Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Nổi đau của đứa bé nghèo

Một chiều nắng đẹp, Đan xin mẹ ra ngoài chơi thả diều với Khoa, tuy bà hơi lo nhưng thấy con ở nhà suốt cũng đau lòng nên bà dặn dấu ông rồi đi sớm về sớm. Hôm đó, khi đang ở ngoài đồng thả diều cậu khát nước nên nói
Đan:Khoa ơi đi mua dùm cậu bịch nước đi
Khoa:dạ cậu, mà cậu nhía ở yên đây chờ Khoa về nha
Đan:chứ làm sao cậu chạy được mà Khoa lo
Khia:cậu hứa nha
Khoa chạy ra mua được 1 bịch nước mía đem về thì không thấy cậu hai đâu. Khoa hốt hoảng gọi tên cậu thì nghe tiếng rên la bên bờ sông lại xem thì cậu hai đang ngồi ở dưới đất khóc chân trái tím ngắt Khoa không biết gì liền lo lắng hỏi:
Khoa:cậu sao rồi, Khoa dặn cậu ở yên đó rồi mà sao không nghe lời Khoa
Đan:khi nãy lúc đợi Khoa có mấy đứa mục đồng lại cướp diều cậu chán quá nên định đi dạo chút, đang đi thì chân cậu lại phát bệnh đau không chịu được rồi khụy ở đây luôn*vừa nói vừa kiềm nước mắt vì đau*
Khoa:Khoa xin lỗi lần sau Khoa không bỏ cậu lại một mình nữa đâu, để Khoa dìu cậu lên xe về nha
Đan:nhưng cậu sợ
Khoa:cậu sợ gì?
Đan:cậu sợ ông biết rồi đánh cậu, ông đã dặn không tự ý ra ngoài đi đâu cũng phải có người theo
Khoa:không sao đâu, nếu ông biết Khoa sẽ chịu thay cậu yên tâm
Đan:Khoa không sợ bị đòn à
Khoa:đằng nào Khoa chả bị đánh vì tội lén chở cậu đi chơi vậy thì một mình Khoa bị đánh được rồi, ông thương cậu vậy chỉ cần cậu nói thật là ông sẽ không đánh cậu nhiều khi chỉ đánh Khoa một lúc rồi tha thôi
Đan:vậy Khoa giúp cậu nha, cậu sợ lắm
Khoa:cậu yên tâm cậu chỉ cần nói thật thôi ông không đánh cậu đâu.
Vừa về đến cổng thấy ông đã đợi sẳn khuôn mặt tức giận với cái roi trên tay cậu hai sợ hãi nắm lấy áo Khoa không buông. Khoa cũng rất sợ nhưng cố an ủi cậu rồi thưa ông đi cất xe. Ông giận dữ hỏi:
Ông hội đồng:Đan! ai cho con tự ý ra ngoài hả
Đan:con..con..con xin mẹ rồi
Ông hội đồng:xin xin cái gì cha đã dặn thế nào không nhớ hả hay muốn ăn đòn
(Đan sợ hãi chỉ biết khóc)
Đan:tại..tại Khoa rủ con đi con nói không rồi nhưng...
Ông hội đồng:nó giám? thằng này riết lớn gan, con cũng gan lắm không báo với cha. Coi cha không ra gì rồi phải không, đưa tay ra:
* ông đưa roi lên cao chuẩn bị đánh cậu thì Khoa vừa cất xe xong chạy lại*
Khoa:dạ dạ ông ơi khi nãy chân..chân cậu lại phát bệnh đau lắm rồi ông đừng đánh cậu nữa
Ông hội đồng:mày vừa nói gì
(Ông hoảng hốt kéo quần Đan lên xem thấy chân Đan đã tím ngắt,ông vội gọi thầy 7 về châm cứu, rồi kêu hai ba đứa hầu đỡ cậu lên phòng bỏ Khoa đứng run rẩy ở đó. Lát sau:
Thầy 7:chân cậu hai lần này bị không nặng lắm chỉ cần trong 5 ngày đừng đi chuyển thì sẽ trở lại như cũ, tôi sẽ kê thuốc đủ 5 ngày cho cậu.
Ông:có thật là chỉ cần không đi lại sẽ ổn không thầy 7?
Thầy 7: dạ thưa ông
Ông hội đồng: con nghe chưa hậu quả của việc không nghe lời đó
*ông hội đồng quay sang nói với Đan*
Đan:dạ con..con xin lỗi cha
Ông tiễn thầy 7 về rồi cho người kêu Khoa ra sân gặp. Khoa sợ hãi nhưng cũng nghe theo Bình nghe vậy cũng ra xem Khoa thế nào. Thấy ông giận dữ ngồi đó Khoa chạy lại:
Khoa:dạ..dạ ông gọi con
Ông(với giọng giận dữ):mày quỳ xuống, ai cho mày dụ dỗ cậu hai đi chơi hả
Khoa(quỳ sập xuống):dạ con ko có ông ơi con không có dụ cậu tại..tại..
Ông(cắt ngang):mày còn giám chối hả cậu mày thưa hết với tao rồi mà mày còn chối
Khoa(oan ức khóc nấc):ông ơi con lạy ông, con có ăn gan trời cũng không giám làm cái chuyện đó đâu ông ơi con lạy ông, ông tha con ông ơi
Ông:tao tha mày lần này rồi sao này mày làm tới chuyện gì nữa. Thằng Lũ đâu mày đánh nó 50 roi cho ông
Bình(hớt hãy chạy lại quỳ xuống):ông ơi con lạy, ông Khoa nó còn nhỏ ông đánh nó 50 roi làm sao nó chịu nổi con là chị nó để con chịu
Ông:mày tránh ra nó là đứa sai tao đánh mày cũng được nhưng tao phải cho nó nhớ kĩ ngày hôm nay nó làm cái gì để phải bị như vậy. Thằng Nam đâu lôi con Bình ra. Lũ mày đánh thằng Khoa cho tao nhanh lên.
(Xung quanh khung cảnh vô cùng kinh người)
Lũ:1..2..3..
Bình:con xin ông, ông ơi ông tha em con, con lạy ông, con vang ông, ông ơi!!!
Lũ:8..9..10..
Khoa:A..ông ơi A..con lạy ông, con đau quá ông ơi, con lạy ông ông tha con A ông..ông!!!
Lũ:15..16..17..
Bình:ông ơi ông tha em con lần này ông ơi, con lạy ông, con lạy ông ông ơi!!!
Lũ:20..21..22..
Khoa:em đau quá chị Bình ơi! A..chị ơi cứu em..A..a..! Ông ơi, ông tha con. Chị ơi cứu em.
Lũ:27..28..29.. . Dạ ông ơi nãy giờ 30 roi rồi, nó còn nhỏ con sợ nó chịu không nổi.
Ông:từ khi nào mày tự cho mày cái quyền ngăn ông dạy dỗ người làm hả. Còn 20 roi đánh tiếp cho ông.
Lũ:dạ con không giám, con làm liền
*Bình bị giữ chặt lại luôn miệng xin tha, Khoa đau đớn khóc gào vang trời. Những người làm xung quanh nhìn thấy cảnh này cũng rùng mình nhưng không ai giám lên tiếng can ngăn*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #binrik