02
Ta như cơn mưa chuyển mình với gió,
em như mặt trời khiến lòng ta chớm nở.
Chỉ lại gần để thấy em sáng chói
Nhưng nỡ chùm lên em mây đen mùa mịt.
Ta khát khao một tình yêu đẹp
rồi mắc kẹt trong bốn bề nước đen.
Ta mong mình thấy được em
"Cũng lần cuối rồi em nhỉ"
Để hồn em bay với gió,
thân em ở lại trần này với ta.
Ta cất lên vài tiếng ca
ở nơi còn ta ôm vào kỉ niệm.
Chiếc ghế hai ta hay ngồi,
ta gắm lại rồi chỉ còn một nửa.
Em là chấp niệm trong mưa
Không gì xa hoa hay thiết tha hơn thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro