ Chi thấy rõ ràng là Đường Hành Thiên.
Lâm Vũ Chi lui ra phía sau hai bước, không kịp trốn tránh, Đường Hành Thiên một tay mang bóng, một tay ôm lấy eo Lâm Vũ Chi .
Lúc ném bóng vào rổ, Lâm Vũ Chi bị ôm lấy eo, hai chân cách mặt đất khoảng ngắn, Lâm Vũ Chi theo bản năng ôm lấy bả vai Đường Hành Thiên, tiếng thở dốc gần trong gang tấc, lòng bàn tay bên hông cực nóng bỏng.
Lâm Vũ Chi cảm thấy làn da mình như bị phỏng rồi.
Bóng rổ rơi xuống đất trong nháy mắt, bên tai Lâm Vũ Chi ngoại trừ tiếng gió, chính là âm thanh rổ chấn động, sau lưng là lồng ngực, mũi chân ở trên giày của Đường Hành Thiên, đối phương đã buông lỏng và né ra một khoảng.
Nhưng vừa rồi đã xảy ra cái gì mọi người đều thấy, tuy rằng gần như là điện quang hỏa thạch trong nháy mắt.
Vẻ mặt Từ Dục so với lúc trước càng thêm khiếp sợ, anh vỗ đùi, "Cmn, Đường Hành Thiên cậu chụp phim thần tượng sao? Lão tử muốn thót tim ra ngoài!"
"Oa oa oa oa oa oa! Ai so được với anh Thiên?"
"Coi như có, ai có được thể lực, quyết đoán này như anh Thiên chứ? Một bàn tay đem người ôm lên, quá mẹ nó soái!"
Sân thể dục gió đêm vù vù, bóng người xước xước chiếu sáng dưới đèn , quang ảnh quay cuồng, có cái gì sáng lạn lộng lẫy, chuyện xưa lặng lẽ phát sinh.
Lâm Vũ Chi dựa vào cầu giá, ngực phập phồng, giữa trán là mồ hôi không biết là nóng hay bị dọa ra, cậu còn chưa nói, trước mắt đã có một chai nước.
"Giúp tôi mở một chút." Đường Hành Thiên cực kì không thấy ngại, cũng không thấy chút chột dạ.
Lâm Vũ Chi không biết nên tính sổ trước hay là nên mắng Đường Hành Thiên, qua vài giây đã quyết định xong.
Mặt vô biểu tình tiếp nhận chai nước trong tay Đường Hành Thiên, chậm rãi vặn nắp bình, ở trước mặt Đường Hành Thiên nhìn chằm chằm không chớp mắt.
Lâm Vũ Chi giơ chai nước lên đảo lại, nước tuôn đầy mặt Đường Hành Thiên, nước chảy xuống cổ tụ ở cằm rồi len vào lồng ngực.
Đầu tóc ngắn của Đường Hành Thiên lúc nhìn chằm chằm còn khiến người khác e ngại, lông mi dính nước, ánh mắt anh không chút tức giận, còn tỏa ra ánh sáng mờ mờ ám ám.
Trên môi cùng cơ bắp vai ướt sũng nước, anh không giận mà còn cười.
Đường Hành Thiên giơ tay lau mặt, liếm liếm khóe miệng .
Ở trước mắt Lâm Vũ Chi dù bận vẫn ung dung xem kịch vui, Đường Hành Thiên cong khóe miệng, lông mi hạ thấp, dùng âm lượng chỉ có anh cùng Lâm Vũ Chi có thể nghe thấy nói, "Mẹ nó, thật ngọt!"
Tác giả có lời muốn nói: Chi chi: Anh nói anh mẹ nó có phải có bệnh không?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro