Chương 1
Vào đêm đầu hạ, mặt nước hồ trong vắt, có thể nhìn thấu tận đáy. Hơi nước bốc lên nhẹ nhàng như sương khói, trong khi bên hồ, một lùm hoa sơn chi trắng lặng lẽ nở rộ.
Gió nhẹ lay động lớp màn sa trắng mờ, phất phơ bên khung cửa cùng với không khí kiều diễm đầy cám dỗ
Trên tấm thảm Tatami gần đó, Vu Cạn Vân và vị hôn phu của cô đang chìm đắm trong khoảnh khắc mê say.
Hai thân hình trẻ tuổi trần trụi quấn quít nhau như rắn động dục dây dưa cùng một chỗ, hơi thở dồn dập, quấn quít trong mê say. Cơ thể nam nhân khoẻ mạnh thẳng tắp đặt cơ thể nữ nhân mềm mại lên phía trên, eo ra sức ra vào dồn dập, gương mặt anh tuấn bởi vì tình dục mà vặn vẹo, miệng phát ra hơi thở gợi cảm thô tục, giọt mồ hôi theo trán của hắn rơi nhỏ giọt từng viên, dừng ở bộ ngực sữa cao ngất, trắng nõn của nữ nhân.
Vu Cạn Vân đang được thao lộ vẻ mặt kiều mỵ, ánh mắt mê ly, cánh môi hồng hơi mở ra, những cú đụ dồn dập làm cặp vú gợi cảm của cô không ngừng run rẩy, trông rất dâm đãng.
"A a a, Sở Mộ, ông xã, nhẹ chút... A... Không chịu nổi..."
Miệng cô thì rên rỉ cầu xin nhưng hai đầu chân ngọc ngà thon dài khoá chặt eo nam nhân, cặp mông đói khát vặn vẹo lần lượt chủ động đem dương vật to dài của nam nhân nuốt xuống. Mỗi lần nam nhân rút ra là âm đạo cô đói khát kẹp chặt như không bỏ được muốn bắn ra.
" Dâm phụ thèm đụ này, miệng nói chịu không nổi nhưng tiểu huyệt lại nhanh kẹp chặt như vậy, dâm thuỷ ướt đẫm tràn đầy giường"
Sở Mộ nhíu mày cười xấu xa, ngón tay kẹt chặt đầu vú cô, hơi hơi dùng sức bóp phía dưới.
"A, không muốn, không muốn!" Cô hét chói tai cầu xin, đầu vú mẫn cảm bị trêu đùa, cả người mềm yếu run rầy, huyệt theo bản năng kẹp càng chặc hơn, lượng lớn dâm thuỷ theo khe hở hai người ân ái chảy ra.
" Đụ chết em, đồ lẳng lơ" Sở Mộ bị cô kẹp chặt xương cụt sinh ra một trận tê dại, không khỏi cắn chặt răng, đem cô gắt gao nhấn tại dưới người, tăng nhanh tốc độ.
"A... Mau, nhanh một chút... Ông xã, dùng sức chơi em đi..."
Vu Cạn Vân mặt đỏ bừng, cả người sung sướng chảy đầy dâm thuỷ, âm thanh rên rỉ ngày càng cao, còn thiếu chút nữa, liền thiếu chút nữa, cô nhanh đến...
Cô nhíu mày nhắm mắt, căng thẳng mũi chân, chờ đợi thời khắc cao trào đẹp nhất đến.
Ai ngờ cơ thể nam nhân dần chậm lại mang theo một chút hỗn hển, Vu Cạn Vân cảm giác trong thân thể cô dương vật cứng rắn kia cũng chầm chậm mềm nhũn.
Đến thời khắc mấu chốt liền thiếu chút xíu nữa liền có thể bay lên trời rồi, lúc này, chẳng sợ trời sập xuống, cô cũng không nguyện dừng lại.
Vu Cạn Vân không tự giác kẹp chặt lỗ thịt, ý đồ giữ dương vật kia ở lại trong huyệt khiến cô sung sướng, khiến nó một lần nữa toả sáng sinh lực.
Nhưng mặc kệ cô cố gắng khiêu khích như thế nào, dương vật dũng mãnh trong một phút trước giờ đây xỉu xuống hoá thành một bãi thịt mềm, theo dâm thuỷ chán nản trượt ra ngoài thân thể cô.
"Anh bắn rồi ư?" Vu Cạn Vân thở gấp hỏi
"Không... Không có." Sở Mộ sắc mặt lúng túng khó xử, khoé mắt buông xuống, không dám nhìn vị hôn thê.
Không thể mang đến cao trào cực độ vô cùng khó chịu, Vu Cạn Vân không để ý xấu hổ, cuối đầu dùng miệng ngậm dương vật ẩm ướt kia, ra sức mút lấy
Nhưng mà, mặc kệ miệng cô cố gắng thế nào, đồ chơi của người đàn ông kia tựa như rắn ngủ đông nằm nhuyễn,không thể gọi tỉnh.
Vu Cạn Vân phí công nửa ngày, cuối cùng không thể không bỏ qua, khoé mắt đỏ bừng, cảm giác tủi hờn và nỗi buồn quanh quần lồng ngực, rút khăn ướt đầu giường ra sức lau miệng, căm giận đem khăn ướt ném vào thùng rác, sau đó quay lưng Sở Mộ nằm xuống.
"Bảo bối, thực xin lỗi." Sở Mộ đến gần, từ phía sau ôm nàng, tính toán an ủi.
Vu Cạn Vân hờn giận đẩy hắn ra: "Anh gần đây rốt cuộc là thế nào? Vì sao mỗi lần đều..."
"Anh không sao! Có khả năng là gần nhất bận rộn chuyện kết hôn, quá mệt mỏi." Sở Mộ giải thích
Lại nữa, mỗi lần như thế này đều luôn kiếm cớ
Vu Cạn Vân nhịn không được chất vấn nói :" Anh có phải không muốn kết hôn với em không?"
Sở Mộ cau mày nói :" nếu nói không muốn kết hôn, anh sẽ không cầu hôn em"
"Anh thấy em chán rồi sao?" Vu Cạn Vân nheo mắt. "Hay là bên ngoài có kẻ thứ ba?"
"Không có gì đâu, đừng suy nghĩ linh tinh! Anh chỉ là hơi mệt, để ta nghỉ ngơi một chút, lát nữa sẽ ổn thôi"
Sở Mộ mệt mỏi nhắm mắt, không nói thêm lời nào, ngã xuống giường. Hắn xoay lưng về phía cô, và chỉ một lúc sau, tiếng thở đều nhỏ nhẹ đã vang lên.
Vậy mà lại ngủ luôn... Nam nhân này là heo sao?
Vu Cạn Vân cảm thấy khó chịu toàn thân, hoàn toàn không buồn ngủ. Cô cau mày, nhìn chằm chằm vào tấm lưng của nam nhân, trầm tư suy nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro