Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 28: Anh xin lỗi!


Thắng lờ mờ thoát khỏi giấc ngủ sâu không mộng mị, lần đầu tiên trong hơn nửa tháng kể từ khi xảy ra chuyện của hai đứa anh mới có thể ngủ say như vậy. Cảm giác trống trải khiến anh bừng tỉnh thật nhanh, Nhi đâu? Em đã rời khỏi từ lúc nào sao anh không biết? Sợ Nhi nghĩ quẩn vì mấy hôm nay tâm trạng cô rất bất bình thường, Thắng vùng dậy lao ngay xuống nhà tìm kiếm.

- Tiểu thư đi làm từ sáng rồi ạ! Cậu đừng lo, em thấy cô ấy đã bình thường trở lại rồi!_cô bé giúp việc cười với anh.

Chẳng nói lời nào, Thắng thất thểu quay lên phòng, anh mừng vì cô đã bình tĩnh trở lại nhưng điều đó đồng nghĩa với việc anh phải đối mặt với vấn đề đang khiến anh đau đầu nhất: sự tha thứ của cô!

Quay trở lại phòng, lúc này Thắng mới trông thấy mảnh giấy được chặn lại trên chiếc tủ cạnh giường. Dòng chữ mềm mại quen thuộc đều tăm tắp giờ đây đang nhảy múa trước mặt anh

Anh Thắng, em biết những ngày qua anh vất vả vì em nhiều rồi, cám ơn anh vì đã không bỏ rơi em trong cái ngày kinh hoàng đó và đã luôn bên cạnh em trong lúc em yếu đuối nhất. Nếu không có anh, em nghĩ mình đã không còn sống trên đời này nữa, nhưng có lẽ đây không phải là lần đầu tiên em có suy nghĩ này. Anh có ngạc nhiên không nhưng em thì rất bất ngờ với chính bản thân mình, vì trong cái quá khứ tồi tệ mà em đã kể với anh đó, em chưa từng một lần nghĩ đến cái chết, nhưng chỉ trong chưa đến một tháng qua, ý nghĩ đó đã tìm đến em những hai lần! Chính trong cái buổi chiều ướt đẫm và buốt giá ấy, em đã đi đến cái bờ hồ nơi mà duyên phận của chúng ta đã bắt đầu. Em đã muốn làn nước lạnh ngắt đó cuốn trôi đi những nỗi đau của em và kết thúc luôn cuộc sống này, nhưng có lẽ ông Trời chưa cho phép em bỏ cuộc...

Nhưng thôi đừng nhắc đến quá khứ nữa, hiện tại em nghĩ anh đã biết chúng ta bắt đầu lạc nhau từ đâu, tâm hồn không đồng điệu thì ở bên nhau cũng chẳng có kết quả gì! Người ta nói chỉ cần hai người yêu nhau ở bên nhau là đủ, nhưng đó chỉ là những lời dối trá thôi anh ạ, sợi chỉ đỏ của tình yêu mỏng manh lắm, nếu không có sự bổ trợ của niềm tin và sự bao dung thì chỉ cần một cơn gió thoảng qua là đứt thôi!

Em không trách anh nhưng thật sự em không thể chịu nổi khi nhìn thấy anh, bởi mỗi lần như thế em đau lắm, em không quên được và cũng chẳng thể lại ở bên anh như chẳng có chuyện gì xảy ra! Anh đã nói gì chắc anh không còn nhớ, nhưng em thì khác, khoảnh khắc đó, từng câu từng chữ đó mỗi giây mỗi phút đều không ngừng dày vò trái tim em, anh à!

Em xin anh, chúng ta dừng ở đây đi được không? Trái tim em nếu chỉ thêm một lần vỡ tan nữa, nó sẽ không còn đủ sức mà đập. Mà anh biết đấy, tim không còn đập thì người cũng chẳng sống nổi nữa đâu!

Đông Nhi.

Tim Thắng như nghẹn lại khi đọc những dòng này của cô, người con gái mà anh đã từng thề sẽ không bao giờ lìa xa, vậy mà giờ đây chính anh đã đẩy cô đi. Anh đã không bảo vệ được em mà còn khiến cô gái bé nhỏ ấy tổn thương sâu sắc. Anh sai rồi, anh biết, nếu bắt anh nói thêm một ngàn lần, một vạn lần câu nói đó mà có thể mang thời gian quay trở lại để anh làm lại từ đầu thì anh cũng sẽ nói. Nhưng anh biết có những thứ đã qua không bao giờ trở lại được đó là thời gian, lời nói và cơ hội. Anh đã đánh mất cô bởi chính sự vô tình của chúng, không, phải nói là sự vô tâm của anh mới đúng. Thời gian đã trôi và lời nói cũng đã thốt ra rồi, cái duy nhất anh cần phải trân trọng và nắm bắt lúc này là cơ hội. Anh hy vọng mình có thể kịp nhận ra và giữ lấy nó, anh hy vọng mình có thể sẽ khiến trái tim yếu đuối kia rung động và tin tưởng một lần nữa. Dù đoạn đường phía trước có chông gai, dù xác suất thành công gần như không có, anh vẫn tin trên đời này đâu đó vẫn còn có phép màu, phép màu mang cô trở lại bên anh.

Rời xa anh Nhi cũng đâu có sung sướng gì, cô lại cứ thế mà vùi mình vào công việc. Nói giận anh chẳng qua chỉ là cái cớ, quan trọng nhất là cô không còn đủ can đảm để yêu và ở bên anh nữa mà thôi. Anh không tin cô, anh nói những lời quá đáng, nhưng chỉ cần những tin nhắn xin lỗi mang đầy nỗi lòng day dứt của người gửi và khoảng thời gian ba ngày ngắn ngủi ân cần của anh đã đủ để cô tha thứ tất cả. Nói cô ngốc cũng được nhưng ai bảo con tim cô nó lại mềm yếu trước anh đến vậy.

***

Vừa bước ra khỏi quán cá phê sau buổi kí hợp đồng với đối tác, Nhi chợt giật mình vì tiếng rú ga của một chiếc ô tô thể thao phân khối lớn. Chiếc xe điên đang lao thẳng về phía một người phụ nữ trung niên đang đứng chết trân vì hoảng sợ với một tốc độ kinh hoàng, chẳng kịp suy nghĩ, Nhi phóng ngay đến đó. Tiếng phanh xe gấp rút cùng âm thanh rợn người từ bánh xe ma sát trên mặt đường khiến ai nấy cũng đều rùng mình. Mọi tiếng động bỗng dưng yên bặt, sau giây phút bàng hoàng, mọi người mới bắt đầu vây quanh hai nạn nhân, một người phụ nữ và một cô gái trẻ. Ai cũng có thể nhìn thấy cô gái này vừa không tiếc tính mạng mình lao ra ngay đầu mũi xe để cứu người.

- Cháu không sao chứ?_người phụ nữ vừa thoát khỏi lưỡi hái của thần chết, hoàn hồn ngồi dậy nhìn ân nhân cứu mạng của mình.

- Cháu... không sao!_Nhi cũng lồm cồm bò dậy, cô khẽ nhăn mặt khi phát hiện toàn thân ê ẩm và cổ chân trái đau buốt.

- Để bác đưa cháu đến bệnh viện kiểm tra cho yên tâm! Thật cảm ơn cháu quá, nếu không cái mạng già này của ta chắc đã sớm đi chầu Diêm Vương rồi!_bà đỡ Nhi dậy, xuýt xoa khi thấy cô xây xát khá nhiều trong khi bà thì không sao cả vì ngã đè lên người cô.

- Cháu không sao thật mà, bác đừng lo! Cháu phải về công ty gấp... Aaa!_Nhi xua tay, cười gượng nhưng vừa đứng lên đã khuỵu xuống, cái chân buốt nhói khiến cô không đứng được.

- Thôi, đến bệnh viện nào, cháu thế này cũng không làm việc được đâu!

Vậy là Nhi đành để người phụ nữ ấy dìu lên taxi đến bệnh viện, vụ tai nạn cùng tên tài xế tai họa đã có cảnh sát giải quyết.

Đến bệnh viện, Nhi được đưa đi sát trùng những vết trầy xước và nắn lại cổ chân bị trặc. Cô đau đến nước mắt lưng tròng, nhưng cũng chỉ cắn môi thật chặt mà chẳng phát ra tiếng rên khẽ nào. Người phụ nữ khá bất ngờ trước tính cách ngoan cường của cô gái mỏng manh trước mặt, chợt điện thoại reo lên nên bà phải bước vội ra ngoài để tránh làm phiền.

Thắng biết tin mẹ đang ở bệnh viện thì bỏ luôn cuộc họp dang dở mà phóng đến đó. Mẹ anh vừa về nước ngày hôm qua, trưa nay bà nói có việc ra ngoài gặp bạn cũ, anh đã bảo tài xế đưa đi, nhưng không biết tại sao lại xảy ra chuyện. Ban nãy quá hấp tấp nên anh chẳng kịp nghe lý do, chỉ biết bà vừa bị tai nạn và đang ở bệnh viện thì cúp máy đi ngay.

1%B��8=m�W

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: