Chương 2
Thơ về những người thích phán xét
Trong góc khuất, lời nói vang vọng,
Phán xét người khác, như một thói quen.
Nhìn vào cuộc sống, như con mắt lệch,
Chỉ thấy bề ngoài, chẳng biết bên trong.
Đằng sau ánh sáng, là những gánh nặng,
Ai cũng có khổ đau, dẫu ít nhiều.
Thay vì chỉ trích, hãy học cách lắng nghe,
Mỗi người đều có một hành trình riêng theo.
Phán xét tuy dễ, nhưng yêu thương lại khó,
Hãy mở lòng ra, tìm sự đồng cảm.
Cuộc đời tươi đẹp khi ta không chỉ trích,
Mà cùng nhau vững bước, cùng nhau sẻ chia.
Thơ về những người thích phán xét (tiếp)
Lời nói như gió, thoáng qua thoáng lại,
Chỉ một câu châm, làm tổn thương người.
Chiếc mũ định hình, ai cũng mang theo,
Nhưng sao không nhìn vào những giấc mơ riêng?
Khi phán xét người khác, ta quên đi bản thân,
Chìm trong đố kỵ, mà lạc mất đường về.
Hãy sống với lòng, vị tha và chân thành,
Bởi ai cũng cần một chút yêu thương, phải không?
Cuộc sống sẽ đẹp hơn khi ta hiểu rõ,
Gỡ bỏ thành kiến, cùng nhau sẻ chia.
Hãy để ánh sáng dẫn lối ta đi,
Thay vì bóng tối của những lời phán xét.
Thơ về những người thích phán xét (tiếp)
Đằng sau ánh mắt, có biết bao nỗi niềm,
Mỗi người đều có những chuyện riêng tư.
Phán xét dễ dàng, nhưng sao không thử,
Đặt mình vào vị trí, để cảm thông thêm?
Họ nói chuyện đời như thể là chân lý,
Chỉ thấy bề nổi, mà quên đi lòng người.
Cuộc sống không phải là cuộc thi chua chát,
Mà là hành trình cùng nhau vươn tới.
Những lời cay đắng, tựa dao sắc bén,
Có thể làm người khác vỡ tan từng mảnh.
Thay vì chỉ trích, hãy mở lòng ra,
Để thấy rằng yêu thương mới là điều lớn.
Khi ta biết lắng nghe, cuộc sống sẽ êm,
Mỗi nụ cười nở là một món quà tặng.
Hãy thôi phán xét, cùng nhau xây đắp,
Một thế giới tràn đầy yêu thương, chan chứa.
Chỉ một hành động nhỏ, nhưng sức mạnh lớn,
Có thể thay đổi cả một tâm hồn.
Hãy sống với trái tim, không chỉ bằng lý trí,
Vì mọi người xứng đáng có một cuộc sống bình yên.
Thơ về những người thích phán xét (tiếp)
Mỗi người một hành trình, dấu chân riêng để lại,
Đừng mang ánh mắt, chỉ trích và soi mói.
Những vết thương thầm lặng, ai biết để thấu,
Chỉ một câu nói, có thể làm trái tim đau.
Thế giới rộng lớn, nhiều điều chưa biết,
Sao không tìm hiểu, để thấu hiểu thêm?
Phán xét gió thoảng, thoáng qua rồi mất,
Còn tình yêu chân thành, sẽ mãi vững bền.
Khi cuộc đời bộn bề, mệt mỏi lo toan,
Hãy là ánh sáng, chiếu rọi giữa đêm.
Mỗi lời động viên, như cơn gió mát,
Giúp người bên cạnh vượt qua bao thử thách.
Phán xét là dễ, nhưng yêu thương khó,
Hãy cùng nhau sẻ chia, đừng chỉ nói suông.
Bước đi bên nhau, tay nắm chặt trong,
Vì cuộc sống này, ta cùng nhau vươn.
Đừng để những định kiến che mờ tâm trí,
Hãy nhìn bằng trái tim, để thấy rõ hơn.
Cuộc đời sẽ đẹp hơn khi ta biết yêu,
Và thôi không phán xét, cùng nhau chung sống.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro