Chương 17: Đối Mặt Với Quá Khứ
Bầu không khí trong biệt thự trở nên dày đặc, nặng nề hơn bao giờ hết. Zephys ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế dài, mắt chăm chú nhìn về phía Nakroth, nhưng trong lòng cậu lại đầy những nghi vấn không lời đáp. Cậu đã từng nghĩ rằng cuộc sống của mình sẽ trôi qua bình yên, không có gì thay đổi. Nhưng từ khi gặp Nakroth, mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn. Cậu không thể ngừng suy nghĩ về những lời của Viktor và những sự thật chưa được tiết lộ.
Nakroth đứng bên cửa sổ, đôi mắt đỏ như ruby của hắn nhìn ra ngoài, nhưng chẳng thấy gì ngoài bóng tối đen đặc. Đôi tay hắn nắm chặt lấy thành cửa, như thể đang cố gắng kiềm chế một thứ gì đó trong lòng. Zephys biết rằng trong hắn có một sự bí ẩn mà cậu không thể nào hiểu được.
"Bây giờ cậu sẽ làm gì?" Zephys hỏi, giọng nói khẽ run, không che giấu được sự lo lắng trong lòng.
Nakroth quay lại, ánh mắt hắn nhìn thẳng vào mắt cậu, ánh đỏ rực trong đó làm tim cậu thắt lại. "Cậu sẽ phải đối mặt với những gì đang đến. Những nguy hiểm mà cậu không thể tránh khỏi," hắn nói, giọng điềm tĩnh nhưng có vẻ như đầy sức mạnh. "Cậu không thể mãi trốn tránh nữa."
Zephys im lặng, cậu không biết phải trả lời như thế nào. Cảm giác sợ hãi từ những lời nói của Nakroth khiến cậu cảm thấy như bị lôi kéo vào một vũng lầy mà mình không thể thoát ra.
"Zephys," Nakroth tiếp tục, bước lại gần cậu, "Có những điều mà cậu cần phải biết. Những điều này không thể giữ mãi trong bóng tối."
Zephys ngước lên nhìn hắn, đôi mắt tím oải hương của cậu chứa đầy sự tò mò lẫn sợ hãi. "Tôi... tôi không hiểu," cậu thì thầm. "Những gì tôi biết chỉ là tôi muốn được yên bình."
Nakroth mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng nụ cười của hắn lại chứa đựng sự nghiêm túc. "Cậu không thể có được thứ đó. Từ khi bước vào cuộc sống này, cậu đã là một phần không thể thiếu trong những gì sắp đến. Không có con đường nào để quay lại."
Zephys cảm thấy một cơn lạnh lẽo chạy dọc sống lưng. Cậu nhận ra rằng cuộc sống của mình không bao giờ còn như trước nữa. Những gì Nakroth nói giống như một lời tiên tri, một lời nhắc nhở rằng không thể trốn tránh thực tại.
"Nhưng tôi không thể..." Zephys lắp bắp, cảm giác nghẹn lại trong cổ họng. "Tôi không muốn trở thành một phần của thế giới này."
Nakroth bước đến gần hơn, cúi xuống nhìn vào mắt cậu. "Cậu đã là một phần của nó từ lâu rồi, Zephys. Chỉ có điều cậu chưa nhận ra thôi." Hắn nhẹ nhàng vươn tay, đưa một ngón tay chạm vào tóc của Zephys, rồi kéo một lọn tóc trắng xuống. "Và tôi sẽ là người giúp cậu hiểu rõ hơn về điều này."
Zephys không thể phản kháng, không thể tránh khỏi ánh mắt đó. Cảm giác như thể mọi thứ xung quanh mình đang xoay tròn, mà cậu không thể nắm bắt nổi. Cậu cảm thấy mình như một con mồi trong mắt kẻ săn mồi, nhưng không thể dứt ra khỏi sự mê hoặc đó.
"Bây giờ, cậu cần phải chuẩn bị," Nakroth nói, giọng hắn trở nên lạnh lùng hơn. "Có rất nhiều thứ sẽ xảy ra, và cậu sẽ không thể đơn độc nữa."
Zephys nhìn vào mắt Nakroth, một cảm giác lạ lùng dâng lên trong lòng cậu. Dù có sợ hãi, cậu cũng không thể phủ nhận rằng trong ánh mắt của hắn, cậu tìm thấy một thứ gì đó mà cậu không thể lý giải. Có lẽ đó là sự bảo vệ, một thứ mà cậu chưa bao giờ cảm nhận được từ bất kỳ ai.
"Vậy tôi phải làm gì?" Zephys hỏi, không còn sự kiên cường trong giọng nói nữa. Cậu cảm thấy mình như một đứa trẻ bơ vơ, không biết mình sẽ đi về đâu.
Nakroth đứng thẳng dậy, nhìn cậu lần cuối. "Cậu sẽ làm theo những gì tôi nói, và mọi thứ sẽ rõ ràng sau đó. Nhưng hãy nhớ, tôi sẽ luôn bảo vệ cậu."
Zephys không thể nói gì thêm. Cậu chỉ có thể đứng đó, nhìn theo bóng lưng của Nakroth, khi hắn bước ra khỏi phòng, để lại cậu với những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.
Cuộc sống của cậu, giờ đây, không chỉ là những ngày bình yên như trước nữa. Mà cậu, một con mèo hóa thành người, giờ đây phải đối mặt với một thế giới đầy nguy hiểm và những bí mật chưa được hé lộ.
Hết chương 17
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro