Chương 33: Anh vẫn ở đây cơ mà!
Cô mở mắt và nhận ra mình chỉ vừa nằm mơ một giấc mơ thật khủng khiếp. Nhưng có gì đó không đúng! Ai đã vừa đặt tay lên má cô? Nhi quay qua và không thể tin vào mắt mình nữa, Thắng đang nằm đó nhìn cô mỉm cười.
- Anh làm sao bỏ em lại một mình được! Đừng khóc nữa bé con của anh!
Nhi đưa tay lên che miệng để ngăn mình không nấc lên vì xúc động. Cô vừa cười vừa khóc rồi nhào lại ôm chầm lấy anh.
- Em nhớ anh nhiều lắm!
- Anh vẫn ở đây cơ mà!
- Nhưng anh cứ nằm đó mà không có phản ứng gì hết, em sợ...
Nhi gối đầu lên ngực anh, lắng nghe từng nhịp tim đập đều đặn, khẽ khàng, nhắm mắt cảm nhận từng cái vỗ nhè nhẹ của anh như đã từ lâu lắm rồi cô không có được. Mùi vị của hạnh phúc ngọt ngào lan tỏa chầm chậm trong không khí, một chương mới của tình yêu lại vừa mới bắt đầu.
Cứ ngỡ như cuộc hội ngộ sau ngàn năm xa cách, hai người nằm nép vào nhau, trao cho nhau những ánh nhìn trìu mến nhất, rót vào tai nhau những câu nói yêu thương nhất. Mọi giận hờn, lo lắng, sợ hãi, do dự nay đều bị họ lãng quên sau đầu, khi người ta đã bước tới lằn ranh giữa sự sống và cái chết rồi thì chẳng còn gì quan trọng nữa. Cứ yêu hết mình đi, ai biết được mai này sẽ ra sao...
***
Từng tia nắng sớm theo chân làn gió mát thổi vào căn phòng bệnh một không khí thật tươi mới, có hai người vẫn ôm nhau ngủ thật yên bình. Mẹ Thắng đến thay ca để Nhi đi làm như thường lệ thì bắt gặp cảnh tượng đẹp đẽ này, bà chỉ lặng lẽ mỉm cười mà không nỡ đánh thức đôi trẻ. Ngay từ ngoài hành lang bà đã gặp bác sĩ của Thắng nên biết được đêm qua anh đã tỉnh lại và không còn gì đáng ngại nữa, chỉ cần hồi phục sức khỏe là có thể xuất viện. Cả tuần nay bà mới thấy Nhi ngủ say như vậy, mọi hôm chỉ cần bà mở cửa là cô giật mình thức giấc, có hôm còn đang ngồi lau tay chân cho Thắng, nhìn đôi mắt thâm quầng đó bà biết cô chẳng ngủ được bao nhiêu. Chỉ một tuần mà Nhi xanh xao và xọp người đi thấy rõ, tuy tập đoàn nhà họ Ông cũng trợ giúp không ít trong việc vực lại công ty của gia đình Nhi sau tai nạn bất ngờ đó nhưng là một Tổng giám đốc cũng không tránh khỏi trách nhiệm đè nặng trên vai. Bà đã nhiều lần khuyên cô nên nghỉ ngơi, không cần lo cho Thắng nhưng cô không chịu nên cũng đành. Đứa con dâu này đúng là bà đã không nhìn sai, bây giờ Thắng tỉnh thì tốt rồi, bà yên tâm mà Nhi cũng không phải vất vả nữa. Tai nạn này đúng là không may mắn nhưng nó lại vô tình mang lại một chuyển biến tốt đẹp cho chuyện tình của hai đứa.
Tuy muốn để Nhi và Thắng ngủ thêm nhưng bà không thể không đánh thức hai đứa vì đã đến giờ bác sĩ đến kiểm tra cho Thắng.Thắng tỉnh dậy trước, nhìn thấy mẹ thì cười toe toét, rồi hôn nhẹ lên trán Nhi để đánh thức cô. Nhi khẽ nhíu mày rồi dụi dụi đầu vào ngực anh không muốn dậy khiến Thắng bật cười. Anh thì thầm vào tai cô
- Xem con dâu ngủ nướng trước mặt mẹ chồng xấu hổ chưa kìa!
Nhi nghe thế vội mở choàng mắt, thấy bà Hiền đang nhìn cô cười thì bối rối đỏ mặt, vùng dậy lí nhí chào bà rồi nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt.
- Con bé đáng yêu thật!_bà Hiền vui vẻ.
- Đương nhiên rồi, vợ con mà mẹ!_Thắng tít mắt.
- Còn nói? Lo mà giữ cho kĩ đi, để mất nó là mẹ đánh đòn!_bà Hiền dọa anh.
- Mẹ này, con trai vừa mới tỉnh mà chẳng thương gì cả! Mà mẹ khỏi lo, con không dám để vuột mất cô ấy nữa đâu! Một lần là sợ lắm rồi!_Thắng cười rồi đưa mắt nhìn về phía cách cửa khép chặt.
Đằng sau cánh cửa đó Nhi cũng đang tủm tỉm cười một mình, gò má ửng hồng. Đây là bệnh viện, cách âm đâu có tốt, câu chuyện của mẹ con Thắng cô đều nghe hết, vừa vui sướng vừa mắc cỡ. Nhớ lại tình cảnh lúc nãy cô càng ngượng chín người, cũng may chưa nói câu nào nhõng nhẽo với Thắng, để mẹ anh nghe được chắc cô không dám nhìn mặt bà luôn quá!
Chợt nhớ ra mình phải đến công ty, Nhi nhìn vội cái đồng hồ trên tay, ôi trời, cô muộn giờ làm hơn một tiếng rồi! Nhanh chóng nhìn vào gương chỉnh sửa lại trang phục, đầu tóc, Nhi mở cửa bước ra. Bác sĩ cũng vừa kiểm tra xong cho Thắng, cô định chào mẹ anh rồi đi ngay nhưng Thắng cứ kéo tay cô lại không buông.
- Có gì không anh? Em muộn rồi!
- Em chưa hôn anh!_Thắng chu mỏ.
- Anh này, kì quá, mẹ ở đây đó!_Nhi lại đỏ mặt, cố rút tay ra, nói nhỏ.
- Có gì mà ngại! Em không hôn anh không cho đi đâu!
Bà Hiền biết ý nên vờ quay mặt đi về hướng khác.
- Anh hư quá đó!_ Nhi hôn vội lên môi anh, thì thầm rồi cắn môi đi nhanh ra cửa, mặt đỏ như quả gấc chín.
Đợi Nhi đi rồi, bà Hiền mới quay lại chỗ Thắng đánh nhẹ vào vai anh.
- Con đúng là hư quá rồi!
Thắng chỉ biết cười xòa, anh cứ lâng lâng hạnh phúc từ hôm qua đến giờ vì không ngờ trong cái rủi còn có cái may, tuy bị thương nhưng Nhi chịu ở lại bên anh như thế là đủ mãn nguyện rồi!
- Con đó, sau này lo mà đối với con bé cho tốt! Mấy ngày con hôn mê, nó cực biết bao nhiêu! Đi làm từ sáng sớm đến tối mịt về lại còn vào đây chăm con, mẹ nói thế nào cũng không chịu về nghỉ!_bà Hiền chắc lưỡi.
- Con biết rồi mà mẹ! Chỉ sợ sau này con cưng cô ấy quá mẹ lại ganh tỵ thôi!_anh chọc bà.
- Ăn nói linh tinh! Nhìn hai đứa hạnh phúc là mẹ vui rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro