Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 44: 10 triệu/tháng

- Thanh, mày phải đứng qua chỗ này nó mới đúng chứ?

- Mày không thấy đi từ đây qua đó sẽ đẹp hơn à?

- Mày diễn kịch hay biểu diễn thời trang? Thêm thắt vớ vẩn!

...

Thanh với Khánh cãi nhau to về một phân cảnh trong vở kịch, chuyện nó bé xíu xiu mà hai cậu ngang quá nên mới kéo dài như vậy. Ôi nhưng mà đó là chuyện thường tình thôi, ai cũng nhất nhất nghe theo ý một người thì chẳng phải không có chính kiến hay sao.

Tớ ngồi một góc chờ đợi tới lượt diễn, đột nhiên có một bàn tay vỗ vai tớ làm tớ giật bắn mình.

- Xíu...

- Trí... hả?

- Tui xin lỗi nha...

Não tớ chưa kịp hiểu cậu xin lỗi vì điều gì, ngơ ngác lắc đầu:

- Hả? Xin lỗi gì cơ?

Lúc này tớ mới nhớ ra việc cậu không chở tớ, cái máu nóng trào lên tớ quay mặt đi giận dỗi.

- À, việc cậu nói chỉ chở mỗi mình tớ thôi hả?

Trí nắm tay áo tớ kéo kéo như trẻ con làm nũng í, đáng yêu cực.

- Tui xin lũi, Xíu tha lũi cho tui đi mà...

- Không bao giờ.

Trí thấy tớ cương quyết quá, cậu ngả đầu vào vai tớ dụi dụi mấy cái. Tóc cậu phả vào cổ tớ cọ qua cọ lại nhột lắm, tớ vô thức bật cười dúm người lại:

- Đ... Đừng Trí ơi, nhột.

Cậu như chẳng nghe gì hết, khẽ nói:

- Xíu muốn tui làm gì để Xíu tha lũi cho tui, tui làm hết. Đừng giận mà, xin đó.

Tớ đẩy đầu cậu ra, thật sự tớ không giận cậu nhiều đâu bởi cậu cũng khó xử mà. Là tại Ly dùng bà của nó gây chuyện, liên quan tới bậc phụ huynh thì ai mà chơi lại nó.

- Tớ hiểu mà, tớ không có giận Trí đâu.

- Thiệt hông?

- Thiệt.

Trí cười tươi ơi là tươi, giống như mọi lo âu đều tan biến hết vậy. Cậu ngồi xuống cạnh tớ, ngoan như cún con.

- A, sao Trí ngồi đây?

Lại là con Ly, nó vừa đi vệ sinh ra thì phải. Ly nhíu hàng lông mày, ngồi sát Trí rồi còn ôm tay. Trí cười hiền hòa gạt tay nó ra, nói:

- Bà cứ ôm tui làm gì vậy, ra chỗ khác chơi.

- Ơ hay, trời lạnh cho ôm tí! Với lại tui ôm ông như vậy quen rồi, rời đi nó cứ thíu thíu.

Ly cười đùa nói, Trí cũng hết cách nên mặc kệ Ly muốn làm gì thì làm. Cậu cười gượng với đôi mắt bất lực nhìn tớ, tớ cũng thông cảm cho cậu thôi.

- Tí nữa chở tui đàng hoàng nha ông già, ông vẫn chạy xe ẩu như hồi xưa. Nhớ hong nhớ hong, hồi đó tui ôm eo ông ông chạy xe mà đắm đuối nhìn tui quá cái tụi mình lao vào bụi cây luôn í! Thề lúc đó quê thấy bà, mà cũng dui dui...

Ly luyên thuyên kể về ngày xưa cái lúc họ còn tình tứ, chắc là muốn chọc tức tớ đây mà. Cũng may tới lượt tớ tập rồi nên tớ không cần ngồi nghe xàm, ngứa hết cả tai. Vừa đứng dậy đi được hai bước thì giọng Ly cất lên. Câu chuyện của Ly dừng lại và chuyển hướng mục tiêu sang tớ:

- Sao Tư Anh bảo không thích Khánh mà còn đi chung xe với Khánh dọ? Thân thiết quá thể, làm tui còn tưởng bà với Khánh yêu nhau cơ!

Trí hình như đồng tình, sắc mặt cậu tối đi nhìn tớ chờ đợi câu trả lời. Tớ không rét mà run, trong lòng còn thêm giận dữ:

- Nói ít thôi Ly, vì Ly mà tôi phải nhờ Bảo Khánh mới đến đây, Ly giả ngu cái gì?

Ly nhíu mày, lộ ra vẻ mặt yếu đuối:

- Sao lại do tui, bà tui thấy tui không có ai chở nên mới nhờ Trí mà. Tư Anh đặt điều nói xấu về tui, tui là tui giận đấy!

Ngứa hết cả người, tớ không muốn đôi co thêm với Ly phút giây nào nữa. Quay mặt đi về phía Khánh đang gọi í ơi một cách bực bội. Ngay cả Trí cho dù có thích tớ nhường nào, ngọt bùi bên tai cũng khiến cậu xao lòng. Tớ lo lắm, cứ để im như vậy đến thời khắc nào đó Trí hết thích tớ thì toi.

Bây giờ, tớ có nên công khai rằng tớ thích Trí không?

Chưa được, chưa tới lúc. Nếu tớ vội vã quá lại phản tác dụng mất, như thế khác gì chính thức khai chiến với Ly. Không phải vì tớ sợ, là do tớ chưa hiểu rõ Ly nên chưa động vào. Nếu cậu ta là dạng con gái nũng nịu lấy lòng, thì còn đơn giản. Nhưng là dạng thâm sâu hơn, khó đoán hơn thì có mò tớ cũng chịu.

Ly là người thế nào?

Mãi cho tới 8 giờ mới nghỉ, ai về nhà nấy.  Tớ được Khánh sắp xếp chú lái xe hơi chở về nhà an toàn nên tớ ở lại sau cùng phụ nó dọn dẹp.

Lúc này chỉ có tớ đang dọn rác, còn nó thì sắp ghế và khăn. Trong lòng không kìm được, ngước mặt lên nói chuyện:

- Mày nói, mày thân thiết với Khánh và Ly vì bọn mày học chung đúng không?

Khánh ngừng tay, chậm rãi quay đầu qua nhìn tớ:

- Không chỉ đơn giản là học chung. Tao kể mày nghe, ba của ba đứa bọn tao quen biết nhau về kinh doanh tiền bạc nên bọn tao biết nhau từ bé. Phải nói là thân hơn cả chữ thân, hiểu nhau hơn cả anh chị em trong nhà.

Tớ tập trung lắng nghe, Khánh bước lại gần chỗ tớ rồi ngồi bệt xuống.

- Tao còn tưởng, cả đời này bọn tao vẫn sẽ thân thiết cơ chứ, đúng là chuyện cười.

- Làm sao lại chia cắt như vậy, tại ai thế?

Khánh bĩu môi, hai tay đan vào nhau nhún vai:

- Chẳng biết nữa, chắc là tại tao.

- Tại mày?

- Ừ, tao nghĩ là vậy...

Trông Khánh không có ý định kể tiếp nên tớ cũng không dám hỏi thêm dù cực kì cực kì tò mò. Cơ mà, tò mò chuyện riêng của người ta nhiều quá là vô duyên đấy nên tớ kìm lại.

- Đừng buồn, không phải tại mày hoàn toàn đâu. Một mối quan hệ đã vững chắc thì gió đạp mưa xối cũng không thể nào đánh ngã được, nhưng khi nó có nhiều vết nứt vì không thích hợp với nhau nữa thì sẽ đổ vỡ thôi. Nên là, đừng tự trách nữa.

Nói thì hoa mĩ lắm, tìm kiếm ở đâu mối quan hệ vững chắc như keo sơn mãi mãi. Có mò kim đáy biển thì chắc tìm ra, bởi vì không phải ai cũng giống nhau. Đến cả hương vị trên món ăn còn mỗi người mỗi ý, huống chi sóng gió cuộc đời ập tới kéo đi. Một lần đánh đổ không được thì mười lần, một trăm lần, một ngàn lần... đến cả đá còn mòn vì giọt nước thì thứ cảm xúc mơ hồ trong lòng con người có là xá gì.

Khánh cười khúc khích, búng vào trán tớ rõ đau:

- Tao trách chúng nó, Hoàng Bảo Khánh tao luôn đúng, ok!

Tớ ôm lấy trán mình, nhìn Khánh với ánh mắt hình viên đạn. Khánh cười khì khì, chống tay xuống sàn nhà:

- Mày có vẻ quan tâm nhiều tới tao nhỉ, thích tao hay gì? Biết ngay mà, ai cưỡng lại nổi sức cuốn hút của tao chứ!

- Tao hỏi chuyện về con Ly.

Tự tin gớm, chúc mừng nó vì nó sai rồi. Khánh không vui chút nào, nó bĩu môi hơi cọc:

- Hỏi gì?

- Về Ly, gia đình và hoàn cảnh của nó. Mày biết gì thì kể hết đi!

- Tao kể rồi tao được gì?

- Được lời cảm ơn vô cùng sâu sắc của tao!

- Không thèm.

Ấy vậy cơ miệng của Khánh không nghe hay sao ấy, nó chép miệng bắt đầu dõng dạc kể dài như tờ sớ.

- Nhà nó có khách sạn năm sao ở Đà Nẵng, có một chuỗi nhà hàng bán đồ ăn Trung Quốc nữa nên khá giàu, vẫn thua nhà tao thôi. Nhà nó có hai chị em, và một thằng con trai riêng của vợ trước.

- Ủa vậy mẹ nó là vợ hai à?

- Ừ, vợ hai. Nó là chị, em nó tên Nhàn. Tao không có rõ, nhưng hình như càng lớn chị em nhà nó hạch họe nhau nên không còn thân thiết từ bốn năm đổ về đây. Mà mày không biết, con Ly nó vô cùng cứng đầu và khó bảo trong khi em gái nó cực kì ngoan ngoãn nghe lời. Hiểu chưa, nghe là biết đứa nào được thương hơn đứa nào rồi.

- Ủa, vậy sao nó không sửa tính nết cho tốt để ba má hài lòng?

Khánh thở dài, chép miệng:

- Không hiểu à, tao bảo nó cứng đầu rồi thây. Mày thấy đứa cứng đầu nào chịu thay đổi bản thân vì người khác đâu, nếu là mày mày có làm không?

Tớ suy nghĩ, è dè nhìn Khánh:

- Chắc là có, vì như thế sẽ tốt với tao hơn. Thay đổi một chút vì bản thân và vì người khác hài lòng, cũng có gì xấu đâu.

- Còn tao thì không nhé, tao không muốn nắn bẻ bản thân để cầu xin được nhìn thấy sự thỏa mãn của người khác.

Nó khoanh tay, hơi bực bội:

- Ly không phải người xấu, là đang dậy thì cảm xúc đấy. Nói thô ra, thì đầu óc của nó chưa trải và vẫn là đứa trẻ trâu chính hiệu. 

- Không phải người xấu, nghe nực cười vậy?

Năm lần bảy lượt nói móc nói méo tớ để được Trí chú ý, thì có giống người tốt hay không? Tớ thấy thằng Khánh bênh bạn bè quá thể, đến nỗi không phân biệt được phài trái đúng sai. Tớ gom vội mớ rác bỏ vào bao nilong, bực bội bỏ đi.

- Không phải tao bênh hay gì, nhưng con Ly nó còn bồng bột lắm. Nếu mày có làm gì, thì nhẹ tay với nó.

Tớ quay đầu lại, cảm thấy bị xúc phạm:

- Mày thấy tao giống người sẽ tẩn nó một trận vì tức giận sao Bảo Khánh? Mày không cần phải lo xa, một cọng tóc của nó tao không thèm đụng đâu.

- Ý tao không phải như vậy, Tư Anh, đứng lại coi!

Khánh nắm lấy cánh tay tớ giữ tớ dừng chân, tớ vùng tay khó chịu. Nó siết chặt, nói:

- Sao mày không công khai thích thằng Trí đi, tao sẽ giúp mày tách con Ly ra vì lúc đó rất dễ. Cần gì tự làm khó vậy, mày làm tao sốt hết cả ruột.

Cánh tay bị đau, tớ ráng kiềm lại thở dài:

- Chuyện này để sau đi, tao phải về nhà.

Tớ nhìn Khánh, thấy nó lỏng tay thì rút về:

- Mày không cần lo vì sớm hay muộn, Trí vẫn sẽ là của tao thôi. Ly không là gì, hoàn toàn không là gì.

Ngồi trên xe hơi của Khánh đề về mà hồi hộp lắm, nhất là cái cảnh bước ra khỏi xe tự nhiên thấy mình ngầu đét như đại gia mới nhú ấy. Tớ không quên cảm ơn chú rồi mới vào nhà, công nhận hôm nay quần quật từ sáng tới tối mệt thật.

- Giờ này mới về.

Má đang làm việc mà không quên càm ràm tớ, tớ cười cho qua chuyện:

- Má ơi, mai đóng tiền học cho con nha. Bên trường... họ đòi ấy.

Mấy vấn đề về tiền bạc này tớ cũng ngại nói với má, cơ mà trường lên danh sách với thông báo gọi tớ mấy ngày nay rồi. Không đóng chắc gửi thư về phụ huynh mất, tớ bắt buộc phải hỏi với hối thúc má. Má tớ im lặng một lúc rồi mới tặc lưỡi:

- Tuần sau mới có tiền, tuần sau đi.

Tớ chỉ đành thở dài vâng dạ, tớ hiểu rõ má nhất. Tuần sau cũng chỉ là một lời nói thôi, chắc là tớ sẽ đợi lâu hơn rồi. Cũng không trách má được, má gồng mình trả nhiều khoản nợ mãi không hết ngày này qua tháng nọ. Tớ thương má, nhưng tớ không biết phải nên làm gì.

Hay tớ đi làm thêm nhỉ?

Nhưng làm gì giờ? Nhân viên quán trà sữa hay là quán nhậu? Không biết tớ có thể làm được không, tớ thấy lo với sợ...

Tớ đem muộn phiền giải tỏa bằng việc lướt điện thoại, chắc đây là phát minh tuyệt nhất của loài người rồi vì khi có nó tớ sẽ quên mọi thứ trên đời tập trung vào xã hội ảo đó.

Tiếng tin nhắn vang lên, là tin nhắn từ BoaKhanhs trên méc sen gơ.

- Ê, về nhà an toàn chưa?

Là của bạn Khánh chúng ta đây mà, cái tên acc cũng khó hiểu ghê gớm. Tớ trả lời lại:

- Hỏi chú tài xế nhà mày là rõ á!

- Gớm nữa. À mà công nhận mày hợp với vai con hầu ghê, trông mày cứ hèn hèn á.

- Hèn mả cha mày, thằng cờ hó này!

- Nhìn nhà mày nghèo nghèo, mày thiếu tiền lắm hả?

- Làm sao? Ăn hết của nhà mày hả?

Có điên không chứ, cái thằng này thở câu nào là coi thường tớ câu đó. Tớ nghèo thật đấy, cũng hèn hèn thật nhưng mắc gì nó nói to như thế hả?

- Thì nói coi, mày có thiếu tiền không?

- Để làm gì?

- Thì, tao thấy má mày quen quen. Bả nợ nhà chú tao thì phải, tao nghĩ mày rất cần tiền nên mới hỏi.

- Thì đúng là tao rất cần tiền, nhưng mày biết để làm gì? Mày muốn coi thường hay là uy hiếp tao?

Tự nhiên tớ thấy sợ, lỡ như nó đi rêu rao rằng nhà tớ nợ người này nợ người kia thì chết toi. Không xấu hổ thì chính là nói dối đấy, ai mà bị nói rằng là con của con nợ thì lại chẳng cảm thấy như vậy.

Làm sao giờ, tớ thực sự rất sợ...

Lời lẽ thì hùng hồn mà tay tớ vừa nhắn vừa run rẩy, mãi mới ghi được hết dòng. Tớ nín thở chờ đợi nó, giờ nó có bắt tớ làm trâu làm ngựa để nó im mồm tớ cũng làm. Tớ thực sự chỉ mong như vậy thôi, còn hơn là để nói ra chuyện đó.

- Nếu mày thiếu tiền thì qua làm giúp việc cho tao, tao trả mày năm triệu một tháng.

Ơ, là muốn tuyển nhân viên à?

Nhưng nó đỡ hơn những tình huống xấu nhất tớ có thể nghĩ ra, cũng thấy hơi may may.

- Thiệt không?

- Mày không muốn thương lượng lại số lương à? Thấy ít không? Ít thì tao tăng lên 7 triệu một tháng nhá?

- Không không ý tao là, mày chỉ muốn tạo công ăn việc làm cho tao thôi hả?

- Ủa chứ sao? Tao nể là bạn bè nên muốn giúp mày thôi, nhưng tiền thì không cho không được nên tao mới nghĩ ra công việc cho mày. Sao, chịu không?

- Nhưng chiều tao phải đi học, tối cũng phải về nhà. Chẵng lẽ chỉ làm ca sáng mà được 7 triệu tao thấy hơi kì.

- Ai bảo mày chỉ có thế? Mày làm hết buổi, chuyển đồ qua nhà tao ở luôn, cho nghỉ mỗi chủ nhật về nhà thôi. Chiều thì tao gọi phải theo, tao cần phải làm chứ không có dụ mà chơi nhá!

- Nhưng mà tao thấy nó hơi kì.

- 8 triệu một tháng.

Gì đây nó muốn đập tiền vào mặt tớ à, làm theo thì khác gì mình là con hầu full time của nó đâu chứ? Tớ thèm tiền nhưng nhân cách tớ trong sạch, tớ sẽ không bao giờ chấp nhận cái thỏa thuận điên khùng đó.

- Chưa chịu hả? 9 triệu?

- Mày quá đáng lắm nhá, mày nghĩ dùng tiền muốn làm gì thì làm hả?!

- Mười triệu, giá cuối rồi.

- Cậu chủ muốn em làm ngay ngày mai không?

Mười triệu một tháng.

Nằm mơ tớ cũng chưa bao giờ nghĩ được làm giúp việc cũng có giá này, tớ hời quá ấy chứ. Còn không nhận ngay và luôn cái cơ hội vàng từ trên trời rơi xuống, hở ra là mất toi.

Tớ sẽ làm trâu làm ngựa có lương cho thằng Khánh một cách mãn nguyện, tớ quyết định rồi.

Má sẽ mắng tớ nhưng tớ không quan tâm, ngay bây giờ có tiền là được. Tớ đi làm sẽ giúp má ít nhiều, lương cao như vậy chắc má không giận đâu.

- Ừ, sáng mai tao qua.

- Thôi, sáng mốt đi. Tao cũng cần chuẩn bị chứ!

- Gớm nữa có gì mà phải chuẩn bị. Nhưng thôi, tao là một cậu chủ rộng lượng tao sẽ chấp nhận.

- Cậu chủ mãi đỉnh, cậu chủ đẹp trai vãi!

- Mày đang chửi tao hả?

- Không em đang khen cậu đó, cậu không thấy đầy sự thành tâm hả?

- Không, giống mày đang chửi tao?

Ừ tớ đang chửi nó đấy, nhưng nó giống như khen vậy Khánh ngu quá nó nhận không ra.

Tuyệt thật, ông trời không bỏ rơi tớ mà. Một công việc nhẹ lương cao, tớ là người may mắn nhất trần gian!

Một buổi sáng bình thường bắt đầu, tớ đã sớm nói với má chuyện đi làm. Má chửi tớ cũng lâu nhưng nhờ tài năng dỗ dành nịnh nọt của tớ má đã chấp nhận. Má cũng phải tận mắt xem cái nhà nhận tớ làm giúp việc ở đâu là ai mới an tâm, tớ không có cách nào khách đành chỉ địa điểm cho má. Không sao cả, má cho là được rồi.

- Xíu ơi!

- Con đi chơi đây!

Tớ xách cặp chạy đi, má nói vọng theo:

- Đi cẩn thận đấy!

- Con biết rồi!

Tớ dừng lại trước Trí, cười ngọt ngào chào cậu:

- Hôm nay cho tớ chở Trí nhá?!

Trí đỏ mặt ngượng ngùng, chẳng biết cậu có nghe tớ nói không mà tớ phải gọi cậu lần hai:

- Trí ơi?

Mãi cậu mới bừng tình trả lời tớ:

- H...Hả? À... Xíu chở tui đi.

Cậu nhường chỗ cho tớ, tớ thì vui vẻ chở cậu. Tối qua tớ có hẹn Trí sáng nay đi chơi, cậu đồng ý ngay. Tại ngay mai tớ phải qua nhà Khánh rồi, tớ muốn được vui một bữa.

- Trí ôm tớ chắc vào nhá, tớ chạy nhanh lắm đó!

Hôm nay cho cậu ôm, tớ sẽ chơi liều một bữa vậy. Trí còn sợ sao á, cậu rụt rè hẳn:

- Tui ôm được hả? Xíu không giận chứ?

Tớ thấy cậu lề mề quá liền kéo tay cậu vòng qua eo của mình, làm vậy có hơi ngại nhưng là Trí chắc không sao đâu.

- Ừ, không giận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro