Chương 3
Quán cà phê Chậm Thời Gian.
Vu Cạn Vân trông có vẻ tiều tụy, một tay chống cằm, tay còn lại hờ hững khuấy nhẹ ly cà phê trước mặt.
Ngồi đối diện cô là một người phụ nữ có làn da màu mật ong, gợi cảm và quyến rũ—chính là bạn thân của cô, Tô Mạn Chi.
Tô Mạn Chi nhíu mày, lên tiếng:
"Chỉ vì chuyện này mà cậu ủ rũ đến mức này sao? Hắn không được thì đi gặp bác sĩ chứ!"
"Hắn không chịu đi, nói mình chẳng có bệnh tật gì cả." Vu Cạn Vân bất lực đáp.
"Vậy thì cho hắn dùng chút Viagra đi."
Vu Cạn Vân khẽ thở dài, lắc đầu.
Cô chỉ vừa khéo léo gợi ý rằng nên đặt lịch hẹn với bác sĩ nam khoa, Sở Mộ đã nổi trận lôi đình, khăng khăng rằng mình hoàn toàn khỏe mạnh, không có bệnh gì cả, và không muốn cô can thiệp. Việc dùng Viagra lại càng không thể chấp nhận, huống hồ, thuốc men cũng không phải là giải pháp lâu dài.
Đối với đàn ông, chuyện năng lực giường chiếu luôn là điều tối kỵ. Giống như việc họ đặc biệt quan tâm đến kích thước của mình—dù ngắn hay mềm nhũn, họ vẫn thích khoe khoang rằng bản thân vĩ đại như thần thánh, cứng rắn và mạnh mẽ. Thật chẳng hiểu họ lấy sự tự tin mù quáng ấy từ đâu ra.
"Vậy cậu tính thế nào? Hủy bỏ hôn lễ sao?" Tô Mạn Chi hỏi.
Vu Cạn Vân nhíu mày, lắc đầu: "Hủy bỏ hôn lễ? Không thể nào. Thiệp mời đã phát ra hết rồi, nếu không kết hôn, tớ biết ăn nói sao với cha mẹ?"
Quê Vu Cạn Vân là một thị trấn nhỏ thuộc tuyến bốn. Cha cô làm trong sở giáo dục, mẹ là giáo sư trung học, đều là những người có địa vị và thể diện trong vùng.
Ở những thị trấn nhỏ như vậy, ai cũng biết nhau, cha mẹ cô lại vô cùng coi trọng sĩ diện. Là con một trong nhà, Vu Cạn Vân luôn là niềm tự hào của họ—từ nhỏ học giỏi, thông minh xinh đẹp, tốt nghiệp rồi làm việc tại một thành phố lớn, có một người bạn trai điển trai và thành đạt. Tính cách lại hiếu thuận, đúng kiểu "con nhà người ta" trong mắt mọi người. Hễ ai nhắc đến cô cũng đều tấm tắc khen ngợi.
Vu Cạn Vân không dám tưởng tượng nếu cô từ hôn, cú sốc ấy sẽ ảnh hưởng đến cha mẹ thế nào. Hơn nữa, lý do hủy hôn... cô biết nói sao đây? Chẳng lẽ lại bảo rằng hai người họ không hòa hợp chuyện chăn gối?
Từ nhỏ, mẹ đã dạy cô rằng con gái phải giữ gìn trong sạch, chưa kết hôn thì không được phép phát sinh quan hệ với đàn ông, nếu không chính là tự hạ thấp chính mình. Khi dẫn Sở Mộ về nhà ra mắt, hai người vẫn luôn ngủ riêng, tuyệt đối tuân theo quy tắc gia đình.
Trong mắt thế hệ cha mẹ cô, tình dục chỉ tồn tại với mục đích sinh con đẻ cái. Một người phụ nữ nếu chủ động đề cập đến chuyện đó thì sẽ bị coi là dâm đãng, đáng bị người đời khinh bỉ.
Huống hồ, ngoài chuyện kia ra, Sở Mộ chưa từng làm điều gì có lỗi với cô. Bảy năm tình cảm đâu phải nói buông là buông được...
Tô Mạn Chi nhìn bộ dạng rối rắm của cô, không nhịn được mà khuyên nhủ:
"Không phải tớ nói cậu đâu, Vân Vân, nhưng cậu thật sự quá nặng tình, lúc nào cũng nghĩ cho người khác. Cậu nên học cách nghĩ cho chính mình một chút! Cái gì cũng cố kỵ, cái gì cũng thông cảm, nhưng lại quên mất bản thân. Người ta sống trên đời đâu cần phải mệt mỏi như vậy? Nhân sinh ngắn ngủi, quan trọng là phải tận hưởng lạc thú trước mắt!"
"Nhưng mà, Mạn Mạn, tình huống của tớ khác cậu, tớ thực sự không có cách nào..." Vu Cạn Vân bất đắc dĩ đáp.
Vu Cạn Vân không thể không thừa nhận, cô thực sự có chút hâm mộ Tô Mạn Chi.
Tô Mạn Chi sinh ra trong một gia đình giàu có, việc kinh doanh của nhà cô ấy vô cùng phát đạt. Trên cô ấy còn có một người anh trai lo việc kế thừa gia nghiệp, còn cô—đứa con gái út—chỉ cần sống tùy ý, muốn làm gì thì làm. Chỉ cần không gây chuyện quá mức, trong nhà đều dung túng cho cô.
"Nhân sinh ngắn ngủi, tận hưởng lạc thú trước mắt"—đây là triết lý sống của Tô Mạn Chi. Từ khi Vu Cạn Vân quen biết cô hồi đại học, cô ấy vẫn luôn sống tiêu sái như thế, không ràng buộc, không gò bó.
Năm ngoái, dưới sự sắp xếp của cha mẹ, Tô Mạn Chi đính hôn với một người môn đăng hộ đối. Nhưng ngay trước hôn lễ, cô đã cùng vị hôn phu thoả thuận với nhau rằng: sau khi kết hôn, ai chơi bời thế nào cũng được, chỉ cần không can thiệp vào chuyện của nhau.
Ít năm qua, cô ấy thay người yêu như thay áo, hôm nay một anh chàng mạnh mẽ, ngày mai một cậu trai trẻ đáng yêu, không bao giờ lặp lại, sống một cuộc đời tự do không gò bó.
Thậm chí, khi hai người đang trò chuyện, ngoài cửa bỗng xuất hiện một chàng trai trẻ đẹp, trông chỉ khoảng hai mươi tuổi. Khuôn mặt thanh tú, dáng người cao gầy, thoạt nhìn cứ tưởng là một sinh viên. Nhưng đôi mắt hoa đào thiên bẩm ấy, ánh nhìn phảng phất nét đa tình, như thể biết cách quyến rũ người khác chỉ bằng một cái liếc mắt.
"Mạn tỷ tỷ, em đến đón chị đây!" Cậu trai trẻ ngọt ngào lên tiếng, thân mật nghiêng người dựa vào Tô Mạn Chi.
Cậu ấy và Tô Mạn Chi không hề có nét giống nhau, rõ ràng không phải người có quan hệ huyết thống, nhưng lại mang dáng vẻ của một "tình đệ đệ".
Tô Mạn Chi đưa tay xoa nhẹ mái tóc cậu, động tác vô cùng thân thiết. Cậu trai khẽ cười, để mặc nàng nghịch tóc mình, trông ngoan ngoãn vô cùng.
"Ai nha, nếu không thể không kết hôn, thì cứ vậy mà tiếp tục thôi, nếu không muốn bản thân mình chịu tủi nhục, cô đơn, thì lén lút tìm thú vui. Nếu chồng cậu đã không thực hiện được trách nhiệm của người chồng thì hãy để người đàn ông khác thay thế đi"
Bạn thân của cô luôn luôn nói mà không kiêng dè gì, cái gì cũng dám nói, Vu Cạn Vân đã không còn ngạc nhiên nữa, nhưng khi một người lạ khác giới nói như vậy, cô vẫn không khỏi cảm thấy ngượng ngùng.
Vu Cạn Vân cảm nhận được một ánh mắt nóng bỏng khác thường đang dừng lại trên mặt mình, vừa ngẩng lên thì phát hiện ra chính là cậu em trai của bạn thân, đang nhìn chằm chằm vào cô không chớp mắt.
'Đừng... Đừng đùa nữa.' Vu Cạn Vân tránh ánh mắt đó.
Có chuyện gì mà ngượng ngùng, cậu nhìn hắn thế nào vậy? Có muốn tớ cho cậu mượn một chút không?" Tô Mạn Chi không hề kiêng dè, kéo cậu bé lại gần trước mặt mình. "Cậu đừng đánh giá khuôn mặt dễ thương của hắn như vậy, cởi quần áo ra là trông rất câu dẫn đấy, một đêm bảy lần cũng không thành vấn đề".
"Khụ, các cậu cứ từ từ nói chuyện, tớ.... Đi trước" Vu Cạn Vân không chịu nổi với đề tài nặng như vậy, liền đỏ mặt đứng lên, chuẩn bị bỏ trốn.
Tô Mạn Chi quay qua, phát hiện ánh mắt đào hoa của cậu bé trong sáng nhìn chằm chằm Vu Cạn Vân, không khỏi tặc lưỡi lên tiếng:" A, có vẻ cậu cũng có hứng thú đấy"
Ánh mắt cậu ta lảng tránh, khoé miệng cong lên:" Nếu chị có yêu cầu giúp đỡ, tôi rất sẵn lòng giúp đỡ".
Vu Cạn Vân bị lời nói không biết xấu hổ của họ làm cho tức giận, lạnh lùng liếc nhìn cậu bé một cái:" Tôi không trả tiền cho mối quan hệ không nghiêm túc này của cậu".
"Chị xinh đẹp như vậy, không cần trả tiền tôi cũng tự nguyện" bị chế giễu như vậy mà cậu cũng chẳng tức giận, ngược lại còn di chuyển lại gần hơn, vén lọn tóc cô lên, môi mỏng mập mờ cười nhẹ dán lại bên tai cô: " chị Mạn Mạn nói không sai, kỹ thuật của tôi rất tốt, có thể đảm bảo làm chị hài lòng".
Cậu bé hạ thấp giọng đầy quyến rũ, lời nói của cậu như lan tỏa, mang theo một cảm giác mập mờ, đầy tình cảm, nam tử trẻ tuổi với khí chất đặc biệt và giọng nói đầy quyến rũ khiến cả người Vu Cạn Vân khô nóng, mềm nhũn, cô dùng tay vịn chặt bàn ăn, chật vật yếu đuối dựa vào ghế.
Tô Mạn Chi thấy thế liền phát ra tiếng cười giòn giã, cùng cậu bé một trái một phải kẹp chặt Vu Cạn Vân: " Đến đi, đến đi mà, tội gì mà phải kiềm chế bản thân. Nếu không ba người chúng ta cùng chơi một chỗ, chị đây sẽ dẫn em đi".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro