Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22: Loại phụ nữ rẻ tiền?!


Thắng đến công ty mà không ngừng suy nghĩ về Nhi, anh cũng không biết cô đang làm sao vậy nữa? Có tiếng gõ cửa phòng và người vừa bước vào là My.

- Giám đốc!_My làm bộ dạng khó xử.

- Có chuyện gì?

- Em có chuyện này mà không biết có nên nói với anh không nữa!

- Nếu cô không muốn nói thì đã không vào đây làm gì!_tâm trạng không tốt nên Thắng cũng mất đi vẻ lịch sự thường ngày.

- Sáng nay có người gửi cho anh cái này!_My hơi quê vì bị Thắng bắt thóp nhưng vẫn ráng giữ bình tĩnh đặt lên bàn anh một bao thư.

- Không có gì nữa thì cô ra ngoài đi!

Những bức ảnh Nhi và Luân có những hành động thân mật với nhau ở quán bar đập ngay vào mắt Thắng. Chẳng còn tâm trí để phân tích My làm sao biết có gì trong thư của anh để tỏ thái độ e ngại như vậy, trong người Thắng lúc này bừng bừng lửa giận. Cơn ghen thật dữ dội đã che mờ lý trí anh, bạn thân và người yêu, còn gì đau đớn hơn!

Thắng vơ lấy cái áo khoác rồi phóng xe đến nhà Nhi, thì ra cô lạnh nhạt với anh là vì lý do này. Đến nơi thì bà vú bảo cô đã sang nhà anh thế là Thắng lại chạy vụt đi chẳng kịp nói tiếng nào, bà vú thở dài vì thái độ của cả hai người, lại một đợt giông tố sắp đến đây, những người trẻ thường nóng nảy như vậy, hy vọng là nó đến mau rồi cũng đi mau.

Nhi ngồi trầm ngâm bên chiếc vali mở toang, trên tay cô lại là những tấm ảnh đó, cô cứ nhìn chăm chăm vào nó như muốn suy nghĩ thật kĩ xem mình có nên rời xa anh hay không. Thật sự cô không chịu nổi mỗi khi nghĩ đến việc mình lại bị lừa dối nhưng tình yêu mà cô dành cho anh nó lớn quá rồi, không biết khi không còn anh bên cạnh cô có còn đủ mạnh mẽ để bước tiếp con đường phía trước hay không. Khoảng thời gian chưa gặp anh đến bây giờ nhớ lại Nhi vẫn cảm thấy thật kinh khủng. Cô đã tự giam mình trong bóng tối, gò bó ép buộc mình thành một con robot chỉ biết làm việc và làm việc, cô không muốn quay lại tình cảnh ấy chút nào. Anh đã mang ánh sáng đến bên cô nhưng cũng chính anh là người ra tay dập tắt nó, liệu cô có nên tha thứ cho hành động này của anh không, có nên nghe lời giải thích của anh không? Nhi phát hiện ra mình giận anh thật nhiều nhưng lại yêu anh thậm chí còn nhiều hơn như thế, bây giờ chỉ cần anh cho cô một câu trả lời xác đáng chắc cô lại mềm lòng mà bỏ qua hết tất cả. Lặng lẽ bỏ những bức ảnh vào ngăn bàn, Nhi thở dài định cất lại cái vali vào tủ, cô không thể hành động nông nổi khi chưa hỏi rõ anh một cách kĩ càng như vậy được.

- Mai Đông Nhi!_tiếng quát của Thắng vọng lên từ dưới nhà làm Nhi giật mình, cô chưa kịp hiểu chuyện gì thì anh đã chạy xộc tới nắm lấy cổ tay cô đau buốt.

- Anh làm gì vậy?_Nhi nhăn mặt.

- Em giải thích cho anh cái này là cái gì?_Thắng quăng xấp ảnh vào mặt Nhi rồi hất tay cô ra.

Nhi cúi xuống nhặt những bức ảnh rơi tứ tung trên nền nhà, một cảm giác bất mãn ập về trong cô. Đây là cô và Luân trong quán rượu hôm qua, giờ thì cô đã hiểu mọi thứ đều có sắp đặt, cô đang là con rối trong một vở kịch được ai đó dựng nên. Thở dài chống tay đứng lên định giải thích với Thắng thì bắt gặp ngay ánh mắt rực lửa của anh.

Thắng càng điên hơn khi thấy Nhi bình thản như vậy, cô chẳng có vẻ gì là bất ngờ cả, nếu có anh còn có thể cho là cô đang bị vu oan, đằng này...

- Anh bình tĩnh nghe em nói đi! Thật ra em và Luân...

- Đừng nói bất cứ lời nào nữa! Tôi không ngờ cô lại là người như vậy! cô biết rõ Luân là bạn thân của tôi vậy mà cô...

Thắng vẫn lớn tiếng cắt ngang lời Nhi, anh không còn đủ tỉnh táo để phán đoán bất cứ việc gì, lời giải thích nào bây giờ vào tai anh cũng chỉ là dối trá.

Nhi nhìn Thắng bằng ánh mắt thất vọng, cô không muốn nói thêm gì nữa. Người ta đã không muốn nghe thì nói để làm gì? Cô không ngờ anh lại là người vô lý như vậy, thậm chí chưa nghe cô giải thích đã quy chụp cô là hạng con gái đó.

- Nếu anh không muốn nghe thì tôi chẳng còn lời nào để nói nữa!

Nhi chán nản khoác tay rồi quay lưng đi, có vẻ cô đã không mất công lôi cái vali này ra.

- Không còn lời để nói hay không dám nói gì? Tất nhiên rồi, sự thật rành rành ra đấy thì có gì để biện minh! Tôi tưởng cô thanh cao, tinh khiết lắm, rốt cục cũng là thứ con gái rẻ tiền!

Thắng buông lời cay độc mà không chịu nhìn để thấy ánh mắt Nhi nhìn anh tổn thương đến dường nào. Anh cho cô là gì? Rẻ tiền sao? Trái tim vừa lành không bao lâu của cô lại một lần nữa nát vụn.

- Ừ, tôi là như vậy đấy! Tôi chẳng có xứng đáng với con người cao quý như anh đâu! Xin lỗi vì bấy lâu đã làm phiền!

Nhi khó khăn bật ra lời nói run run, cảm xúc như muốn nổ tung lồng ngực. Loạng choạng rời khỏi cái nơi làm cô đau đớn ấy, Nhi không muốn tin anh lại là người phát ra những câu đó nhưng nó vẫn không ngừng vang lên trong đầu cô như một nỗi ám ảnh. Trời đổ cơn mưa đầu mùa thật lớn, người người lo chạy trốn cơn mưa mà có ai để tâm đến một bóng dáng bé nhỏ chậm rãi bước từng bước thật nặng nề trên đường mặc cho bản thân đã bị cơn mưa vô tình xối đến ướt sũng.

Lê từng bước mệt nhọc, Nhi không biết là mình đang đi đâu nữa. Cô cứ thế đi trong màn mưa mờ mịt như chính tâm trạng cô lúc này. Mưa lạnh quá, đôi bờ môi trắng bệch cứ run lên không ngừng, dùng tay tự ôm lấy bản thân, Nhi lạnh, cái lạnh toát ra từ bên trong khiến toàn thân cũng bắt đầu run rẩy. Nơi bờ hồ đó lại hiện lên trước mặt, ở nơi này, chiều hôm ấy chính anh đã dang tay đỡ lấy trái tim thổn thức của cô, xoa dịu nó rồi giờ đây lại nhẫn tâm làm nó một lần nữa vỡ tan trong đau đớn. Mặt hồ loang loáng nước bởi cơn mưa không ngừng làm nó dao động, nước mưa lạnh vậy nước hồ có lạnh không?

8(

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: