Chương Năm : Tiêu Thanh Bị Bệnh
Sáng hôm sau .
- Cậu hạ sốt rồi đấy , Tiêu Thanh !
" Đúng là bướng đã mắc mưa lại không để mình đến đón . Giờ sốt đến nỗi phải vào bệnh viện " Lâm Dạ phàn nàn .
Cốc... cốc...
- Chào anh , Lâm Dạ !
- Mộc Nhĩ , cậu đến rồi à .
Mộc Nhĩ nhìn Tiêu Thanh nằm trên giường , nước mắt nước mũi chảy ròng ròng . Mếu máo :
- Tiêu Thanh ơi , tớ có lỗi với cậu . Tại tớ bỏ cậu một mình , để cậu buồn đi lang thang làm cậu bị xe đụng . Huhu , tất cả là tại tớ mong cậu xuống suối vàng phù hộ , tối đừng hiện ra nhát ma tớ .
Bốp !!! Một cú trời giáng Mộc Nhĩ.
- Này , cậu muốn trù tớ chết sao ?
Tiêu Thanh đang mê mang nghe lời sám hối của Mộc Nhĩ liền mở mắt .
Mộc Nhĩ thấy Tiêu Thanh lên tiếng liền chạy lại nấp vào sau lưng người Lâm Dạ .
- Cậu chết rồi , sao còn lên tiếng . Cậu đừng nhát tớ !
- Nhát cái đầu cậu , tớ còn sống chưa có chết .
Lâm Dạ lên tiếng :
- Mộc Nhĩ , cậu thật là . Tiêu Thanh chỉ bị sốt thôi chứ chưa mất mạng .
Tiêu Thanh tức tối :
- Anh nói ai chưa mất mạng ?
- Không phải sao ? Cậu bị sốt đến 42°C vì dầm mưa . Nhưng vậy không gọi là sắp mất mạng .
Mộc Nhĩ nhìn Lâm Dạ.
- Ủa vậy sao , anh nói Tiêu Thanh bị xe đụng ?
Mộc Nhĩ với Tiêu Thanh liếc mắt nhìn Lâm Dạ .
- Cậu nghe lầm đấy , Mộc nhĩ . Tôi nói Tiêu Thanh bị sốt nằm bệnh viện . Chỉ vậy thôi !
Mộc Nhĩ gãi đầu :
- Không lẽ , tôi nghe lầm .
Mắt Tiêu Thanh như cung tên , đang nhắm thẳng vào Mộc Nhĩ .
- Cậu hay thật đấy . Cũng may cậu không dẫn thêm cả đòan mai táng đến.
- Lúc đầu tớ cũng định gọi rồi đấy.
- Cậu ... Tiêu Thanh tím mặt .
- Tiêu Thanh , cậu may mắn đấy !
- May mắn , ý anh là gì ?
- Hôm qua lúc tôi từ phòng bảo vệ đi ra . Tôi thấy cậu bước xuống xe , cũng may tôi nhận ra cậu thật lúc đó mưa rất to . Tôi chạy ra bế cậu thì cậu đã ngất , tôi phải đưa cậu đến bệnh viện . Cậu mê mang được 1 ngày rồi.
Mộc Nhĩ trầm trồ :
- Thì ra là vậy ! Mà người chở cậu về cậu có quen không ? Mộc Nhĩ nhìn Tiêu Thanh .
- Cậu còn hỏi , là không rồi . Nhưng cũng coi như đã quen .
- Không hiểu gì hết .
- Lâm Dạ này , anh về đi . Cảm ơn đã đưa tôi vào bệnh viện .
Lâm Dạ cười .
- Ừ , tôi về đây . Hai cậu nói chuyện đi . Chào !
- Chào anh ! Mộc Nhĩ vẫy tay chào .
- Ui cha , cái vai đau quá ! Mộc Nhĩ giúp tớ xoa vai , được chứ ?
- Cậu nói gì , là tớ ? Mộc Nhĩ chỉ tay vào mình .
- Đúng vậy ! Tại cậu tớ mới ra nông nỗi này .
- Sao tại tớ ?
Tiêu Thanh nhắc lại câu nói của Mộc Nhĩ :" Tớ bảo cậu biết trong đấy không chỉ có con trai mà còn có các cô gái xinh đẹp cũng đang tìm người yêu đấy . Nếu không đi thì cậu sẽ hối hận ".
- Thì sao , đâu liên quan gì tớ !
- Cậu nói không liên quan , tớ là đàn ông con trai đích thực không yêu nam nhân . Đã vậy bữa tiệc lại ...
- Lại sao , nói tớ nghe xem .Mộc Nhĩ chăm chú nghe .
- Lại dành cho đồng tính nam . Cậu giải thích xem .
Mộc Nhĩ tròn mắt nhìn .
- Vậy hả ! Tớ không đi được tiếc thật .
- Tớ còn gặp một người trong đấy !
- Ai vậy ?
- Châu Vũ .
Mộc Nhĩ ngớ ra .
- Cậu ta ...
- Đúng , tớ gặp cậu ta và rồi bị hấc ly rượu vào người . Chưa hết , cậu ta còn đuổi tớ ra khỏi đấy !
Mộc Nhĩ vỗ vai Tiêu Thanh .
- Tội nghiệp cậu , còn cậu ta nữa làm người sao tuyệt tình vậy !
- Đúng đấy ! Tiêu Thanh tán thành câu nói của Mộc Nhĩ .
Cộc...cộc...
- Bác sĩ .
- Cậu thấy trong người thế nào ?
- Ổn rồi thưa bác sĩ .
- Vậy mai cậu có thể xuất viện . Nghỉ ngơi đi . Chào cậu !
- Cảm ơn , bác sĩ !
Cả một ngày nằm bệnh viện , không ăn không uống bụng Tiêu Thanh có chút gì đấy đói đói .
- Mộc Nhĩ , cậu giúp tớ chuyện này được chứ ?
Cộc....cộc...
- Ai vậy ?
- Tớ Thái Triều đây ? Nghe Mộc Nhĩ nói cậu bị ..
Tiêu Thanh ngắt lời , phân minh :
- Tớ bị sốt , bị sốt chứ không phải bị xe đụng.
- Hừm , tớ biết chứ ! Tớ có mang đồ ăn cho cậu đây .
- Thật may tớ cũng đang đói , định nhờ Tiểu Nhĩ mua giùm tớ .
Mộc Nhĩ chạy lại ôm Thái Triều .
- Em nhớ anh thật đấy !
Tiêu Thanh không hiểu gì .
- Bộ hai cậu không đi chung ?
Thái Triều lên tiếng :
- Đang đi hẹn hò , tớ có việc gia đình nên phải về nhà . Tiểu Nhĩ cũng vì vậy nên phải đi về . Nghe cậu vào bệnh viện tớ sang thăm .
- Vậy à , cảm ơn cậu Thái Triều .
- Mà này Tiêu Thanh , dạo này khu kí túc xá của mình họ đồn rằng mỗi đêm cuối tuần đềm xuất hiện ma nữ tóc dài ở cuối hành lang . Mộc Nhĩ thì thào vào tai Tiêu Thanh .
- Cậu chắc không đấy ?
- Tớ chắc 100% , có bạn phòng kế mình nhìn thấy nữa kia mà . Trông nó rất đáng sợ .
- Thái Triều , cậu có biết tin đồn này không ?
Thái Triều trầm ngâm .
- Biết , Mộc Nhĩ nói không sai đâu .
Tiêu Thanh lạnh run người .
- Các cậu , tớ rất sợ ma đấy !
- Tớ bó tay .
- Tớ . Dù sợ ma nên cũng quyết định đi bắt con ma đấy ! Tiêu Thanh phấn khởi dù có chút sợ .
- Cậu gan thật đấy , nếu cậu gặp nó thì cậu đã ngất rồi còn đâu mà bắt nó chứ ! Mộc Nhĩ nhìn Tiêu Thanh .
- Cậu không đi thì tớ với Thái Triều đi , được chứ ?
Thái Triều lên tiếng :
- Xin lỗi ,tớ không giúp cậu được , tớ có việc gia đình chưa giải quyết . Tớ chỉ gặp cậu hôm nay , mai tớ phải đi rồi .
Tiêu Thanh nuối tiếc :
- Không sao . Vậy tớ đi một mình .
Mộc Nhĩ vui sướng .
- Hoan hô , tớ ủng hộ cậu !
- Chúc cậu may mắn . Giọng Thái Triều trầm ngâm .
- Hôm nay thứ 6 mai thứ 7 . Được lắm , đêm mai ta sẽ phục kích để bắt ngươi . Ma nữ !
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro