Chương 9: Những Cảm Xúc Thầm Lặng
Ánh sáng của buổi sáng len lỏi qua cửa sổ, chiếu lên những tia sáng dịu nhẹ trên khuôn mặt Zephys. Cậu vẫn nằm trên giường, mắt khép hờ, nhưng tâm trí lại không thể ngừng suy nghĩ về những gì đã xảy ra trong suốt đêm qua. Cảm giác kỳ lạ trong lòng không dễ gì lý giải được. Dù không có gì thay đổi rõ rệt, nhưng cậu biết rằng có một sự thay đổi nào đó đang dần hình thành giữa cậu và Nakroth.
Cảm giác này cứ ám ảnh cậu, và không biết từ lúc nào, Zephys đã bắt đầu chú ý nhiều hơn đến những hành động của Nakroth. Cậu nhận thấy, dù Nakroth ít nói, nhưng mỗi khi hắn nhìn cậu, ánh mắt ấy lại chứa đựng một sự quan tâm, một sự chăm sóc mà cậu chưa bao giờ thấy ở ai. Có phải đó là cách hắn thể hiện tình cảm không? Hay chỉ là một sự bảo vệ bình thường giữa những người đồng hành trong thế giới đầy nguy hiểm này?
Cậu không chắc, nhưng một điều cậu biết là trái tim mình đang dần thay đổi, và cậu không thể phủ nhận được điều đó. Hắn đang dần trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cậu.
Zephys ngồi dậy khỏi giường, vươn vai một cái rồi bước ra ngoài. Bầu không khí trong lành buổi sáng khiến cậu cảm thấy thoải mái hơn. Dù đã quen với những đêm thức trắng, nhưng hôm nay cậu lại cảm thấy tràn đầy năng lượng. Có lẽ là vì sự hiện diện của Nakroth – người luôn ở bên cậu.
Khi cậu bước xuống cầu thang, Nakroth đang đứng ở phòng khách, tay cầm một ly cà phê, ánh mắt dừng lại ở cậu khi nghe thấy tiếng bước chân.
"Chào buổi sáng," Zephys mỉm cười, không thể không cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy hắn ở đây. Cậu đã quen với việc có hắn bên cạnh.
Nakroth chỉ đáp lại bằng một cái gật đầu nhẹ, nhưng đôi mắt đỏ của hắn không rời khỏi cậu. "Em có thể làm gì hôm nay?" Giọng hắn trầm ổn, nhưng cũng lạ lùng ấm áp.
Zephys không biết phải trả lời thế nào, vì cậu vẫn chưa có kế hoạch cụ thể. Cậu chỉ muốn tiếp tục ở bên cạnh hắn, nhưng không biết phải nói sao để không khiến không khí trở nên gượng gạo.
"Chỉ muốn đi dạo một chút," cậu nói, đưa mắt nhìn hắn. "Cảm giác như lâu rồi chưa có thời gian thư giãn."
Nakroth không nói gì, chỉ khẽ nhếch môi một chút như thể đồng ý. "Đi cùng em."
Zephys nhìn hắn, đôi mắt tím oải hương ánh lên sự ngạc nhiên, nhưng cũng là niềm vui. Hắn luôn ở đó mỗi khi cậu cần, và dù không nói nhiều, nhưng sự hiện diện của Nakroth khiến cậu cảm thấy yên tâm và an toàn.
Cả hai bước ra ngoài, nơi những cơn gió nhẹ vờn qua mái tóc trắng của họ. Không có tiếng nói nhiều, chỉ có tiếng bước chân nhịp nhàng trên con đường vắng lặng. Zephys không cần phải tìm kiếm lời nói hay sự thể hiện nào khác. Mỗi lần Nakroth nhìn cậu, ánh mắt đó đã nói lên tất cả.
Cảm giác kỳ lạ trong lòng cậu lại dâng lên, lần này mạnh mẽ hơn. Cậu không thể hiểu được hết những cảm xúc này, nhưng cậu cũng không muốn che giấu nữa. Đôi khi, chỉ cần cảm nhận, chứ không cần phải lý giải.
Zephys quay sang nhìn Nakroth, ánh mắt hắn vẫn như mọi khi, sâu thẳm và đầy kiên định. Cậu mỉm cười nhẹ, biết rằng, không cần nói ra, cả hai đều đã hiểu những gì đối phương cảm nhận.
"Cảm ơn," Zephys thì thầm.
Nakroth chỉ nhìn cậu, không nói gì, nhưng trong ánh mắt của hắn, có một điều gì đó dịu dàng mà cậu chưa từng thấy trước đây. Dù không có lời nói, nhưng sự quan tâm của hắn như một lời hứa – rằng dù mọi thứ có thay đổi thế nào, hắn sẽ luôn ở đây.
Và Zephys, cậu bắt đầu cảm nhận được rằng, một phần trái tim mình đã thuộc về Nakroth, không thể tách rời.
---
Hết chương 9
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro