Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

câu lạc bộ sắc lang 1

Tác giả: Ngữ Tịch
Thể loại: Đam mỹ, hiện đại, nhất công nhất thụ, biến thái văn, công sủng thụ, ấm áp, điềm văn, pink, HE

***

Giới thiệu:

Vù vù. Một trận Bắc Phong (gió bắc) thổi qua. Tân Thuần đứng ở trước bảng thông báo của trường đã gần 10 phút. Chính là hắn còn chưa quyết định gia nhập câu lac bộ nào. Vì sao học sinh mới lại phải tham gia câu lạc bộ chứ. Tân Thuần buồn bực không thôi.

Nhìn quảng cáo do các câu lạc bộ dán lên giống quảng cáo đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm. Đối với bóng rổ, bóng đá, tennis thậm chí ngay cả bóng bàn, Tân Thuần đều không muốn tham gia. Lý do đều phải đổ lên ba người cực kỳ yêu thương trong nhà hắn : lão mẹ, lão ba cộng thêm lão ca .

Từ khi Tân Thuần bắt đầu đến trường, bọn họ liền ngăn cản hắn tham dự tất cả những hoạt động " nguy hiểm cao". Họ sợ tiểu bảo bối nhu thuận đáng yêu của mình không may bị thương. Hoàn hảo Tân Thuần có tinh thần kiên trì luyện chạy, bằng không có thể hắn liền thật sự yếu đuối .

Sao vậy nhỉ, trừ bỏ những câu lạc bộ vận động, các câu lạc bộ khác đều là làm vườn, nấu nướng hoặc là câu lạc bộ đánh cờ linh tinh, hắn hoàn toàn không có hứng thú. Ai! Mệnh khổ nha. Tân Thuần tự oán tự ai thở dài, cúi đầu.

Đột nhiên hắn thấy ở góc có một áp-phích nho nhỏ, mặt trên viết "Câu lạc bộ Sắc lang ". Thật lợi hại, câu lạc bộ trong trường học thế nhưng lại có câu lạc bộ như vậy. Tân Thuần không khỏi bội phục. Nhìn điều kiện chiêu mộ thành viên.......

***

Chương 1

Vù vù. Một trận Bắc Phong (gió bắc) thổi qua. Tân Thuần đứng ở trước bảng thông báo của trường đã gần 10 phút. Chính là hắn còn chưa quyết định gia nhập câu lac bộ nào. Vì sao học sinh mới lại phải tham gia câu lạc bộ chứ. Tân Thuần buồn bực không thôi.

Nhìn quảng cáo do các câu lạc bộ dán lên giống quảng cáo đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm. Đối với bóng rổ, bóng đá, tennis thậm chí ngay cả bóng bàn, Tân Thuần đều không muốn tham gia. Lý do đều phải đổ lên ba người cực kỳ yêu thương trong nhà hắn : lão mẹ, lão ba cộng thêm lão ca .

Từ khi Tân Thuần bắt đầu đến trường, bọn họ liền ngăn cản hắn tham dự tất cả những hoạt động " nguy hiểm cao". Họ sợ tiểu bảo bối nhu thuận đáng yêu của mình không may bị thương. Hoàn hảo Tân Thuần có tinh thần kiên trì luyện chạy, bằng không có thể hắn liền thật sự yếu đuối .

Sao vậy nhỉ, trừ bỏ những câu lạc bộ vận động, các câu lạc bộ khác đều là làm vườn, nấu nướng hoặc là câu lạc bộ đánh cờ linh tinh, hắn hoàn toàn không có hứng thú. Ai! Mệnh khổ nha. Tân Thuần tự oán tự ai thở dài, cúi đầu.

Đột nhiên hắn thấy ở góc có một áp-phích nho nhỏ, mặt trên viết "Câu lạc bộ Sắc lang ". Thật lợi hại, câu lạc bộ trong trường học thế nhưng lại có câu lạc bộ như vậy. Tân Thuần không khỏi bội phục. Nhìn điều kiện chiêu mộ thành viên.

Điều thứ nhất, người báo danh phải là nam. Đơn giản, hắn phù hợp.

Điều thứ hai, người báo danh phải có bề ngoài xuất chúng. Bề ngoài xuất chúng?

Tân thuần không thể khẳng định điều này. Hắn lớn lên tuy rằng không tính là suất khí, nhưng tuyệt đối là tuấn tú. Tính ra coi như chính mình đủ tư cách nhỉ.

Điều thứ ba, gia nhập câu lạc bộ phải chuẩn bị tốt tư tưởng vượt qua muôn vàn khó khăn. Chà...Tục ngữ nói, Ăn khổ trong khổ, mới là người bề trên thôi. (sống trong khổ cực mới trưởng thành hơn người). Điều thứ ba này mình coi như cũng có thể chịu được đi.

Vậy kế tiếp thì sao? Tân Thuần lại nhìn xuống phía dưới xem. [Nếu tự nhận là phù hợp ba điều trên, thỉnh đến Ban A năm thứ 2 tìm Phương Tiểu Vũ lấy đơn đăng ký. Sau khi đăng ký, nội trong một tuần sẽ xác nhận người đăng ký đủ điều kiện thông qua hay không].

Ân. Câu lạc bộ này cũng quái dị quá, chậc!

Tân thuần quyết định tiến hành thám hiểm trước. Đi Ban A năm thứ 2 lấy đơn đăng ký.

Tâm động không bằng hành động. Tân Thuần lập tức đi đến trước cửa phòng học Ban A năm thứ 2. Hắn nhìn vào bên trong, đông nghìn nghịt một đám người. Vậy người tên Phương Tiểu Vũ là ai đây? Tân Thuần chưa kịp nghĩ làm sao tìm được người thì đã có người đi đến.

"Bạn học này, xin hỏi ngươi tìm người sao?"

Nói chuyện chính là một nữ sinh xinh đẹp.

"Xin hỏi Phương Tiểu Vũ có ở đây không?"

Tân Thuần ngại ngùng hỏi nữ sinh xinh đẹp này.

"Ngươi tìm hắn?"

Nữ sinh này cao thấp đánh giá Tân Thuần một chút, lại cho Tân Thuần một cái tươi cười quái dị.

"Ngươi chờ một chút."

Chỉ chốc lát, từ trong phòng học đi tới một nam sinh bề ngoài nhã nhặn.

"Xin hỏi là ngươi tìm ta sao?"

Phương Tiểu Vũ mỉm cười nhìn Tân Thuần.

"Ân. Đúng vậy."

Tân Thuần thầm đánh giá Phương Tiểu Vũ. Trách không được điều kiện thứ hai trên tờ áp-phích kia yêu cầu phải bề ngoài xuất chúng, quả nhiên thành viên không như người thường.

"Cái kia. . . Ta có thể xin gia nhập ' câu lạc bộ sắc lang ' không?"

Tân Thuần nhìn lén một chút bốn phía, hy vọng người khác không nghe được cái tên quái dị kia.

Phương Tiểu Vũ không e dè xem kỹ Tân Thuần.

"Hảo. Ngươi trước tiên điền vào đơn đăng ký đi, cụ thể thì phải xem xã trưởng (trưởng câu lạc bộ), hắn phê chuẩn thì ngươi liền thông qua."

Phương Tiểu Vũ đi vào lấy đơn đăng ký.

"Xã trưởng?"

Tân Thuần tò mò. Chẳng lẽ Phương Tiểu Vũ nhã nhặn này không phải xã trưởng?

"Hắn là quái nhân."

Phương Tiểu Vũ cười cười rồi nói.

Quái nhân ? khẳng định là vậy rồi, bằng không ai lại đem tên câu lạc bộ gọi biến thái như thế! ( Ngữ Tịch: Tân Thuần, ngươi càng biến thái, lại muốn gia nhập! )

"Úc. Ta đây khi nào thì nộp đơn đăng ký này?"

Tân Thuần ngơ ngác hỏi.

"Điền xong thì nộp. Bất quá. . . Ngươi xác định muốn gia nhập?"

Phương Tiểu Vũ hảo tâm nhắc nhở Tân Thuần.

"Có chỗ nào không ổn sao?"

Tân Thuần nghĩ không ra Phương Tiểu Vũ vì sao lại hỏi như thế.

"câu lạc bộ Sắc lang chính là chuyên môn bồi dưỡng sắc lang, ngươi suy nghĩ cẩn thận ?"

Phương Tiểu Vũ tựa hồ cố ý đe dọa Tân Thuần.

Vậy không phải như mong muốn sao. Tân Thuần âm thầm nghĩ. Làm sắc lang có lẽ không tồi. Có thể chơi bời nơi nơi. Về nhà thì hắn, người luôn bị khi dễ sẽ có thể hảo hảo chống lại đám người trong nhà một phen.

"Suy nghĩ cẩn thận rồi. Ngày mai ta đến nộp đơn nha?"

Tân Thuần cười trộm một chút.

"Hảo. Ta ngày mai chờ ngươi đến!"

Phương Tiểu Vũ lại hướng Tân Thuần cười cười rồi mới đi vào phòng học.

Tân thuần về nhà, không chút do dự điền đơn đăng ký. Ai ngờ, tờ đơn này lại hại hắn khổ cả đời.

Chương 2

(Xã trưởng = trưởng câu lạc bộ)

Sáng sớm, Tân Thuần chờ ở cửa phòng học Năm 2 Ban A. Cho đến khi gần vào học, Phương Tiểu Vũ mới đến trường.

"Phương học trưởng (đàn anh, huynh trưởng, sempai), đây là đơn ghi danh của ta."

Nếu phải gia nhập câu lạc bộ, vậy Tân Thuần cần phải biểu hiện cung kính một chút. Hắn hai tay đưa đơn đăng ký.

Phương Tiểu Vũ tiếp nhận rồi mở ra xem.

"Tân Thuần, năm nhất Ban A. Cao 178 cm, nặng 65kg."

Phương Tiểu Vũ gật đầu,

"Ân, không tồi. Có tiền đồ."

Có tiền đồ? Là ý gì? Tham gia câu lạc bộ còn xem có tiền đồ hay không? Tân Thuần không dám mở miệng hỏi. Mình là người mới, hỏi nhiều sẽ khó tránh khỏi mấy đàn anh trong câu lạc bộ ngại phiền.

"Địa chỉ nhà, số điện thoại đều có điền."

Phương Tiểu Vũ cẩn thận xét duyệt đơn đăng ký của Tân Thuần.

"Di. . ." (thán từ : ủa ?, gì ?)

Có một mục không điền. Phương Tiểu Vũ ngẩng đầu nhìn Tân Thuần, Tân Thuần khẩn trương nắm chặt hai tay.

ên đi, vẫn là giao cho xã trưởng xem xét là được.

"Tốt. nếu thông qua, ta sẽ thông báo cho ngươi. Ngươi đi học trước đi."

Tân Thuần nghe được, lập tức tạm biệt Phương Tiểu Vũ. Hắn đã muốn khẩn trương đến đầu đổ mồ hôi lạnh. Tân thuần chạy đi rất nhanh. Ai ngờ, vừa đến góc thang lầu, liền đụng vào một người.

"A."

Tân Thuần kêu thảm thiết một tiếng, té ngã trên đất.

"Ngươi không sao chứ?"

Người đó đi tới kéo Tân Thuần lên, dùng lời nói lãnh đạm hỏi hắn.

"Không có việc gì. Thực xin lỗi!"

Tân thuần lập tức giải thích. Hắn là học sinh mới, đụng vào người khác, mặc kệ là lỗi của ai, chính mình trước tiên cứ giải thích là được. Bằng không lỡ đắc tội nhân vật nào đó trong trường học, vậy ba năm trung học của hắn phải trôi qua sao đây.

"Ân?"

Tân thuần cảm giác người tới rõ ràng ngữ khí trở nên hảo. Xem ra hắn chủ động xin lỗi đã lấy được thành quả. Nhưng tiếp theo Tân Thuần chợt nghe người đó hỏi

"Ngươi tên gì? Xem ra là tân sinh, ở ban nào?"

Xong rồi, xem ra người ta không định tha thứ hắn. Sao bây giờ? Tân thuần trong đầu không ngừng đảo tới đảo lui tìm đường thoát. Ong trời có thể là thật sự cảm thấy hắn đáng thương, giúp hắn reo vang vài tiếng chuông.

"Thực xin lỗi, vào học rồi, ta đi trước."

Lỗ mãng những lời này, Tân Thuần ngay lập tức chạy đi. Hắn từ đầu tới cuối đều không dám ngẩng đầu nhìn vào người hắn đụng vào lấy môt cái. Chỉ nghe thanh âm kia rất có từ tính. Có thể người nọ cũng không thấy được mặt hắn đi. Hy vọng như thế .

Mới vừa học xong tiết lễ khoá (học nghi lễ), Phương Tiểu Vũ đã đi tìm Tân Thuần. Nói với hắn xã trưởng đã đồng ý hắn gia nhập câu lạc bộ . Muốn hắn sau buổi trưa khi kết thúc lễ đọc diễn văn hoan nghênh học sinh mới thì đến tham gia hoạt động của câu lạc bộ. Tân Thuần thực kinh ngạc, vị xã trưởng kia thật thần tốc nha. Tốt lắm, chỉ cần mình có câu lạc bộ để tham gia thì tốt rồi, miễn cưỡng hoàn thành hai năm hoạt động câu lạc bộ, năm thứ ba sẽ không cần tham gia.

Buổi chiều lễ đọc diễn văn chào mừng tân sinh được cử hành ở lễ đường. Tân Thuần cùng bạn học vừ mới quen tên Lâm Dực cùng nhau tới lễ đường. Tân sinh được sắp xếp ngồi ở trước nhất, năm hai ngồi ở khu trung gian, khu cuối để trống. Năm ba được đặc quyền không cần đến. Đọc diễn văn đơn giản chính là "show" một chút hùng phong của Hiệu trưởng, uy nghiêm của lão sư (giáo viên) cùng nhàm chán của đệ tử (học sinh) mà thôi. Ngay tại lúc Tân Thuần sắp ngủ gục thì nghe được cái thanh âm siêu cấp từ tính kia.

"Các vị bạn học cùng lão sư hảo. Ta đại diện toàn thể học sinh năm hai và năm ba hoan nghênh các tân sinh đã đến...."

Là cái thanh âm kia, không sai được!

Tân thuần ngẩng đầu nhìn người trên khán đài. Oa! Thật hảo suất nha! Chẳng những thân người cao cao, diện mạo hảo, đến thanh âm đều hảo đến như thế. Tân thuần âm thầm bội phục. Hắn hoàn toàn đã quên buổi sáng đã đắc tội với người này.

"Hắn là ai vậy nha?"

Tân thuần vỗ vỗ Lâm Dực bên cạnh, nhỏ giọng hỏi.

"Ngu ngốc, là Hội trưởng Hội học sinh - Quý Anh Diễm. Ngay cả hắn mà cũng không biết, ngươi sau này làm sao lăn trong trường!"

Lâm Dực lập tức mở một khoá cấp tốc cho Tân Thuần.

"Hội trưởng....Hội học sinh!"

Tân Thuần hoàn toàn hoá thạch, hắn lập tức nghĩ tới buổi sáng đắc tội người này! Xong rồi, kiếp sống trung học của hắn sẽ vượt qua trong thê thảm! Khó lắm hắn mới thi đậu vào ngôi trường đứng hàng nhất nhì này!

Lúc này chuyện đó còn chưa đủ kích thích hắn, vừa ngước lên thì nhìn thấy Hội trưởng Hội học sinh trên đài đích, ánh mắt lơ đãng bay tới phía hắn. Chết! Bị hắn thấy ! Xem ra kiếp sống trung học vạn phần thê thảm của Tân Thuần hắn có nguy cơ bắt đầu từ lễ chào mừng học sinh mới.

Quên đi, đi Câu Lạc Bộ thôi. Trước tiên đi nơi đó trốn. Ít nhất Câu Lạc Bộ có cái tên quái dị vậy, không chừng có thể ngăn cản người không dám tìm tới trả thù chăng. Chính là lão thiên gia còn cảm thấy hắn không đủ thê thảm hay sao ấy.

Tân thuần trải qua thiên tân vạn khổ tìm nhiều lần cuối cùng cũng tìm cái Câu Lạc Bộ kia, sao nó gần Hội học sinh dữ vậy cà! Quên đi, hắn sau này khi đến chịu khó lén lút một chút. Vào Câu Lạc Bộ, Tân Thuần lại khiếp sợ, thật sự đều là tuấn nam đẹp trai dễ nhìn nha! Tuy rằng thành viên không nhiều lắm, nhưng hắn dám cam đoan chắc toàn bộ người đẹp trai trong trường đều gom vào đây!

Phương Tiểu Vũ thấy Tân Thuần tiến vào, lập tức đến giúp hắn giới thiệu với mọi người. Hắn là người mới, phải chiếu cố nhiều.

"Các vị, hắn là năm nhất Ban A, tên Tân Thuần. là thành viên mới duy nhất của năm nay."

Phương Tiểu Vũ ôm vai của Tân Thuần, khiến hắn cảm thấy là lạ sao đó.

"Các vị học trưởng (đàn anh) hảo!"

Tân Thuần thành thật cúi đầu chào. Chỉ có hắn là người mới, vậy chứng minh những người khác đều là năm hai hoặc ba.

"Vị này là Từ Sam, vị này là Giang Bách, vị này là. . . . . ."

Tân Thuần phải không ngừng cúi đầu xoay người, may mà lượng người không nhiều lắm. Tân Thuần như cái máy cúi hạ thắt lưng hơn mười lần.

Thật vất vả làm quen xong các cựu thành viên, Tân Thuần thở ra một hơi. Nhưng hắn cũng không nghe thấy Phương Tiểu Vũ giới thiệu hội trưởng là ai. Muốn hỏi không ta? Vẫn là từ bỏ thôi, dù sao sau này cũng gặp được thôi. Vừa mới nghĩ vậy, lão thiên gia liền giúp Tân Thuần thực hiện nguyện vọng của hắn.

Cửa mở ra, bước vào chính là người mà Tân Thuần trăm triệu lần không muốn nhìn thấy - Quý Anh Diễm!

Chương 3

(xã trưởng = trưởng câu lạc bộ, vì ở TQ, câu lạc bộ còn được gọi là xã đoàn)

"Xã trưởng hảo!"

Trừ bỏ Tân Thuần trợn mắt há hốc mồm, toàn thể hội viên đều cúi chào Quý Anh Diễm.

"Các vị sao hôm nay ngoan như thế nha."

Quý Anh Diễm đi vào cười cười nhìn mọi người, ánh mắt đảo qua thấy Tân Thuần đứng như pho tượng ở bên kia.

"Thảo nào! Nguyên lai cả đám đang diễn cho tân hội viên xem nha."

"Hoan nghênh ngươi, Tân Thuần."

Quý Anh Diễm đến gần Tân Thuần, vươn tay ra bắt tay với Tân Thuần.

Sao hắn biết tên mình vậy cà? Choáng váng, Chẳng phải trên đơn đăng ký có hình sao, khó trách được thông qua nhanh như thế, xem ra là muốn xử đẹp hắn rồi.

Tân thuần dại ra cúi đầu xuống. Không đúng, phải bắt tay! Tân Thuần ngẩng đầu, nhanh chóng bắt tay Quý Anh Diễm. Chính là hắn muốn rút tay lại cũng không rút được. Cứ vậy bị Quý Anh Diễm sờ tới sờ lui.

"Đừng khẩn trương nha!"

Quý Anh Diễm sờ soạng Tân Thuần một hồi mới buông ra. Quả nhiên là sắc lang nha! Tân Thuần âm thầm kêu khổ, mình sao lại vài loại Câu Lạc Bộ này chứ. Loại Câu Lạc Bộ này sao có thể xuất hiện ở trường học chứ! Không đúng, xã trưởng còn là Hội trưởng Hội học sinh mà, vậy Câu Lạc Bộ này có nếu có người muốn dẹp cũng không dám dẹp a!

"Người mới phải dạy dỗ, liền giao cho ta đi."

Quý Anh Diễm dùng ánh mắt nóng rực lia tới săm soi Tân Thuần. Không ổn, có cảm giác dương nhập lang khẩu (dê vào miệng sói). Xem ra hắn muốn vận dụng hình phạt riêng với mình! Tân Thuần mồ hôi lạnh ứa ra, biết vậy chẳng gia nhập. Sớm biết vậy, hắn đã tham gia cái gì Câu Lạc Bộ cờ vây, Câu Lạc Bộ nấu nướng hoặc là Câu Lạc Bộ làm vườn ! Vậy hiện tại còn kịp hồi lại không ta?

"Xã. . . Xã trưởng."

Tân Thuần trong lòng run sợ kêu Quý Anh Diễm một tiếng.

"Chuyện gì?"

Quý Anh Diễm lại sờ sờ thắt lưng Tân Thuần.

"Xin hỏi. . . Ta hiện tại. . . hiện tại. . ."

Tân Thuần nhìn con ngươi đen của Quý Anh Diễm, càng nhìn càng cảm thấy Quý Anh Diễm suất khí, ngay cả lời nói cũng lắp bắp không liền lạc, xong đời.

"Hiện tại xảy ra chuyện gì?"

Đầu Quý anh diễm lại cúi thấp hơn nữa, thở ra hơi ấm ngay tại bên mặt Tân Thuần.

Không được, không thể nhìn hắn. Bằng sẽ nói không nên lời.

"Ta hiện tại có thể rút lui khỏi Câu Lạc Bộ không?"

Thật vất vả, Tân Thuần mới lên tiếng được.

"Rút lui khỏi Câu Lạc Bộ?"

Quý Anh Diễm cười cười mê người,

"Ngươi không thấy dòng cuối trong tờ cuối cùng củađơn xin gia nhập sao?"

Dòng cuối cùng của tờ cuối cùng? Trời ơi có nhìn đâu. Hắn cũng chỉ nhìn mấy phần của trang đầu tiên thôi, mấy cái khác đơn giản chính là cái gì mà nôi quy Câu Lạc Bộ nha, giới thiệu vắn tắt linh tinh gì đó về Câu Lạc Bộ nha. Mấy thứ này không phải sau khi gia nhập thì sẽ biết sao, nên ta cần xem đâu. Tân Thuần lắc đầu.

"Tờ cuối cùng viết: sau khi xã trưởng phê chuẩn gia nhập Câu Lạc Bộ, nếu muốn rút lui, trừ phi chuyển trường!"

Quý Anh Diễm hảo tâm nhắc cho Tân Thuần.

Hôn mê! Nguyên lai chính mình tự ký khế bán mình! kiếp sống trung học mệnh khổ của hắn nha ! Mệnh khổ sinh hoạt Câu Lạc Bộ nha! Quên đi, dù sao đều là chết, vậy cứ chết tại "câu lạc bộ Sắc lang" này đi!

Chấp nhận số mệnh, Tân Thuần đành phải biết Câu Lạc Bộ này rốt cuộc là hoạt động cái gì.

"Vậy phạm vi hoạt động của Câu Lạc Bộ là gì ?"

Hy vọng không phải lên núi đao, xuống chảo dầu! (ô, không, không đâu em :D)

"Không có phạm vi gì hết, chỉ làm những gì mình muốn làm là tốt rồi. Bất quá có một điều phải phù hợp."

Quý anh diễm thần bí đối Tân Thuần phóng điện.

"Là cái gì?"

Tân Thuần ngơ ngác lại không hề cảm giác.

"Nhất định phải phù hợp 'Sắc' "

Quý Anh Diễm cười cười không có hảo ý.

"Sắc?"

Tân thuần khó có thể lý giải. Sắc cái gì? Trường học đích xác không hề thiếu nữ sinh có sắc. Tựa như ngày đó khi đi tìm Phương Tiểu Vũ thì nhìn thấy nữ sinh đó. Tân thuần mặt mày lộ ra vui mừng. Đúng rồi, đây là "Sắc lang câu lạc bộ" mà!

"Lang" thì phù hợp rồi , tiếp theo khẳng định phải có "Sắc" ! Hoàn hảo, cùng với ý muốn của mình cũng không sai biệt ! ( By Ngữ Tịch: kỳ thật khác rất xa a! )

(Lang: sói, còn một nghĩa là chỉ người con trai, vd: ngũ lang: người con trai thứ năm trong nhà, em Thuần hiểu theo nghĩa thứ 2)

( Sắc: nghĩa phổ thông là màu sắc, ngoài ra còn có nghĩa là sắc đẹp hoặc sắc dục, e Thuần đang nghĩ đến nghĩa sắc đẹp, còn a Diễm thì đương nhiên là Sắc zục :D)

(Bắt đầu từ chương này, khái niệm 'Sắc' được dùng rất nhiều và thường xuyên, các nàng tự hiểu theo nghĩa mà Diễm ca nghĩ nha)

(em cứ nghĩ Câu Lạc Bộ này dạy cua gái a, lầm rùi, lầm chêk rùi)

"Từ hôm nay trở đi, ta sẽ dạy ngươi dùng 'Sắc' "

Quý Anh Diễm lại đặt tay lên thắt lưng Tân Thuần xoa lên xoa xuống. Ân, dáng người không tồi, phù hợp yêu cầu của hắn.

"Sau này chiều ngày nào có lịch sinh hoạt Câu Lạc Bộ đều phải đến đúng giờ. Nếu muốn xin phép vắng, phải báo trước, đến báo cho ta."

"Ân!"

Tân Thuần thành thật gật đầu. Muốn học 'Sắc ' mà, đương nhiên phải đến.

Chương 4

Ngày hôm sau, buổi chiều khi bắt đầu thời gian sinh hoạt Câu Lạc Bộ, Tân Thuần liền vọt tới câu lạc bộ sắc lang. May quá, không muộn. Hắn cũng không muốn tái đắc tội Quý Anh Diễm. Tân Thuần chẳng những không có muộn mà tới còn đặc biệt sớm. Trong phòng sinh hoạt chỉ có Phương Tiểu Vũ cùng Giang Bách.

Lần này Tân Thuần không đắc tội Quý Anh Diễm, lại đắc tội Phương Tiểu Vũ cùng Giang Bách. Không có biện pháp, lần này cũng không có thể trách hắn. Hắn vừa vọt vào phòng sinh hoạt, liền thấy Giang Bách đem Phương Tiểu Vũ đặt dưới thân, hai người hôn nồng nhiệt không ngừng, tay Giang Bách còn vói vào trong quần áo của Phương Tiểu Vũ .

Không thể xem việc không nên xem. Tân Thuần lập tức nhắm mắt lại, bối rối vẫy tay liên tục.

"Ta. . . Ta cái gì cũng chưa thấy. cái gì cũng chưa thấy!"

Tân thuần vừa nói rất nhanh vừa xoay người chuẩn bị rời đi.

"Tân Thuần."

Tân Thuần đụng vào một bức tường thịt.

"Sao phải rời khỏi?"

Quý Anh Diễm giữ chặt Tân Thuần đang muốn chạy đi.

"A. . . Cái kia. . ."

Tân Thuần không biết phải giải thích ra sao. Cũng không thể nói hắn không cẩn thận phá hỏng chuyện thật tốt của hai người kia. Nếu vậy cuộc đời trung học của hắn thực xong rồi. Đắc tội Quý Anh Diễm cũng chỉ chết gục một năm, sau đó Quý Anh Diễm liền tốt nghiệp. Mà đắc tội Phương Tiểu Vũ cùng Giang Bách hắn sẽ còn chịu tội hai năm.

"Xã trưởng."

Phương Tiểu Vũ đã từ phòng sinh hoạt đi ra .

Quý Anh Diễm nhìn Phương Tiểu Vũ cùng Giang Bách bên trong, lập tức hiểu được vừa rồi Tân Thuần gặp phải chuyện gì.

"Đã đến giờ dinh hoạt Câu Lạc Bộ, đều vào đi."

Quý Anh Diễm đẩy Tân Thuần vào phòng sinh hoạt.

"Tân Thuần."

Quý Anh Diễm nhìn Tân Thuần vừa rồi "bị" nhìn người ta hôn nồng nhiệt mà đang đỏ mặt, cho hắn ngồi xuống sôfa của phòng sinh hoạt rồi nói:

"Tân Thuần nha, "Sắc" cửa thứ nhất ngươi cũng không qua được!"

" "Sắc" cửa thứ nhất ? "

Là thứ gì ta? "Sắc" là phải học sao? gì mà còn qua cửa hay không qua cửa? thi cử gì sao? (để đó từ từ anh giải thích cho)

Tân thuần nghi hoặc nhìn Quý Anh Diễm.

Quý Anh Diễm xoa xoa tóc Tân Thuần, ngồi ở bên cạnh hắn giải thích.

" "Sắc" cửa thứ nhất chính là phải "gặp Sắc bất loạn"."

Quý Anh Diễm giải thích cho Tân Thuần.

"gặp 'Sắc' bất loạn ư? "

Chẳng lẽ ý là nói thấy người khác âu yếm cũng không thể bối rối? Tựa hồ thật có lý nha, phải giống Liễu Hạ Huệ, ôm người khác ngồi trong lòng mà cũng không loạn! Tân Thuần gật đầu. (em yên tâm, cái Câu Lạc Bộ này chẳng thể tìm được bác Huệ nào đâu)

Quý Anh Diễm lại nhích lại gần thêm một chút, đặt tay mình trên đùi Tân Thuần.

"Cái gọi là gặp 'Sắc' bất loạn chính là mặc kệ nhìn hình ảnh phiến tình đến thế nào, chính mình đều phải khắc chế. Như vậy mới có thể làm cho mình có cơ hội chủ động đi 'Sắc' người khác!"

Có lý nha! Nếu chính mình mắc câu trước, làm sao còn có thể đi 'Sắc' người khác chứ! Tân thuần dùng ánh mắt vô cùng khẳng định nhìn Quý Anh Diễm, dùng sức gật đầu.

Quý Anh Diễm ôn nhu cười cười. Tân Thuần lập tức nhìn đến há hốc mồm. Thật suất nha. Tân Thuần hận không thể cắn một ngụm.(ấy ấy :D) Xem ra Tân Thuần còn chưa thể thấu triệt được gặp 'Sắc' bất loạn - cửa thứ nhất này còn phải tăng cường. Tay Quý Anh Diễm chậm rãi hướng vói về phía trước. Dần dần từ bên cạnh đi tới bên hông Tân Thuần.

"Nếu cửa thứ nhất này ngươi qua, ta sẽ dạy cho ngươi cửa thứ hai."

Tâm tình Quý Anh Diễm từ đầu đến cuối đều bảo trì thật hảo. (đương nhiên, được sờ wá chừng mà)

"Bất quá, nhất định phải nhớ rõ tôn chỉ của câu lạc bộ sắc lang chúng ta."

"Tôn chỉ?"

Tân thuần vẫn ngốc ngơ ngác.

"Trăm phương nghìn kế bắt lấy cơ hội chiếm hết tiện nghi của người khác !"

Quý Anh Diễm chính là một tấm gương điển hình.Tayhắn đã sờ tới lưng Tân Thuần vài lần. Từ ngày hôm qua gặp mặt bắt tay đến bây giờ, thật nghĩ không ra còn chỗ bình thường nào chưa bị hắn sờ qua.

Đúng! Đích thật là sắc lang chuẩn nha! Tân Thuần thật sự cảm thấy Quý Anh Diễm dạy rất cao minh. Nhưng hắn vẫn chưa thể làm được điểm đặc sắc của sắc lang nha, thời điểm chiếm tiện nghi người khác không thể để mình bị chiếm tiện nghi. Xem ra hắn còn con đường rất dài phải đi mới có thể trở thành một thành viên sắc lang đủ tư cách nha.

Tân thuần vừa tự hỏi vừa nhìn về bốn phía. Giang Bách cùng Phương Tiểu Vũ dường như đang nghiên cứu gì đó, có một bức tranh mả hai người cứ nhìn đến nhìn lui. Chính là tay Giang Bách dường như đặt ở mông của Phương Tiểu Vũ. Xem ra đây gọi là bắt lấy tất cả cơ hội và chiếm hết tiện nghi, phát huy đầy đủ bản chất sắc lang. Quả nhiên thực tiễn là cách duy nhất chứng minh chân lý. Đây không phải là điều mà ngơ ngác ngây thơ như Tân Thuần có thể tự hiểu được.

Xem ra cửa thứ nhất của hắn sẽ mau được tốt nghiệp.

Chương 5

Về đến nhà, Tân Thuần còn tự hỏi những thứ Quý Anh Diễm đã dạy cho hắn.

"Tiểu Thuần, chuẩn bị ăn cơm, mau xuống đây."

Lão mẹ của Tân Thuần hít sâu một hơi, dùng sức gọi, thanh âm từ phòng ăn xuyên qua vách tường, đi vào phòng Tân Thuần.

"Đã biết, tới liền."

Tân Thuần lập tức từ trên giường nhảy xuống, chạy tới ăn cơm. Uy lực của lão mẹ không chỉ là quát to đâu, hắn còn muốn sống lâu vài năm.

"Tiểu Thuần, hôm nay trong trường học thế nào?"

Người hỏi chính là Tân Đàm, đại ca của Tân Thuần. Tân Đàm vừa hỏi vừa xoa bóp, nhéo nhéo mặt của Tân Thuần.

"Đại ca, đừng niết (nhéo) mặt của ta nữa, chính là bị ngươi niết hoài làm cho ta ngủ mới bị chảy nước miếng!" (nhéo khiến lỏng cơ mặt?!)

Tân Thuần vuốt ve tay của Tân Đàm. Thuận tay niết lại mặt của Tân Đàm. Khoan đã, đây chẳng phải bắt lấy cơ hội chiếm tiện nghi của người khác sao. Hắc hắc.

Tân Thuần ngây ngô cười. Hiểu rồi. Xem ra ngày mai có thể cho xã trưởng dạy tiếp cửa thứ hai. Tân Thuần thật đắc chí.

"Tiểu Thuần, sao đột nhiên ngươi ngây ngô cười?"

Tân Đàm lắc lắc Tân Thuần đang ngẩn người.

"Có phải trong trường học có chuyện gì buồn cười không?"

"Không có việc gì. Không có việc gì."

Không thể nói ta vừa mới chiếm tiện nghi của ngươi. Lão ca ngốc !

Tân thuần vừa nghĩ vừa ăn cơm.

Buổi sáng mới vừa đi đến trường, lại gặp phải Lâm Dực.

"Lâm Dực."

Tân thuần kêu to một tiếng, lập tức xông lên phía, một phen giữ chặt tay Lâm Dực rồi xoa tới xoa lui. Tân thuần cười đến cực kỳ hưng phấn.

"Tân Thuần, mới sáng sớm sao cao hứng dữ vậy?"

Lâm Dực kỳ quái nhìn Tân Thuần đang ngây ngô cười.

"Đến trường, nhìn thấy được ngươi nên cao hứng thôi!"

Tân Thuần cười trộm một chút. Hắn bắt đầu có thể lý giải tại sao phải tổ chức "Câu Lạc Bộ Sắc lang", chuyện chiếm tiện nghi người khác thật đúng là làm cho người ta hưng phấn nha. Trách không được thời nay có nhiều đăng đồ tử như thế! (thời nào chả thế)

"Tân Thuần, người ngày đó tới tìm ngươi chính là đàn anh năm hai Phương Tiểu Vũ phải không?"

Lâm Dực đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.

Ngày đó? Là ngày tìm nói cho hắn biết được phép gia nhập Câu Lạc Bộ phải không?

"Đúng nha. Xảy ra chuyện gì?"

Tân thuần hoàn toàn không rõ Lâm Dực hỏi Phương Tiểu Vũ làm chi.

"Thật sự? Tân Thuần nha, sao ngươi quen được Phương học trưởng ?" (đàn anh, huynh trưởng)

Lâm Dực kích động nắm tay Tân Thuần.

A. . . Điều này nói như thế nào với hắn đây. Chẳng lẽ nói tình hình thực tế, chính mình gia nhậpcâu lạc bộ sắc lang? Không được, cái tên biến thái như thế hắn nói không nên lời. Vậy phải giấu thế nào đây? Tân thuần bắt đầu buồn rầu. Chẳng lẽ nói quen trên đường. Không được, ở trường học, đại bộ phận thời gian hắn đều cùng một chỗ Lâm Dực, chỉ trừ bỏ thời gian sinh hoạt tại Câu Lạc Bộ, Lâm Dực thì tham gia Câu Lạc Bộ bóng rổ. Vậy nói quen ở WC đi. Không được, bọn họ không cùng cấp, WC cũng không cùng một chỗ. Vậy. . . . . .

"Tân thuần."

Là ai đang gọi hắn? Tân Thuần vừa quay đầu lại, thấy gương mặt siêu lãnh đạm của Quý Anh Diễm.

"Quý học trưởng hảo!"

Tân Thuần còn chưa kịp phản ứng, Lâm Dực liền đè đầu hắn xuống, cùng cúi đầu hướng Quý Anh Diễm vấn an .

Sắc mặt Quý Anh Diễm vẫn không hảo lên, một phen kéo Tân Thuần bước đi. Tân Thuần ngay cả phát sinh chuyện gì cũng không biết, đã bị Quý Anh Diễm nhét vào trong xe riêng của hắn. Một hồi lâu, Tân Thuần mới phản ứng ra hình như đã phát sinh chuyện gì đó .

"Xã trưởng. . ."

Thấy sắc mặt Quý Anh Diễm vẫn lãnh đạm như trước, hắ mới thật cẩn thận gọi một tiếng.

"Chuyện gì?"

Mặt Quý Anh Diễm trở nên ôn nhu hơn.

"Ngươi. . . ngươi nắm tay ta chặt quá."

Tân thuần kháng nghị giật giật tay lại.

"Thực xin lỗi."

Quý Anh Diễm ngượng ngùng cười cười, nhẹ nhàng nâng tay Tân Thuần lên cẩn thận xoa nhẹ a xoa nhẹ.

"Còn đau không?"

Tân Thuần lắc đầu. Người gì mà! Thời điểm tâm tình không tốt, nắm tay ta đau như vậy. Lúc tâm tình tốt thì lại đối với ta ôn nhu như thế. Tân thuần ở trong lòng đối quý anh diễm thè lưỡi làm cái mặt quỷ.

Quý Anh Diễm thấy Tân Thuần lắc đầu, liền nhẹ nhàng đặt tay lên miệng hôn một cái.

"Xã trưởng. . ."

Tân Thuần kinh hách rút tay trở về.

"Ngươi thật đúng là tinh túy của Câu Lạc Bộ chúng ta nha!"

Tân Thuần đối với loại động tá này của Quý Anh Diễm thì lý giải là"Bắt lấy cơ hội chiếm tiện nghi" !

A! Quý anh diễm sửng sốt một chút.

"Ha ha".

Hắn không hiểu nổi! sao sắc mặt Quý Anh Diễm bỗng nhiên chuyển lạnh rồi, chuyện này Tân Thuần hoàn toàn không thể lý giải!

"Xuống xe, tới trường rồi."

Quý Anh Diễm nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt Tân Thuần đang ngẩn người.

"Úc, ngượng ngùng, xã trưởng."

Tân thuần nhanh nhẹn từ trên xe nhảy xuống. Miễn cho sắc mặt Quý Anh Diễm lại chuyển lạnh.

"Tiểu Thuần, đừng gọi ta là xã trưởng nữa."

Quý Anh Diễm chẳng những ra lệnh cho người khác, còn tự tiện đem xưng hô của người khác sửa lại.

"Bảo ta Anh Diễm hoặc là Diễm đi."

Người ta là Hội trưởng Hội học sinh, lại thêm trưởng Câu Lạc Bộ Sắc lang, không nghe lời hắn được không! Chính mình có quyền lợi phản kháng sao? Vẫn là ngoan ngoãn nghe lời đi.

"Được, Anh Diễm."

Như vậy so với kêu "Diễm" thì ổn hơn. Nhưng kêu sao vẫn thấy quái dị...

"Ngoan!"

Quý Anh Diễm sờ sờ đầu Tân Thuần.

"Buổi chiều đến Câu Lạc Bộ đi. Ta chờ ngươi."

"Ân."

Trả lời Quý Anh Diễm xong, Tân Thuần mới có thể an toàn quay về phòng học của chính mình.

Chương 6

Đi vào phòng học, Tân Thuần thấy Lậm Dực vọt vào lớp, ngay cả cặp sách cũng chưa buông, liền thở hổn hển hỏi Tân Thuần.

"Tân Thuần, sao ngay cả Hội trưởng Hội học sinh mà ngươi cũng quen vậy?"

Ân, phải nói sao đây? Đúng rồi.

"Ngày khai giảng ta không cẩn thận ở trên cầu thang đụng trúng hắn."

Nói như vậy cũng đúng đi.

"A! Tân Thuần, ta không ngờ nha. Bình thường nhìn bộ dáng ngươi ngốc ngốc như vậy, ngươi sao có thể ngay ngày đầu tiên khai giảng mà như vậy, không nên đâu!"

Lâm Dực cuối cùng cũng biết nguyên nhân. Cũng không tái phiền Tân Thuần.

"Đúng rồi, ngươi không sao chứ?"

Cái gì mà có sao với không sao? Tân Thuần trừng mắt liếc Lâm Dực một cái.

"Lão Đại, ngươi cho là tất cả mọi người đều giống ngươi lúc nào cũng rảnh rang đi trả thù sao." (ban đầu e cũng nghĩ zậy mừ)

"Vậy là tốt rồi. Bằng hữu mà, lo lắng cho kiếp sống trung học của ngươi mà thôi."

Lâm dực nhún nhún vai.

"Ngươi không có việc gì là tốt rồi."

Tân thuần không trả lời Lâm Dực. Lâm Dực chính là không có việc gì cũng loạn lo lắng người khác. Tân Thuần còn chờ mong buổi chiều sinh hoạt Câu Lạc Bộ, Quý Anh Diễm có thể dạy hắn cửa thứ hai mà.

Không được, buổi chiều nhất định trước tiên phải biểu diễn cửa thứ nhất một chút, bằng không Anh Diễm có thể sẽ không tin. Người có khả năng lý giải và mau hiểu như ta rất hiếm mà ! Chỉ cần một ngày là học xong cửa thứ nhất .

Nếu Tân Thuần không nhắc tới vụ biểu diễn sở học của hắn, có thể sẽ được học cửa thứ hai. Sau khi biểu diễn liền khẳng định sẽ không được học. Không phải vì biểu diễn không tốt, mà là vì biểu diễn quá tốt , nhưng lại chọn lầm người a.

~

Buổi chiều Tân Thuần đi vào phòng sinh hoạt Câu Lạc Bộ, liền thấy Quý Anh Diễm đang đợi hắn. Đương nhiên, còn có hai người lần trước, Phương Tiểu Vũ cùng Giang Bách. Nhờ có hai người bọn họ ở đây Tân Thuần mới có cơ hội làm việc ngốc.

Tân Thuần thấy Quý Anh Diễm, liền khẩn cấp bày ra bộ dáng là chính mình đã thấu triệt bài học được day. Hắn trực tiếp đến gần Phương Tiểu Vũ, vừa chào hỏi vừa hướng về cái mông của Phương Tiểu Vũ mà chụp xuống. Lần trước là thấy Giang Bách làm, hắn liền học theo. Chỉ tiếc Quý Anh Diễm vừa thấy thì thiếu chút nữa phun hỏa. Mà Phương Tiểu Vũ cùng Giang Bách thì hoàn toàn đơ ra không biết phải phản ứng thế nào.

"Tân Thuần! Ngươi đang làm gì?"

Quý Anh Diễm kéo Tân Thuần ra, đẩy hắn xuống sofa.

"Ta. . . Ta chỉ là biểu diễn cho ngươi xem tôn chỉ về 'Sắc' mà hôm qua ngươi vừa dạy ta nha!"

Tân Thuần vẻ mặt vô tội, nhíu mày xoa xoa cái mông bị va vào sofa thật đau.

"Cái gì là tôn chỉ về 'Sắc'?"

Mặt Quý Anh Diễm đen lại, hắn đã sớm hoàn toàn quên ngày hôm qua đã nói gì.

"Chính là trăm phương nghìn kế bắt lấy cơ hội chiếm hết tiện nghi của người khác đó!"

Tân thuần càng nói càng vô tội. Chỉ còn thiếu nhéo chính mình một chút, rớt xuống hai giọt nước mắt .

A! Là vậy sao! sắc mặt Quý Anh Diễm dịu đi một chút. Phương Tiểu Vũ cùng Giang Bách bên cạnh cũng hiểu ra. Chính là Phương Tiểu Vũ thật buồn bực nha, sao chỉ có mình vô duyên vô cớ bị Tân Thuần ngây ngô ngơ ngác kia ăn đậu hủ!

Xem ra Quý Anh Diễm phải cân nhắc một chút, tiểu ngốc kia căn bản không có năng lực tự hỏi. Quý Anh Diễm ngồi xuống, vẻ mặt thật có lỗi:

"Tiểu Thuần, vừa rồi có phải làm ngươi đau không?"

Tân thuần còn không trả lời, mà Phương Tiểu Vũ cùng Giang Bách bên cạnh thì bị doạ đến hồn bay mất. Bọn họ bao giờ từng thấy qua xã trưởng hung thần ác sát kia có được bộ dạng đáng thương như vậy chứ ! Cứ trốn trước là tuyệt sách. Hai người nhìn nhau một cái, không hẹn mà cùng lặng lẽ ly khai phòng sinh hoạt.

Tân Thuần hoàn toàn không phát hiện thiếu mất hai người, hắn còn chìm đắm trong biểu hiện kiệt xuất của mình.

"Tiểu Thuần, xảy ra chuyện gì? Có phải rất đau không, sao ngươi không để ý tới ta?"

Quý Anh Diễm cúi xuống cách Tân càng gần.

"Không có."

Tân Thuần bối rối nhìn Quý Anh Diễm gần sát mình. Phải thực hiện được "Gặp 'Sắc' bất loạn", Tân Thuần tự nhủ.

"Ta giúp ngươi xoa xoa."

Chưa dứt lời, tay Quý Anh Diễm liền đặt xuống mông của Tân Thuần.

"Cửa thứ nhất ngươi làm tốt lắm, bất quá sau này không thể làm nữa."

"Tại sao?"

Sao ta làm thật tốt, hắn lại không cho ta làm! Tân Thuần cảm thấy thật không công bằng.

"Bởi vì ta còn chưa dạy ngươi cửa thứ hai nha."

Quý Anh Diễm nhếch miệng cười cười.

Đúng a. Còn chưa học cửa thứ hai, làm sao vẫn dùng cửa thứ nhất được chứ.

"Tốt quá. Anh Diễm, dạy ta cửa thứ hai đi."

Tân Thuần sát lại Quý Anh Diễm, tay kéo tay áo hắn. Đây cũng coi như ôn tập cửa thứ nhất đi, chiếm tiện nghi của xã trưởng.

"Hảo. Nhưng ngươi cam đoan không được dùng phương pháp ta dạy ngươi đi thực hiện với người khác. Ta không muốn truyền cho người khác.

Quý Anh Diễm cố ý làm bộ lo lắng.

Biết ngay là bí quyết Sắc Lang không dễ học được mà. Phương pháp cao minh như thế đương nhiên là càng ít người biết càng tốt. Tân Thuần ngẫm lại thấy thật có lý. Vậy được rồi, hắn đáp ứng.

"Nhưng nếu ta muốn luyện tập một chút thì sao?"

Luyện tập? Hắc hắc. . . . . . Quý Anh Diễm vẻ mặt tươi cười không có hảo ý.

"Muốn luyện tập cứ tìm ta là được, ta phụ trách dạy ngươi mà!"

Ân. Điều kiện đích xác không tồi. Quý Anh Diễm vừa cao vừa suất, chiếm tiện nghi của hắn so với vừa rồi chiếm tiện nghi của Phương học trưởng hẳn là càng làm cho người ta cảm thấy hưng phấn hơn nhỉ! Tân Thuần cười trộm một chút.

"Được rồi. Ta đây cam đoan không cùng người khác dùng 'Sắc' công ."

Cứ như vậy Tân Thuần ngây ngốc lại ký khế bán mình .

Chương 7

"Vậy có thể dạy ta cửa thứ hai không?"

Tân Thuần lần này trực tiếp dán trên người Quý Anh Diễm, áp dụng chân truyền, tay rất tự nhiên sờ tới sờ lui trên người Quý Anh Diễm.

Hắc hắc, có thể quang minh chính đại 'Sắc', thật tốt quá!

Tân Thuần ngơ ngác cũng không biết rằng khi hắn chiếm tiện nghi người khác, thì đã sớm bị người khác ăn sạch đậu hủ. Lần này bị 'xơi' chính là khuôn ngực nhỏ nhắn đáng yêu cùng tiểu thí thí (mông a) cũng rất đáng yêu nhỏ nhắn của hắn.

"Nhìn ngươi muốn học như thế, vậy dạy ngươi vài thứ đặc biệt nha."

Quý anh diễm tuyệt đối là loại người đã có được tiện nghi lại còn khoe mẽ.

"Hảo! cái gì đặc biệt?"

Tân Thuần vẻ mặt chờ mong. Có phải là câu hồn đại pháp không ta? 'Sắc' người khác chính là muốn câu mất hồn người khác mà!( tác giả Ngữ Tịch: vậy mà ta tưởng ngươi định nói Mãn Thanh Thập đại Khổ hình! Lau mồ hôi!)

Quý Anh Diễm nhìn vẻ mặt rục rịch của Tân Thuần, nhịn không được, liền hôn lên, thật nhẹ nhàng, ôn nhu, ngọt ngào, hương hương (thơm), đem Tân Thuần bị hôn đến ềm nhũn, ngã vào lòng ngực hắn.

"Anh Diễm."

Tân Thuần thở dốc kêu Quý Anh Diễm.

"Ngươi quả thật là muốn dạy ta Câu Hồn Đại Pháp nha!"

Quả nhiên là như thế mà. Bằng không sao hắn lại cảm thấy thiên toàn địa chuyển, cả người vô lực, muốn ngã vào trong ngực Quý Anh Diễm chứ.

"Đúng rồi. Lần này dạy ngươi chính là Câu Hồn Đại Pháp. Sao rồi, cảm giác vừa rồi thấy sao?"

Quý Anh Diễm khẩn trương nhìn Tân Thuần, chỉ sợ hắn nói vừa rồi hôn không tốt.

"Cảm giác giống như hồn đều bay mất."

Tân thuần ngây thơ trả lời.

"Chiêu vừa rồi thật là lợi hại. Cửa thứ hai quả nhiên không giống cửa thứ nhất. Khó hơn rất nhiều."

Tân Thuần ngây ngốc bị ăn nhuyễn đậu hủ còn không biết.

"Cửa thứ hai này là yếu lĩnh ( điểm chủ yếu, mấu chốt) của 'Sắc' Công."

Quý Anh Diễm nhìn vẻ mặt chuyên tâm nghe giảng bài của Tân Thuần, tiếp tục cái lý luận về 'Sắc' của hắn.

"Một sắc lang đủ tư cách, chính là nhất định phải 'Sắc' đến người khác choáng váng, giống như mất đi linh hồn."

Ân. Chính xác. Vừa rồi ta cảm giác sắp tan chảy. Tâm hồn đều lâng lâng. Quả nhiên yếu lĩnh về 'Sắc' này thật không tầm thường. Tân thuần từng câu từng chữ thể nghiệm ra thâm ảo trong đó.

"Nếu muốn đạt tới mức lợi hại giống thì cần thời gian a."

Quý Anh Diễm xoa xoa bóp bóp khuôn mặt mèm mềm của Tân Thuần,

"Phải luyện tập nhiều mới được. 'Sắc' sơn hữu lộ cần vi kính thôi! điều này ngươi có thể hiểu mà?"

[ Sắc sơn hữu lộ cần vi kính, anh công sửa lại từ câu gốc:

Thư sơn hữu lộ cần vi kính, học hải vô nhai khổ tác chu (书山有路勤为径,学海无涯苦做舟): có đường lên được núi sách, đó con đường cần cù; biển học tập là con tàu đau khổ vô tận.

Ý là: trên con đường học tập, không có đường tắt, muốn vượt núi sách-tức có được tri thức, biển học thì vô bờ, muốn vượt biển kiến thức-tức có thành tựu, thì cần 2 điều kiện là "phải chịu cực" và "phải siêng" ]

Ân, ân, ân. Tân Thuần không ngừng gật đầu. Vậy phải cố gắng mới được! Quen tay hay việc, đạo lý này hắn hiểu mà!

"Sư phó lĩnh tiến môn, tu hành bởi tự thân ."

[(师傅领进门,修行靠自身) Sư phụ lãnh vào cửa, tu hành dựa vào bản thân, anh dùng toàn thành ngữ. :D]

Quý anh diễm tiếp tục thổi mê dược cho Tân Thuần.

"Hiện tại sư phụ như ta cũng phát huy nhiệt tình một chút, đảm đương vai trò đối tượng cho ngươi luyện tập nha."

Nói xong lại hôn lên. Nói cho đúng thì là mới hôn một lần thì làm sao đủ chứ. Muốn học 'Sắc' công cũng phải có cái giá, trả tí công chứ!

Lần này Tân Thuần hoàn toàn là tiến hành luyện tập, phân tích đầy đủ nụ hôn của Quý Anh Diễm. Bắt đầu là lướt quanh môi rồi mút nhẹ vào. Tiếp theo chậm rãi mở cái miệng nhỏ nhắn của hắn ra. Cuối cùng đem đầu lưỡi vói vào, cùng quấn quanh đầu lưỡi của hắn. Ân, ân, ân. Hiểu. Từng bước một đều phải nhớ kỹ, như vậy mới không uổng phí khi vào Câu Lạc Bộ sắc lang để học tập.

"Tiểu ngu ngốc! khi luyện tập phải nhắm mắt lại!"

Quý Anh Diễm nhẹ nhàng gõ đầu Tân Thuần một cái, rồi lại giúp hắn nhu nhu. (xoa xoa)

Thêm một điều. Khi sử dụng Câu hồn đại pháp thì phải nhắm mắt lại! Tân thuần lại yên lặng nhớ kỹ điểm ấy.

"Hảo! Lại thử một lần đi!"

Tân thuần cần cù và thật thà yêu cầu luyện tập một lần nữa. Quý Anh Diễm chính là cầu còn không được, lập tức lại hôn lên.

Thật sự là nhắm mắt lại cảm giác thật hảo! Xem ra Quý Anh Diễm thật sự rất cao minh. Tân thuần thật mừng vì bái được hảo sư phụ. (:D)

"Tiểu Thuần, sau này chúng ta mỗi ngày đều luyện tập Câu Hồn Đại Pháp nha?"

Quý Anh Diễm đem Tân Thuần đang vui vẻ ôm vào trong ngực.

"Ân. Tốt."

Tân Thuần ngây thơ lập tức đáp ứng. Vậy hắn mỗi ngày đều có thể chiếm được tiện nghi của Anh Diễm , điều này đương nhiên là tốt.

"Vậy sau này buổi sáng đến trường, ta đến nhà ngươi đón ngươi nga."

Như vậy có thể phòng ngừa tên tiểu quỷ kêu Lâm Dực câu dẫn Tiểu Thuần ngốc của hắn.

Như vậy sao? Vậy buổi sáng hắn không thể 'Sắc' Lâm Dực rồi. Bất quá cũng đổi được đối tượng tốt để 'Sắc'. Tân Thuần xoay người nhìn kỹ Quý Anh Diễm. Mũi cao thẳng, đôi môi mỏng cương nghị, hai tròng mắt thâm tình! Thành giao!

"Được thôi."

Lời to rồi ! Tân Thuần cười trộm một chút.

"Vậy từ hôm nay trở đi, sau khi chấm dứt hoạt động trong Câu Lạc Bộ, ta cũng tiễn ngươi về nhà nha. Thuận tiện chúng ta còn có thể cùng luyện tập những nội dung đã học trong ngày."

Quý Anh Diễm lại khui ra những cái hấp dẫn mới.

Ý kiến hay a. Ôn tập để củng cố những tri thức đã học, như vậy mình mới có thể thấu hiểu, tiếp thu tốt và nhớ dai a !

"Ân!"

Tân Thuần lại gật đầu.

Thật tốt! đại sắc lang đang ôm Tân Thuần, lập tức phe phẩy cái đuôi, đối Tân Thuần bày ra cảnh giới thượng thừa của 'Sắc' - lừa gạt! (cái này thì còn lâu mới dạy em nhể)

Chương 8

Trên đường đưa Tân Thuần về nhà, bên trong xe riêng, Quý Anh Diễm cũng không quên dặn dò Tân Thuần mấu chốt của 'Sắc'. Đương nhiên hắn lại thuận lợi đem Tân Thuần từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, từ trước ra sau đều 'Sắc' một lần.

Cái gọi là danh sư xuất cao đồ, Tân Thuần cũng nhân cơ hội uống được không ít 'nước luộc'. (đây là văn phong của chính tác giả nha)

Tân Thuần khi về đến nhà thì vẫn còn chìm trong cảnh giới 'Sắc' của mình.

"Tiểu Thuần, sao ngươi lại cười ngốc vậy?"

Tân đàm nhìn đệ đệ mỗi ngày khi trở về đều cười ngây ngô.

"Ta có sao!"

Không thừa nhận, vẫn cười đến cằm đều sắp rớt!

Tân Đàm cũng chẳng tái truy đệ đệ.

Đúng rồi, có thể lấy lão ca làm thí nghiệm nha, luyện tập một chút yếu lĩnh về 'Sắc' mà hôm nay mới học. Tân thuần vẻ mặt 'phải làm chuyện xấu', đi hướng Tân Đàm.

Quên mất, hắn chính là đáp ứng Anh Diễm không thể tùy tiện đối người khác dùng 'Sắc' công. Vậy được không ta? chỉ cùng Anh Diễm luyện cũng không biết tiến bộ ra sao nha. Ngoài ra, lão ca cũng không phải"Người khác", đương nhiên có thể dùng! Tân Thuần một khuôn mặt tươi cười đưa lại gần sát Tân Đàm.

"Lão ca, đừng cử động nga!"

Tân thuần nói xong, hôn một cái lên miệng Tân Đàm.

Tân đàm đẩy Tân Thuần ra.

"Tiểu Thuần, ngươi đang làm gì nha?"

Tân Đàm kỳ quái nhìn đệ đệ.

"Ca, đã kêu ngươi đừng cử động mà!"

Hắn chỉ vừa mới chạm vào thôi a, còn chưa kịp làm theo từng bước Anh Diễm đã dạy mà, lão ca sao lại bỏ chạy!

"Lão mẹ, lão ca khi dễ ta."

Hắn phải đưa lão mẹ đến trấn áp trụ lại lão ca, cho hắn khỏi chạy mới được.

"Tiểu Đàm nha, không có việc gì đi khi dễ đệ đệ ngươi làm gì hả!"

Tân mẫu từ phòng bếp đi ra.

"Mẹ, ta mới không có khi dễ tiểu Thuần đâu! Là hắn hôn ta."

Tân Đàm đáng thương vạn phần phân bua.

"Hắn muốn hôn thì cho hắn hôn đi! Ngươi trước đây không biết hôn tiểu Thuần bao nhiêu lần!"

Tân mẫu rõ ràng thiên vị tiểu nhi tử.

"Mẹ, này không giống nha! Tiểu Thuần là hôn miệng con đó!"

Thực chưa từng thấy qua lão mẹ như vậy. Hai đứa con sáp dính lại một khối, vậy mà nàng còn vui vẻ ủng hộ!

"Hôn môi cùng hôn mặt có khác gì đâu. Cũng không phải nụ hôn đầu của ngươi, ngươi kêu ca cái gì. Ngay cả tiểu Thuần còn chưa kêu ca mà."

Tân mẫu lần này trực tiếp đánh lên đầu đứa con cả một cái.

"Đừng khi dễ đệ đệ nữa!"

Hắc hắc, biết ngay lão mẹ sẽ giúp mình mà! Lão ca, lần này xem ngươi chạy trốn nơi đâu!

"Lão ca, lần này không được nhúc nhích !"

Tân Thuần vẻ mặt cười xấu xa. Ha ha, cuối cùng có thể luyện thử cửa thứ hai của ta!

Tân thuần lần này chính là chuẩn bị sẵn sàng, nhẹ nhàng hôn ở môi Tân Đàm. Hắn trước tiên hôn nhẹ theo hình dạng đôi môi, rồi chậm rãi mở môi Tân Đàm ra . . . . .

Lần thứ hai đẩy ra

"Lão ca, sao ngươi càng đẩy ta ra!"

Tân thuần tức giận nhìn đại ca.

"Ngu ngốc, ngươi đang làm gì! Sao lại đem đầu lưỡi cũng vói vào!"

Tân Đàm tức lên, này tiểu đệ sao vậy học đâu ra vụ này nha! Hôn môi cùng hắn không nói, lại còn đem đầu lưỡi cũng vói vào.

"Bổn lão ca, đều là ngươi không tốt!"

Tân Thuần nói xong xoay người chạy. Lão ca ngốc này, thực không phối hợp gì hết, làm hắn không luyện tập được 'Sắc' công mới học được. Hôn môi mà cũng không nhắ mắt lại, lại còn hai lần đẩy hắn ra! Chẳng lẽ cửa thứ hai này hắn học không tốt? Không thể thể hiện ra đến cảnh giới của Câu Hồn Đại Pháp? Xem ra ngày mai phải hảo hảo hỏi lại Anh Diễm một chút!

Ngày hôm sau rất sớm, Quý Anh Diễm đã chờ trước cửa nhà hắn.

~

"Tiểu Thuần, bên ngoài có một nam sinh mặc đồng phục của trường ngươi, có phải đang đợi ngươi nha."

Lão mẹ thấy bên ngoài có người. Chính xác hơn là nói nàng thấy bên ngoài có một chiếc xe xa hoa.

"Hử, là Anh Diễm đến."

Tân thuần mở cửa sổ thấy Quý Anh Diễm đang ngồi trong xe riêng.

"Lão mẹ, ta đi học."

Tân thuần lập tức chạy cửa, tiến vào trong xe của Quý Anh Diễm.

Xe nổ máy chạy đi.

"Tiểu Thuần thật là, bạn học đến cũng không mời người ta vào nhà ngồi!"

Tân mẫu lải nhải một câu rồi quay vào nhà .

Chương 9

"Tiểu Thuần, ngày hôm qua dạy ngươi điểm mấu chốt của 'Sắc', còn nhớ rõ không?"

Tân thuần vừa lên xe, đã bị Quý Anh Diễm ôm vào trong ngực .

"Nhớ rõ."

Chẳng những nhớ rõ, hắn còn vì thế mà buồn bực suốt một buổi tối nữa kìa. Tay Tân thuần không an phận mà sờ trước ngực Quý Anh Diễm, rồi lại cọ cọ sau lưng. 'Sắc' nữa rồi, thật tốt quá, cảm giác làm sắc lang thật tốt!

"Chúng ta ôn tập một chút đi."

Quý Anh Diễm trực tiếp tiến cái miệng nhỏ nhắn của Tân Thuần mà hôn.

Úc! Hôm nay và hôm qua không giống nhau. Tân Thuần nhắm mắt cẩn thận cảm nhận. Anh Diễm hình như thực kích động. Tân Thuần vừa phát huy cửa thứ hai hôn đáp lại Quý Anh Diễm,vừa tiếp tục chiếm tiện nghi hắn. (nghĩa là vừa hôn vừa sờ). Tân Thuần ngốc hoàn toàn không biết, chính là bởi vì đôi tay nhỏ bé của hắn không an phận, mới khiến nụ hôn này trở nên không giống hôm qua.

"Ngươi này tiểu yêu tinh tra tấn người ta mà!"

Quý Anh Diễm chấm dứt nụ hôn kịch liệt, ôm chặt Tân Thuần.

"Cửa thứ hai của ta có tiến bộ hay không?"

Tân Thuần mong ngóng nhìn Quý Anh Diễm, nếu Quý Anh Diễm mà nói không, thì Tân Thuần sẽ thương tâm muốn chết, vì như vậy nghĩa là hắn không có thiên phú để học về 'Sắc'.

"Có, tiến bộ thật lớn!" Quý Anh Diễm không hề khoa trương. Tân Thuần ngơ ngác của hắn thế nhưng chẳng những biết hôn đáp lại, mà còn vừa hôn vừa khiêu khích hắn.

"Thật tốt quá, quả nhiên là ngày hôm qua cùng đại ca luyện tập có kết quả!" Tân Thuần hưng phấn đến mức cái gì cũng đều khai ra.

"Cái gì? Ngươi cùng người khác luyện tập!" Quý Anh Diễm lập tức lạnh mặt.

"Đại ca cũng không phải người khác gì nha!" Tân Thuần phát hiện hình như có gì đó không ổn.

"Trừ bỏ ta, bất luận kẻ nào đều là người khác, biết không?" Quý Anh Diễm nhìn Tân Thuần trên mặt đã không còn tươi cười, biết mình đã dọa đến hắn, lập tức phóng nhẹ thanh âm.

Tân thuần vô tội chớp chớp mắt mấy cái, gật đầu. Tại ngươi ngay từ đầu không nói cho ta biết! Nén giận, nén giận, hắn cũng không muốn nói ra làm cho Quý Anh Diễm thêm mất hứng. Quên đi, nhân cơ hội 'sắc' hắn hai ba cái, đem tiện nghi chiếm trở về mới được.

Tân thuần đem mặt chôn vào trong ngực Quý Anh Diễm, lấy tay nhẹ nhàng sờ thắt lưng hắn. Lồng ngực hắn thật sự là thoải mái nha, hảo, sau này ta phải luôn chiếm tiện nghi nơi này. Tân Thuần vui vẻ quyết định nơi để 'Sắc'.

Thấy động tác dịu ngoan bớt ngờ của Tân Thuần, làm cho cơn tức của Quý Anh Diễm biến mất. Này tiểu miêu mễ (mèo con) thế nhưng bắt đầu làm nũng khiêu khích ý chí của hắn. Quả nhiên là có thiên phú về 'Sắc' nha!

"Tiểu Thuần, đáp ứng ta, sau này chỉ 'Sắc' với một mình ta thôi, được không?"

Quý Anh Diễm không dám tưởng tượng cảnh tiểu miêu mễ bé bỏng của hắn ghé vào trong ngực người khác, hôn môi người khác chính là dạng gì. Hắn có thể tức giận đến mức phóng hỏa đốt người. (lửa ghen được cụ thể hoá thành lửa thật hử? coi chừng ở tù á chú)

"Ân. Được rồi."

Quên đi, dù sao cũng không có hại, đáp ứng hắn đi. Tân Thuần ngoài ý muốn phát hiện Quý Anh Diễm đã không còn sinh khí. Thật tốt quá, nguyên lai 'Sắc ' công của hắn cũng không tệ lắm, tuy rằng chưa thể luyện thành Câu Hồn Đại Pháp, nhưng đã có thể thay đổi tâm tình của một người! Đáng ngợi khen chứ! Vậy sau này hắn sẽ không sợ Quý Anh Diễm lại sinh tức giận nữa. Hắc hắc, mình nắm được nhược điểm của hắn rồi! (tự sướng thấy ớn)

"Tiểu Thuần, ngươi cười trộm gì đó?" Quý Anh Diễm buồn cười nhìn Tân Thuần. Trong đầu tiểu ngốc này rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?

"Ta làm gì có cười trộm?" Sao ai cũng thích nói hắn cười trộm vậy cà, đại ca nói vậy, rồi ngay cả Anh Diễm cũng vậy! Mắt bọn họ đều có vấn đề sao?

"Anh Diễm, ngươi có dạy Phương học trưởng cùng Giang học trưởng bọn họ không?" Tân Thuần đột nhiên nghĩ đến việc Quý Anh Diễm chủ tịch 'Câu Lạc Bộ Sắc Lang này', vậy hắn phải dạy tất cả thành viên không?

"Tiểu ngốc, chỉ có dạy ngươi thôi! Bọn họ đều là tự học." Chẳng lẽ tiểu ngốc này để ý mình có cùng người khác làm mấy chuyện này hay không?

"Vậy là tốt rồi!" Tân Thuần tươi cười vừa lòng. Vậy hắn sẽ không lo người khác cùng hắn tranh giành khi muốn 'Sắc' ***g ngực này!

Nghe hắn trả lời, Quý Anh Diễm cũng vui vẻ nở nụ cười. Nguyên lai con mèo nhỏ của hắn cũng không ngốc, biết để ý chuyện của hắn. Không tồi, xem ra tái dạy dạy dỗ dỗ thêm sẽ có kết quả .

Trên xe hai người tươi cười dào dạt, nhưng đều hiểu lầm ý của đối phương. Quên đi, sao cũng được, hai người đều cao hứng thì tốt rồi.

Rất nhanh tới trường. Ôm dìu Tân Thuần xuống xe đã trở thành "môn bắt buộc' của Quý Anh Diễm. Mà Tân Thuần lại còn là cục cưng ngoan, ôn tập đầy đủ tôn chỉ về 'Sắc' của hắn!

Chương 10

Bởi vì Tân Thuần cùng Quý Anh Diễm không cùng cấp lớp, nên bọn họ tách ra đi về hướng phòng học của chính mình.

"Tân Thuần năm nhất Ban A."

Một giọng nữ gọi Tân Thuần lại.

Tân Thuần ngẩng đầu vừa thấy, Mỹ nữ! Không, là nhóm mỹ nữ nha! Một nhóm mỹ nữ xinh đẹp tìm đến mình. Thật tốt quá, cuối cùng có cơ hội dùng 'Sắc'. Thật không uổng công hắn gia nhập Câu Lạc Bộ sắc lang tiến hành huấn luyện nha!

"Ngươi chính là Tân Thuần?"

Người nữ sinh hỏi. Tân Thuần nhìn nàng, nàng hẳn là người lãnh đạo của nhóm.

"Đúng vậy. Xin hỏi các ngươi là. . . . . ."

Tân Thuần cười hỏi mỹ nữ lãnh đạo. Người lớp nào nha, mau nói cho ta đi!

"Hừ, chúng ta là học tỷ năm ba!" (Học tỷ = đàn chị lớp trên)

Người mỹ nữ lúc nãy gọi hắn, lên tiếng trả lời.

Ngay cả học tỷ đều tìm đến hắn nha! Bất quá, sao sắc mặt đối phương nhìn không tốt lắm?

"Xin chào các học tỷ."

Tân Thuần nhanh cúi đầu chào. Đừng đắc tội đối phương. Tân Thuần âm thầm tự nhủ trong lòng.

"Dung mạo đích xác không tồi nhỉ!"

Mỹ nữ lãnh đạo cười lạnh một chút.

"Trách không được đem Anh Diễm mê hoặc!"

Anh Diễm? Các nàng quen Anh Diễm nha! Hẳn là vậy rồi, đều là năm ba mà, Anh Diễm còn là Hội trưởng Hội học sinh, đương nhiên mọi người sẽ biết hắn nha! Nếu nói đến người không biết hắn, thì chắc chỉ có mình. Lúc trước còn ngây ngốc đụng vào người hắn mà. Hắc hắc, Tân Thuần nghĩ đến việc ngốc của mình trước kia thì bật cười.

"Ngươi còn cười! Cười nhạo chúng ta nhiều người như thế mà chưa ngươi cho ngươi chút lợi hại, để ngươi đeo đến Anh Diễm phải không!"

Mỹ nữ lãnh đạo hiển nhiên sinh khí.

"Không có mà Anh Diễm chính là. . . . . ."

Chính là xã trưởng của Câu Lạc Bộ chúng ta mà ta. vế sau Tân Thuần chưa kịp nói ra đã bị cắt ngang.

'Bốp'! Mỹ nữ lãnh đạo tát một bạt tay.

"Ai cho ngươi gọi hắn là Anh Diễm!"

A! Tân Thuần bưng mặt. Cũng không phải ta muốn kêu nha, là hắn bức ta gọi vậy! Đáng tiếc Tân Thuần không có can đảm nói ra. Người ta người đông thế mạnh nha! Cho dù đối phương chỉ có một người tới, hắn cũng không thể đánh trả, mình là nam tử nha! Bị đánh coi như mình xui xẻo.

"Sao không trả lời?"

Đi đầu mỹ nữ tức giận bắt đầu run rẩy.

"Có phải muốn cuốn lấy Anh Diễm làm chỗ dựa không!"

'Bốp'! Lại là một cái tát giáng xuống.

"Học tỷ, ngươi hỏi xong chưa? Ta muốn vào học!" Tân Thuần bình tĩnh hỏi mỹ nữ lãnh đạo.

"Chưa! Ngươi nhất định là muốn đi tìm Anh Diễm để cáo trạng! Nói cho ngươi biết, ta chính là hoa hậu giảng đường của trường này, cho dù ngươi nói với Anh Diễm, hắn cũng sẽ không làm gì ta đâu!"

Mỹ nữ lãnh đạo ngữ cao khí ngang. (ngữ khí cao ngạo ngang ngược)

"Tại sao phải nói cho Anh Diễm?" Tân Thuần không hiểu. Học tỷ tìm hắn, hắn nói cho Anh Diễm biết để làm gì chứ.

"Ngươi không được gọi hắn là Anh Diễm nữa! Ngươi phải gọi hắn là Học trưởng! tên gia khỏa không lễ phép này"

Người nữ sinh gọi hắn (cái bà ngăn hắn lại ở cổng trường), lại mở miệng.

Hừ, chẳng lẽ các ngươi cấm ta gọi thì ta sẽ không gọi sao? Ta sao phải nghe lời các ngươi!

"Vậy được rồi. Dù sao Diễm kiên trì muốn ta gọi hắn như thế mà!"

Tân Thuần 'vô tội' mà thay đổi cái xưng hô. Việc này càng kích khởi lòng căm phẫn của nhóm mỹ nữ này.

'Bốp Bốp Bốp, . . . . . . Không biết bao nhiêu bàn tay đánh xuống mặt Tân Thuần. Đến khi đánh đủ, hạ khí, các nàng kéo nhau đi.

Sao bây giờ? Tiết thứ nhất sắp kết thúc. Hắn làm sao có thể mang khuôn mặt sưng như đầu heo này đi vào phòng học đây. Nếu vậy, chẳng khác nào nói cho mọi người biết mình bị quấn vào bạo lực học đường sao. Nếu như vậy lại sẽ bị nhà trường hỏi đông hỏi tây. Quên đi, về nhà thôi.

Tân thuần bưng kín gương mặt bị đánh sưng, lặng lẽ đi về phía cổng trường, chuẩn muốn thừa dịp chưa ai thấy, lén về nhà. Nhưng không ngờ hắn lại đụng mặt người quen .

"Tân Thuần, sao ngươi ở đây?" Người đến là Phương Tiểu Vũ.

"Phương học trưởng, sao ngươi không đi học?" Hiện tại là thời gian học mà, chẳng lẽ ngươi cũng muốn trốn tiết về nhà? TânThuần vừa bưng mặt vừa hướng Phương Tiểu Vũ cười cười.

"Ta đi ra có việc. Ngươi. . . . . . Mặt của ngươi xảy ra chuyện gì?" Phương Tiểu Vũ tò mò nhìn Tân Thuần tay bưng kín mặt.

"A. . . Cái kia. . . Không có gì." Bộ dáng Tân Thuần có chút không giống mọi việc đều ổn.

Phương Tiểu Vũ kéo tay Tân Thuần ra. Thiên a!

"Sao vậy sưng như đầu heo thế này?" Phương Tiểu Vũ khó tin nhìn mặt Tân Thuần.

"Theo ta đến phòng y tế!" Tiểu Vũ lập tức kéo Tân Thuần đi hướng phòng y tế của trường!

Xong rồi, hắn phải giải thích sao đây nha!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #readoff