Chương 4: Lời Hứa Và Sự Mở Đầu Của Mối Quan Hệ
Zephys ngồi im lặng, tâm trí của cậu bối rối và đầy những câu hỏi không lời đáp. Nakroth – người đàn ông lạnh lùng và đầy quyền lực trước mặt cậu – đã nói quá nhiều thứ mà cậu không thể nào hiểu hết được. Cảm giác ấy, giữa cái thế giới lạ lẫm này và một bản thân không thể nhận diện hoàn toàn, làm cậu thấy mất phương hướng. Cậu không phải là con mèo cũ, không phải là một sinh vật mà cậu từng là, nhưng đồng thời, cậu lại chưa thể chấp nhận được việc mình đã trở thành một con người hoàn toàn.
Nakroth đứng đó, bình thản quan sát Zephys như thể hắn đã quá quen với việc nhìn thấy những người như cậu loay hoay với sự thay đổi. Một phần trong hắn cảm thấy tiếc nuối, nhưng một phần khác lại rất kiên quyết về con đường mà hắn đang dẫn dắt. Hắn không thể để cậu trốn tránh trách nhiệm hay sự thật mà cậu cần phải đối mặt.
"Em vẫn không hiểu à?" Nakroth nhẹ nhàng hỏi, giọng hắn như một dòng suối êm đềm, nhưng lại chứa đựng một sự kiên định không thể chối cãi.
Zephys ngẩng lên nhìn hắn, ánh mắt lấp lánh như muốn nói điều gì đó, nhưng cậu lại không thể thốt lên thành lời. Cảm giác bế tắc bao trùm lấy trái tim cậu. Cậu muốn từ chối, muốn khước từ tất cả, nhưng một phần trong cậu lại không thể làm điều đó. Cậu đã từng nghĩ, nếu có thể quay lại, nếu có thể là con mèo nhỏ mà cậu từng là, mọi thứ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Nhưng giờ đây, trong thân xác này, cậu không còn là chính mình nữa. Và điều đó thật đáng sợ.
Nakroth bước đến gần hơn, không có chút gì vội vàng nhưng cũng không hề lơi lỏng. Hắn ngồi xuống bên cạnh Zephys, tựa như đang chờ đợi cậu tìm được lời nói đúng đắn.
"Ta biết em không dễ dàng chấp nhận," Nakroth tiếp tục, mắt hắn ánh lên sự kiên nhẫn và một chút gì đó như thương cảm. "Nhưng em sẽ sớm hiểu rằng, không phải chỉ có ta, mà ngay chính em cũng không thể rời khỏi mối quan hệ này. Chúng ta là một phần không thể thiếu của nhau."
Zephys không nói gì. Cậu cảm nhận được sự thật trong lời nói của hắn, nhưng vẫn không thể chấp nhận nổi. Những ngày trước, cậu đã sống một cuộc sống tự do, dù là mèo, nhưng cậu luôn có những khoảng thời gian của riêng mình. Giờ đây, mọi thứ đã thay đổi. Và cậu không biết phải làm gì tiếp theo.
"Anh muốn tôi làm gì?" Cuối cùng, Zephys lên tiếng, giọng nói yếu ớt nhưng lại đầy quyết tâm. "Cứ thế này suốt sao? Không phải tôi muốn trở thành một con người. Anh có hiểu không?"
Nakroth nhìn cậu một lúc lâu, rồi khẽ mỉm cười. Nụ cười đó không phải là sự chế giễu, mà là sự thấu hiểu sâu sắc. Hắn biết rằng Zephys vẫn chưa sẵn sàng, nhưng hắn cũng biết rằng, không có cách nào khác ngoài việc kiên nhẫn với cậu. Dù sao đi nữa, mối liên kết của họ đã bắt đầu từ khi cậu còn là một con mèo, và hắn không có ý định buông tay.
"Em không cần phải trở thành con người theo cách mà em nghĩ," Nakroth nói, ánh mắt của hắn ấm áp lạ thường, không còn lạnh lẽo như mọi khi. "Em chỉ cần hiểu rằng, dù em có là ai đi chăng nữa, em vẫn là một phần trong kế hoạch của ta. Em có thể quyết định sẽ sống như thế nào, nhưng có một điều không thể thay đổi – ta sẽ luôn ở bên cạnh em."
Zephys nhìn vào đôi mắt đỏ như ruby của hắn, trong đó ánh lên sự kiên định và đầy quyền lực. Cậu không biết liệu mình có thể tin vào những lời nói ấy hay không, nhưng ít nhất, những lời ấy khiến cậu cảm thấy an lòng hơn một chút. Dù có thế nào, Nakroth cũng không hề bỏ rơi cậu, và đó là điều mà cậu không thể phủ nhận.
"Vậy... chúng ta sẽ làm gì?" Zephys hỏi, giọng hơi run lên.
Nakroth không trả lời ngay lập tức. Hắn đứng dậy, đưa tay ra như thể mời cậu đứng dậy cùng. "Chúng ta sẽ bắt đầu từ đây," hắn nói, giọng lạnh lùng nhưng đầy quyền uy. "Chúng ta sẽ cùng khám phá những gì đang đợi chúng ta phía trước. Và em sẽ nhận ra rằng, không có gì là ngẫu nhiên."
Zephys đứng dậy, chậm rãi bước theo Nakroth. Cảm giác vừa lo lắng, vừa hồi hộp trong lòng cậu vẫn không thể rời đi. Mọi thứ vẫn quá mới mẻ, quá khó hiểu, nhưng một điều cậu biết chắc chắn – Nakroth sẽ không bỏ cậu. Dù có đi đến đâu, dù có đối diện với bao nhiêu thử thách, cậu vẫn không thể quay lại cuộc sống cũ của mình.
"Chúng ta bắt đầu," Nakroth nói, ánh mắt đầy quyết tâm và sự dẫn dắt. Và Zephys, dù không hiểu hết, nhưng vẫn quyết định bước theo hắn, vì cậu biết, ít nhất trong khoảnh khắc này, cậu không còn đơn độc nữa.
---
Hết chương 4
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro