Chương 4.2
Dịch Dương vội vã buông đũa xuống chạy thẳng lên lầu ,Diễm Trang cùng chú Trương cũng chạy theo sau .
Cánh cửa phòng vừa mở ra ,trái tim của Dịch Dương đã đau nhói khi nhìn thấy Doãn Thiên đang nằm trên một vũng máu,hai mắt nhắm tịt ,hơi thở yếu ớt.
Dịch Dương nhanh chóng mở cửa tủ ,lấy một chiếc khăn sạch chạy đến quấn lấy cổ tay đang rỉ máu của Doãn Thiên .
Hắn ôm anh vào lòng ,vành mắt đỏ hoe lay gọi .
_ Doãn Thiên .......! Anh tỉnh lại đi ...!
Thấy người trong lòng vẫn nằm im không nhúc nhích ,Dịch Dương liền bế anh lên ,nóng nảy thét lớn .
_ Còn không mau chuẩn bị xe cho tôi.
Chú Trương nghe lệnh liền chạy vội xuống lầu ,Dịch Dương cũng bế Doãn Thiên chạy xuống ngay sau đó.
Ngoài sân một chiếc Audi màu đen đã đợi sẵn ,Dịch Dương nhanh chóng đặt Doãn Thiên vào xe ,nóng lòng giục bác tài :
_Đến bệnh viện Micracle ngay cho tôi .Mau lên.
Dịch Dương ngồi ở ghế sau ôm chầm lấy Doãn Thiên ,để đầu anh tựa vào vai mình , ruột gan hắn như bị hàng ngàn lưỡi dao xâu xé .
_ Hàn Doãn Thiên ! Tôi không cho phép anh xảy ra bất cứ chuyện gì ,anh nghe rõ chưa?
. . .
Chiếc xe vừa dừng lại ,Doãn Thiên lập tức được đưa lên băng ca đẩy thẳng vào phòng cấp cứu .
Ba tiếng đồng hồ trôi qua ,đèn của phòng cấp cứu cuối cùng cũng đã tắt ,một vị bác sĩ đứng tuổi đi ra .
_ Bác sĩ ,anh ấy sao rồi? _-Dịch Dương sốt ruột chạy đến hỏi .
_ Hiện tại đã qua thời kỳ nguy kịch .Chúng tôi đã chuyển anh ấy sang phòng săn sóc đặc biệt .Anh cứ yên tâm.
Nói rồi ,vị bác sĩ kia rời đi .
Dịch Dương vui mừng ,thở phào nhẹ nhõm .
Hắn đi làm thủ tục nhập viện xong liền đi đến phòng bệnh của Doãn Thiên.
Doãn Thiên lúc này vẫn chưa tỉnh ,Dịch Dương lẳng lặng đi đến bên cạnh anh .
Ánh mắt đau lòng nhìn người trước mặt .
_-Anh là đồ ngốc ! Đợi anh khỏe lại ,xem tôi trừng phạt anh thế nào?.
Dịch Dương khẽ thủ thỉ bên tai Doãn Thiên ,đưa tay vuốt ve khuôn mặt của anh rồi hôn nhẹ lên trán như một cách dỗ dành.
Dịch Dương ngồi ngắm nhìn anh ngủ một lúc lâu rồi mới chiụ rời đi .
Hắn vừa bước ra khỏi phòng đã nhìn thấy chú Trương đang đứng nói chuyện với một người nào đó ngoài hành lang .
Đến gần thì mới nhận ra người đó chính là Hiểu Nhu.
Cha của Hiểu Nhu hiện cũng đang điều trị tại bệnh viện này .
Tình cờ cô gặp được chú Trương và biết được chuyện của Doãn Thiên .
Vừa nhìn thấy Hiểu Nhu ,Dịch Dương đã tỏ vẻ khó chịu
_-Sao cô lại ở đây?.
Hiểu Nhu chợt quỳ xuống chân Dịch Dương ,ánh mắt đầy tội lỗi nhìn hắn.
_-Cậu chủ ,tôi xin lỗi .Là tôi đã hại cậu Doãn Thiên ra nông nổi này ,tất cả là lỗi của tôi .
Dịch Dương khó hiểu nhìn cô ta .
Hiểu Nhu lại nói tiếp ,khóe mắt lúc này đã rưng rưng lệ.
_ Nếu tôi không vì tiền phẫu thuật cho cha tôi mà làm theo lời cô Diễm Trang thì có lẽ cậu Doãn Thiên đã không uất ức tới mức tự tử .
Dịch Dương vừa nghe tới đây hai mắt đã trừng lớn ,tức giận siết chặt lấy cổ tay của Hiểu Nhu .
_ Chuyện giữa cô và Doãn Thiên là màn kịch do chính tay Diễm Trang dựng lên ?
_Dạ ,đúng ........Cậu chủ!... ,tôi xin lỗi,...tôi chỉ vì muốn có tiền cứu cha tôi thôi .Xin cậu thứ lỗi cho tôi ,cũng xin cậu đừng hiểu lầm mà dày vò cậu Doãn Thiên nữa .Cậu ấy với tôi chẳng hề xảy ra bất cứ chuyện gì .Mọi chuyện là do cô Diễm Trang bảo tôi làm.
Dịch Dương cả người như chết lặng ,hắn buông tay Hiểu Nhu ra ,ngồi bệch xuống ghế.
Hắn đã làm những gì ?
Hắn không tin tưởng anh , hắn vì tin lời Diễm Trang mà hết lần này đến lần khác ra tay đánh anh .
Hắn dùng những lời cay độc nhất để sỉ vả anh .Chà đạp ,vũ nhục anh không thương tiếc.
_« Dịch Dương ơi Dịch Dương !-Mày có còn là con người nữa không? »
Dịch Dương siết chặt hai lòng bàn tay mà rít lên .
Chú Trương nhìn thấy hắn như vậy liền đi đến khuyên nhủ.
_ Cậu chủ ,Tôi thấy cậu cũng mệt rồi ,hay là cậu về nhà trước đi ,ở đây cứ để tôi lo.
Dịch Dương ngẩng mặt lên nhìn chú Trương ,lại nhớ ra ,ở nhà vẫn còn có người ,chờ mình xử lý .
Ánh mắt hắn chợt sắc lạnh trở lại ,hắn đứng dậy căn dặn chú Trương đủ thứ rồi lập tức rời đi .
. . .
Dịch Dương vừa về đến nhà đã đi thẳng lên phòng Diễm Trang ,vừa hay lại nghe được một cuộc điện thoại vô cùng thú vị .
_ «Cha cứ yên tâm ,Dịch Dương bây giờ rất nghe lời con ,con nói gì hắn cũng tin .Vị trí thiếu phu nhân của Dịch gia sớm muộn gì cũng sẽ thuộc về con mà thôi .Đến lúc đó cha cứ việc ngồi không mà hưởng phước. _ Diễm Trang nhếch môi cười một cách đắc ý .
_Xem ra việc cha bảo con bỏ ra vài trăm triệu ̉đi phẫu thuật thẩm mỹ để có được gương mặt giống với cô vợ đã mất của hắn cũng có ích quá đấy . Hắn chỉ vì cái gương mặt này mà không thể nào rời bỏ con .Đúng là một tên ngốc .
_
_
_ Vậy sao ? _ Giọng Dịch Dương từ phía sau vang lên làm Diễm Trang giật mình hốt hoảng .Đến chiếc điện thoại trên tay ả cũng vô thức đánhrơi xuống sàn nhà.
Diễm Trang vừa quay lại đã nhìn thấy gương mặt lạnh băng đầy u ám của Dịch Dương
_Dịch Dương! Anh về từ khi nào vậy?Giọng Diễm Trang khẽ run run.
_ Về vừa đúng lúc để nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện giữa cô và người cha đáng kính của cô ._ Giọng Dịch Dương mang đầy hàn khí .
_ Dịch Dương ....em ........anh ...anh hiểu lầm em rồi ...._ Diễm Trang rơm rớm nước mắt nhìn Dịch Dương .
_Hiểu lầm sao ? Mọi chuyện rành rành ra như vậy mà cô còn bảo là hiểu lầm .Cô thật sự cho rằng tôi là tên ngốc ,để mặc cho cha con hai người xỏ mũi dắt đi sao ?_ Dịch Dương hai mắt đỏ ngầu ,tiến đến bóp chặt lấy cổ họng của Diễm Trang.
Diễm Trang toàn thân run rẩy ,sợ hãi nhìn Dịch Dương ,khó khăn nói ra từng chữ.
_-Dịch ...Dương ....Em không biết gì hết ....Em ....
_ Đến giờ phút này mà cô còn diễn cái vai yếu đuối ,đáng thương này nữa à ?
_ Anh nói gì ......em không ....hiểu ...._ Cổ họng Diễm Trang bị bóp chặt đến mức sắp không thở được nữa nhưng ả vẫn một mực ngoan cố .
_ Không hiểu ? _ Dịch Dương trợn to mắt _ Vậy để tôi nói cho cô hiểu . Cô hết lần này đến lần khác bày mưu tính kế để hãm hại Doãn Thiên . Chuyện Hiểu Nhu lên giường với Doãn Thiên cũng là do một tay cô sắp đặt .Tôi nói có đúng không? _ Dịch Dương lúc này mới chiụ buông tay ra ,ánh mắt sắc lạnh nhìn Diễm Trang .
_ Cô nói xem ,tôi nên xử cô thế nào đây?
Diễm Trang hai chân mềm nhũn khuỵ xuống sàn nhà .Cố níu lấy tay Dịch Dương ,khóc lóc cầu xin.
_-Dịch Dương ,em sai rồi ,anh tha cho em đi .
Dịch Dương trầm mặc một lát ,rồi lạnh giọng nói :
-Cút đi ! Và Đừng bao giờ để tôi gặp lại cô ,nếu không thì tôi không đảm bảo tính mạng cho cô đâu. ...
Diễm Trang nghe vậy liền nhanh chóng rời đi .
Dịch Dương lại lấy chiếc điện thoại trong túi quần ra bấm vào một dãy số quen thuộc.
Đầu dây bên kia vừa bắt máy Dịch Dương đã trầm giọng ra lệnh.
_ Đuổi việc giám đốc Trần đi ,còn nữa anh mau giúp tôi điều tra việc làm ăn của công ty riêng mà ông ta mới mở , trong vòng ba ngày tôi muốn ông ta mất hết tất cả .
Nói rồi Dịch Dương nhẹ nhàng tắt máy .
. . .
Hôm sau ,vừa mới sáng sớm Dịch Dương đã đứng trước gương ngắm nghía ,hắn mặc một bộ âu phục rất lịch lãm ,tóc tai chải chuốt cẩn thận ,trên người còn nồng nặc mùi nước hoa của nhãn hiệu OudWood.
Chuẩn bị xong ,Dịch Dương vui vẻ bước xuống lầu ,lúc đi ngang bếp hắn không quên ghé vào lấy phần thức ăn đã dặn thím Trương chuẩn bị sẵn mang đến bệnh viện cho Doãn Thiên .
. . .
Dịch Dương đi đến cửa phòng bệnh thì dừng lại ,trong lòng hắn có chút hồi hộp .Dịch Dương hít một hơi thật sâu ,lấy hết dũng khí rồi mở cửa bước vào .
Sắc mặt Dịch Dương chợt tối sầm lại , giỏ thức ăn trên tay hắn rơi thẳng xuống sàn .
Trên giường bệnh không có người ,cả căn phòng trống trơn ,lạnh lẽo .
Dịch Dương như phát điên chạy đến mở cửa phòng vệ sinh _ Vẫn không thấy người đâu.
Tim hắn như muốn nhảy tung ra khỏi lồng ngực .
Hắn vừa định bước ra ngoài tìm thì nhìn thấy chú Trương trên tay lại cầm theo một phần cháo nóng đi vào .
_ Doãn Thiên đâu ? _ Hai mắt Dịch Dương trợn lên .
Chú Trương vẻ mặt ngẩn ra .
_-Lúc nãy cậu Doãn Thiên tỉnh lại nói đói bụng nên tôi đi mua chút thức ăn cho cậu âý .
Dịch Dương báu chặt lấy vai chú Trương tức giận gào lên .
_ Vậy giờ anh ấy đâu ?
Chú Trương lo lắng nhìn xung quanh ,hai mắt cũng đỏ lên .
_-Cậu ấy .....Cậu âý chẳng phải lúc nãy vẫn còn nằm ở trên giường sao ? Cậu ấy đi đâu được chứ?
_ Tôi đã bảo chú là phải trong chừng anh ấy cẩn thận rồi mà ._ Dịch Dương như điên tiết lên .
_-Tôi xin lỗi.
_ Mau kêu người đi tìm anh ấy cho tôi , dù có lật tung cái bệnh viện này lên cũng phải tìm được anh ấy.
Nói rồi Dịch Dương nhanh chóng chạy sang những phòng bên cạnh để tìm .
Chú Trương cũng báo cho phía bệnh viện biết để họ hỗ trợ tìm kiếm .
Điện thoại trong túi Dịch Dương chợt reo lên là số của chú Trương
.
_ Cậu chủ ,cậu Doãn Thiên đang ở trên sân thượng của bệnh viện _ Chú Trương vừa xem camera ,vừa thấp thỏm lo sợ .
_-Cậu ấy.....dường như cậu ấy muốn nhảy lầu.
Dịch Dương vừa nghe xong đã lập tức chạy thẳng lên sân thượng .
Đến nơi ,hắn nhìn thấy Doãn đang thẫn thờ đứng trên bục lang cang .
Cả hai chỉ cách nhau chưa đến mười bước chân .
_Cún con !,anh vừa mới khỏe lại,ngoài này gió lớn lắm ,chúng ta vào trong đi ._ Dịch Dương đưa tay ra ,từ từ bước lại gần Doãn Thiên.
_ Đứng yên .....! Anh còn bước đến tôi sẽ nhảy xuống ngay ._-Doãn Thiên hai mắt trừng lớn .
_ Được ,được ....tôi không bước tới nữa ,không bước ._ Dịch Dương đứng khựng lại ,đưa tay ra trước mặt Doãn Thiên ,nhỏ giọng _ Anh đưa tay cho tôi ,chúng ta có gì từ từ nói.
Doãn Thiên lắc lắc đầu ,ánh mắt vô hồn nhìn Dịch Dương .
_ Giữa hai ta ,còn có gì để nói sao ?
_Chuyện giữa anh và Hiểu Nhu tôi đã biết rồi ,anh và cô ta không hề xảy ra bất cứ chuyện gì ,tất cả điều là màn kịch do Diễm Trang bày ra .Là tôi không đúng ,tôi đã hiểu lầm anh .Doãn Thiên , anh xuống đây đi ,anh muốn đánh tôi ,mắng tôi ,đều được ,tôi tình nguyện đứng yên chiụ phạt _ Hai mắt Dịch Dương đỏ lên ,giọng điệu đầy thành khẩn nhìn Doãn Thiên .
Khóe môi Doãn Thiên lại cong lên một nụ cười chua chát.
_ Không quan trọng nữa rồi .Với tôi tất cả mọi thứ bây giờ đều không quan trọng.
_ Vậy coi như tôi xin anh . _ Dịch Dương quỳ xuống trước mặt Doãn Thiên .Một kẻ tự cao ,hiếu thắng , trọng sỉ diện như hắn ,nay lại chấp nhận hạ mình quỳ xuống ,thấp giọng van xin ._ Doãn Thiên ,anh bước xuống đi .Tôi xin anh ! Vạn lần xin anh .
_ Dịch Dương! Anh cần gì phải như thế ._ Giọng Doãn Thiên nghẹn ngào mang theo chút đau thương ._ Tôi biết anh rất hận tôi .
_Năm đó là tôi đã cướp đi mạng sống của vợ con anh ,vậy thì ,bây giờ tôi lấy mạng mình để trả .Chúng ta coi như không ai nợ ai .
_ Không.......!_ Dịch Dương gào lên _ Tôi không cho phép anh dùng mạng mình để trả .Nếu muốn ,anh hãy dùng nửa đời còn lại mà đền bù cho tôi .
_ Dịch Dương ,tôi mệt rồi! _ Một dòng nước mắt chậm rãi lăn trên khuôn mặt đầy bi thương của Doãn Thiên ,giọng anh lạc hẳn đi _Một năm qua đã quá đủ rồi ,tôi không còn sức để chiụ đựng tiếp nữa ,tôi muốn được giải thoát.Anh buông tha cho tôi đi ,cũng như buông tha cho chính anh .Chúng ta ,buông tha cho nhau.
_Không ! Tôi không muốn .Tôi không buông ,cũng không thể buông ._Hai mắt Dịch Dương hiện đầy vân máu ,nhưng sâu thẳm trong đó lại là nỗi sợ hãi tột cùng_ Hàn Doãn Thiên! Anh là người của tôi ,thân thể anh là của tôi ,linh hồn anh cũng là của tôi ,mọi thứ của anh đều là của tôi .Tôi không cho phép anh rời bỏ tôi .Anh nghe không ,anh mau quay lại đây cho tôi .
Doãn Thiên lắc lắc đầu ,khẽ mỉm cười nhìn Dịch Dương .Nụ cười đó ,nửa chua chát ,nửa thương tâm .
Doãn Thiên xoay bước quay lưng lại với Dịch Dương ,anh khẽ khép đôi mi lại ,bước thêm một bước cuối cùng để đặt chân lên thiên đường .
Bước chân này bước rồi ,sẽ không còn đau khổ nữa ,sẽ không còn dày vò nữa ,anh sẽ được yên bình ,tại một thế giới khác ,nơi đó sẽ không có người tên Dịch Dương .
_ Đừng mà.......!
Dịch Dương gào thét trong đau đớn .
Hắn điên cuồng lao đến ,vương tay ra cố giữ lấy người trước mặt .
Một chút thôi ,dù chỉ là một chút ,chỉ cần cho hắn một chút cơ hội được nắm lấy bàn tay của anh lần nữa ,hắn nhất định sẽ không bao giờ để anh rời khỏi vòng tay của mình .
Chỉ tiếc ,mọi thứ đã muộn màng rồi.
Trong giây phút bàn tay của Doãn Thiên vuột khỏi lòng bàn tay của hắn .
Trái tim Dịch Dương như vỡ ra thành từng mảnh vụn.
Hắn đứng chôn chân tại chỗ , tâm tình chết lặng ,ánh mắt thất thần nhìn Doãn Thiên đang từ từ rời khỏi hắn.
Trên đời này ,có những thứ chỉ khi mất đi ,ta mới hiểu được nó quan trọng như thế nào .
Dịch Dương hai tay vịn lấy lang cang ,
,ánh mắt sợ sệt nhìn xuống dưới .
Doãn Thiên nằm dưới đất ,máu từ đầu ,hai bên tai và khứu giác chảy ra nhuốm đỏ cả một góc sân .
Doãn Thiên đang nhìn về phía hắn ,vẻ mặt đầy bình thản .
«Tách....! »
Một giọt nước lạnh rơi xuống mặt của Doãn Thiên .
Anh đưa mắt nhìn lên bầu trời đầy mây đen phía trên.
_ «Là mưa sao ? .....! Không phải...!
Là nước mắt.
Dịch Dương đưa tay chạm nhẹ lên dòng nước lạnh đang tuôn trào nơi khóe mắt của mình .
Hắn đang khóc .Khóc như một đứa trẻ ,đau khổ đến tột cùng .
Doãn Thiên khẽ mỉm cười ,hai mắt anh dần khép lại ,chìm vào một giấc ngủ bình yên.
Dịch Dương hai chân như nhũn ra ,khụy hắn xuống ,nước mắt không kiềm được mà lã chã rơi.
Bầu trời cuối đông ,mây đen xám xịt ,u ám như chính tâm hồn người ở lại - tịch mịch ,thê lương...
#Shin.
[ Hết Phần 1 ]
Truyện vẫn còn .....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro