Chương Mười Bốn : Hôm Qua ,Tớ Nói Gì Cậu Hãy Quên Đi
Sáng sớm tại kí túc xá trường Kim Bạch .
Mọi người chuẩn bị lên lớp . Tại phòng Châu Vũ .
" Oa...." Tiêu Thanh ngáp một hơi dài .
Sau một giấc ngủ thỏai mái , cậu đã thật sự chẳng nhớ đến chuyện hôm qua . Bất giác cậu nhìn xung quanh với gương mặt ngơ ngác .
- Phòng này , đâu phải ....
Tiêu Thanh đi khắp phòng , cả căn phòng gọn gàn sạch sẽ một thóang suy nghĩ nảy ra .
- Trông nó rất giống phòng Châu Vũ .
Cậu khôg tin vào mắt cậu ,liền chạy ra cửa xem . Căn phòng với cái cửa trắng nằm phía cuối hành lang .
- Không , không thể nào sao mình lại ở trong phòng cậu ta .
Tiêu Thanh gãi đầu , gãi đến trầy da đầu mà vẫn không nhớ sao mình lại ở trong phòng hắn . Còn bộ đồ cậu đang mặc cũng không phải của cậu .
Đằng xa một nam sinh thấy Tiêu Thanh đang đứng lầm bầm một mình liền đến hỏi :
- Tiêu Thanh , cậu đứng trước cửa phòng Châu Vũ làm gì vậy ?
Tiêu Thanh giật mình , vội loay hoay nghĩ ra kế chữa gượng .
- Tớ tớ có làm gì đâu , chỉ là tớ đi ngang qua đột nhiên làm mất cái nút áo nên quay lại tìm.
- Vậy à , cậu mau tìm nhanh đi . Sắp vào tiết rồi đấy , tớ đi trước đây ! Bye cậu.
- Bye cậu !
" Haizzz ...." Tiêu Thanh thở dài tạm để chuyện đấy mốt tính tiếp.Vội vội vàng vàng chạy về phòng mình tắm thay đồ thật nhanh không muộn tiết .
Châu Vũ buổi sáng có thói quen dậy rất sớm . Tối qua vì có người lạ mặt ngủ phòng cậu một cách vô tư cậu đành ngủ trên sofa . Ngủ trên sofa thật mà nói thì cậu ngủ không quen nên đành thức đến sáng .
Sáng nay có tiết , Châu Vũ cũng chẳng ngủ được đành chuẩn bị lên lớp . Mặc cho cái người vô tư đấy ngủ để đến khi cậu thức dậy thì ác quỷ sẽ đòi mạng cậu.
Trên đường đến lớp Tiêu Thanh không ngừng suy nghĩ vì sao cậu lại ngủ trong phòng của Châu Vũ.
Trong phòng học
Châu Vũ ngồi gác chân lên bàn , đang ung dung cầm điện thọai chơi game chờ đợi con mồi đến . Tiêu Thanh từ cửa bước vào , cậu đi thẳng xuống bàn rồi lấy ghế ngồi xuống .
Cả hai im lặng chẳng nói gì , Tiêu Thanh cảm giác mở miệng ra nói sẽ mất hình tượng của mình nên không đành lên tiếng trước . Vài phút trôi qua cho đến khi vào học .
Cảm xúc trong lòng muốn quay sang hỏi cậu ta một câu nhưng không dám . Cái gương mặt thiên thần tâm ác quỷ kia thì làm sao cậu dám chứ .Không lẽ cứ như vậy , cậu quyết định lấy giấy viết rồi nhanh tay nhét vào dưới bàn tay thon dài Châu Vũ .
" Để tôi xem cậu sẽ giải thích chuyện hôm qua thế nào !". Châu Vũ ngồi suy nghĩ thì một tờ giấy nhét dưới bàn tay cậu .
" Chắc cậu ta sẽ hiểu ". Tiêu Thanh tim đập thình thịch mong chờ Châu Vũ mở tờ giấy cậu vừa nhét cho hắn . Nhưng Châu Vũ chả thèm đọc , vò nát tờ giấc rồi vứt đi .
Mặt Tiêu Thanh tối sầm , Châu Vũ vứt tờ giấc không chút biểu cảm làm Tiêu Thanh càng tức thêm . Quay sang nói nhỏ :
- Này , sao cậu không mở ra đọc chứ ?
Châu Vũ im lặng , Tiêu Thanh lại lên tiếng :
- Sao cậu không trả lời tớ , chuyện hôm qua ....
- Thầy , bạn ngồi cạnh em không chăm chú cứ quay sang làm phiền em .
Châu Vũ cắt ngang lời nói của Tiêu Thanh , thầy giáo liếc mắt sang Tiêu Thanh , nói :
- Em chiều nay ở lại chép cho thầy 100 lần bài thơ trên bảng . Mai nộp cho thầy .
Tiêu Thanh trong lòng ấm ức chu môi quay sang chỗ khác " Đồ xấu xa " . Trong lòng bực tức , rủa xả Châu Vũ không ngừng khổ thân cậu bị thầy bắt chép phạt . Còn Châu Vũ ung dung xem như chưa có gì xảy ra làm như vậy có thể chọc tức Tiêu Thanh .
Tan học , Mộc Nhĩ đành quay xuống tạm biệt Tiêu Thanh vội chạy lẹ ra ngòai , Châu Vũ cũng theo mấy học sinh khác về kí túc chỉ còn Tiêu Thanh ở lại lớp.
- Haizzz , mình chán cuộc sống này quá !
Một mình cậu ngồi trong lớp chép phạt , buồn chán làm sao . Nếu mang về kí túc viết thì sẽ lở mấy trang giấy , tốt nhất nên ngồi tại lớp viết sẽ không mất thời gian lãng phí .
Chăm chú chép chép ghi ghi , cậu quên cả thời gian .
Cạch... Tiếng cửa phòng học mở ra . Tiêu Thanh đang chăm chú viết bị nó làm giật mình , ngẩn mặt lên .
- Nhanh dọn đi về !
Giọng nói ác quỷ của Châu Vũ làm Tiêu Thanh không khỏi ngạc nhiên .
- Sao cậu còn ở đây ? Tớ tưởng cậu về rồi !
Châu Vũ nhếch mép nhìn Tiêu Thanh .
- Ăn gì chưa ?
Cậu ta nhắc làm Tiêu Thanh cũng có chút cảm giác hơi đói .
- Chưa !
Châu Vũ vứt hộp samwich vô người Tiêu Thanh , chân bước vào phòng học lấy ghế rồi cạnh Tiêu Thanh .
Tiêu Thanh ngơ ngác nhìn hộp samwich nhưng chả thể nào ăn chỉ vì tại hắn cậu phải ngồi lại lớp chép phạt nên chả thời gian đâu mà ăn cứ chăm chú viết . Châu Vũ đang ăn samwich quay sang nhìn Tiêu Thanh " Cậu thật chăm chỉ nhìn cậu lúc này rất ngốc đấy " rồi thảy hộp samwich trên tờ giấy đang viết của Tiêu Thanh .
- Cậu làm gì vậy , để tớ yên !
Tiêu Thanh đem hộp samwich để sang bên cạnh , Châu Vũ lại để vào tờ giấy của cậu .
- Tớ đang bận , cậu đừng phiền tớ!
- Ăn đi !
Châu Vũ hạ giọng " Cái tên lì lợm, bụng đói vẫn cố ".
- Không có thời gian !
- Lí do ?
Tiêu Thanh đặt bút xuống , quay sang mắng Châu Vũ bao nhiêu cái tức tối tuôn trào .
- Tớ bị vậy là tại ai chứ , đột nhiên đi méc thầy giáo làm tớ bị chép phạt .
- Cậu bị nhưng vậy rất đúng !
- Đúng gì chứ , tớ chỉ muốn hỏi chuyện hôm qua ơ....
Tiêu Thanh biết mình lở miệng vội ngậm lại . Châu Vũ thường cơ lên tiếng chỉnh Tiêu Thanh .
- Chuyện hôm qua sao , nhắc tôi mới nhớ . Hôm qua cậu ....
- Tớ tớ sao hmmm....
Đang nói Tiêu Thanh bị Châu Vũ nhét miếng samwich vào miệng cậu .
- Hôm qua , tôi đã chiêm ngưỡng cơ thể cậu .
Châu Vũ nói một cách biến thái làm Tiêu Thanh nổi cả gai ốc . Tiêu Thanh bỏ miếng samwich ra khỏi miệng mắng Châu Vũ :
- Đồ biến thái ! Cậu cậu hôm qua đã làm gì tớ ?
Châu Vũ cười khinh bỉ nhìn Tiêu Thanh .
- Ngắm hậu môn cậu !
- Cái đồ BIẾN THÁI !
Tiêu Thanh vội đứng lên che thân, lớn tiếng mắng Châu Vũ .
" Cái đầu cậu chứa gì vậy , giỡn với cậu , cậu tửơng là thật " Châu Vũ nhìn Tiêu Thanh cười nhẹ rồi tắt đi .
Bịch ...
- Cậu không cần làm quá đáng như vậy ?
Châu Vũ từ tốn , gác chân lên bàn mắt híp nhẹ nói. Tiêu Thanh đứng nhấp vào tường nhìn cậu ta ánh mắt tức giận .
- Tớ không làm quá thì làm gì , chỗ kín đáo nhất của tớ bị cậu xem thử hỏi tớ ....
- Cậu sao , nói thật tiểu Thanh Thanh của cậu hơi bị nhỏ .
Mặt Tiêu Thanh đỏ ửng lên , câu nói của Châu Vũ đánh thẳng vào tim cậu . Châu Vũ mất kiên nhẫn, chiều rồi với cả buổi trưa đứng ngòai cửa canh chừng cho Tiêu Thanh cậu cũng mệt mỏi quơ tay gôm gọn những tờ giấy viết dang dở bỏ vào balo Tiêu Thanh .
- Cậu đang làm gì vậy ?
Tiêu Thanh nhìn hành động nhanh gọn của Châu Vũ bỏ hết mấy tờ chép phạt vào balô không khỏi ngạc nhiên . Trên bàn sạch sẽ , Châu Vũ đứng dậy khóac balô của Tiêu Thanh lên vai .
- Có đi không ?
Tiêu Thanh tiến lại giựt balô của mình xuống , trả lời Châu Vũ :
- Không đi , tớ bận chép phạt !
- Có đi không ?
Cái giọng ác quỷ bá đạo làm Tiêu Thanh sở tóc gáy , đành gật đầu coi như đồng ý để giữ mạng còn mấy tờ chép phạt tối nay phải thức đêm rồi .
Thấy Tiêu Thanh cứ như người không hồn , bứơc đi chậm chạp Châu Vũ thấy nhức mắt liền quay lại nắm tay Tiêu Thanh .
Tiêu Thanh bị Châu Vũ kéo đi nay đã được hai lần . Cái cảm giác lần này còn mãng liệt hơn lần trước , tim muốn đập khỏi lồng ngực .
Cả hai đi đến công viên Hồ Lâm . Công viên cách kí túc không xa , cả hai cùng đi dạo . Không khí trong lành của chiều tà , công viên giờ không đông mấy vì cũng gần tối cả hai đều đi được một vòng không ai nói ai , bàn tay Châu Vũ vẫn nắm tay cậu từ lớp học cho đến bây giờ .
- Châu Vũ , hôm qua tớ nói gì cậu hãy quên hết đi !
Tiêu Thanh cúi đầu , cảm giác chuộc lỗi . Hôm qua cậu say quá nên chẳng biết nói gì cứ xin lỗi đại .
- Hừm !
Châu Vũ chỉ hừm một tiếng , Tiêu Thanh thấy giống như đã chút được gánh nặng nên cũng vui bớt nhưng lại nhớ đến đống giấy trắng đang đợi cậu về chép phạt lòng lại không vui .
- Không cần viết nữa , an phận đi!
Tiêu Thanh ngạc nhiên :
- Cậu nói gì chứ , nếu cậu không làm vậy thì tớ có bị chép phạt đâu , giờ cậu lại nói tớ đừng chép mai thầy lại phạt tớ ai chịu thay tớ .
Châu Vũ trả lời ngắn gọn , làm Tiêu Thanh đứng đơ cả người , tim đập liên hồi .
- Tớ chịu !
Châu Vũ nói xong , liền nắm chặt tay Tiêu Thanh kéo đi rất nhanh . Đến cái quán vỉa hè , nơi Tiêu Thanh lần đầu úông rượu .
Vừa vào đến , ông chủ tiệm đã nhận ra ngay Tiêu Thanh . Cả hai được ông bác ấy đón tiếp rất nồng nhiệt . Châu Vũ đã nhờ người điều tra nơi nào đã làm cho Tiêu Thanh như người khờ khạo say xỉn vì rượu * vì Châu Vũ biết rõ Tiêu Thanh không biết uống rượu *
- Chàng trai , lâu không gặp cậu gọi mấy xiên thịt đây ?
Tiêu Thanh không ngờ Châu Vũ lại dắt cậu đến đây . Gặp lại bác chủ quán Tiêu Thanh cũng rất vui liền gọi ngay sáu xiên que và y như cũ cậu được ba bình rượu .
- Châu Vũ , cậu không ăn sao ?
- Không hứng !
Nghe xong Tiêu Thanh chả thèm để ý Châu Vũ nữa . Ông bác mang thịt xiên nứơng ra , ông nhìn trầm trầm Châu Vũ , nói nhỏ với Tiêu Thanh :
- Cậu ấy của cháu trông đẹp trai đấy !
Tiêu Thanh đang ăn liền sặc , uống một ngụm nước quay sang nói :
- Cậu ấy chỉ là bạn cùng lớp cháu thôi , chú đừng nghĩ bậy !
Ông chủ quán nở nụ cười nhìn Tiêu Thanh rồi quay sang Châu Vũ xả giao .
- Chào cậu , chàng trai !
Châu Vũ chẳng nói gì , ánh mắt chỉ nhìn sang bên khác mặc cho ông chủ quán chào hỏi . Tiêu Thanh thấy vậy liền an ủi ông chủ quán . Ông chủ gượng cười rồi mau chở về nướng thịt cho khách vừa vào .
Tiêu Thanh từ ngày biết uống rượu cũng rất hứng thú , cậu không còn bị say khi đụng vào rượu giờ nó như nước lọc ực một phát là xong . Cậu thò tay lấy bình rượu nhưng :
- Cậu làm gì thế ?
Tiêu Thanh bị tay Châu Vũ giữ chặt không cho đụng vào bình rượu . Ánh mắt hép thờ , làm Tiêu Thanh chu môi giựt tay lại . Châu Vũ lên tiếng gọi ông chủ , vài phút sau ông ấy ra , gương mặt vẫn tươi cười nhưng vội tắt thẳng .
Bịch ....
Một sắp tiền được vứt lên bàn , ông chủ quán đơ cả người .
- Cầm đi , trả chi phí tiền hôm trước của cậu ta . Còn ba bình rượu lấy lại đi .
Tiêu Thanh nghe xong giật mình, nhìn lên Châu Vũ nhưng chưa kịp ngước nhìn thì lại bị kéo đi . Cái bàn tay mạnh bạo bóp chặt tay cậu .
- Cậu sao thế , có hận thù với ông chủ đấy hả ?
Châu Vũ cứ nắm chặt tay Tiêu Thanh kéo đi không quan tâm trả lời câu hỏi của cậu ta .
- Buông tớ ra , cậu nắm tay làm tớ đâu !
Tiêu Thanh chịu không nỗi , liền oa óai lên . Châu Vũ chẳng tha kéo cậu về kí túc mới buông tay. Rồi quăng balô trả lại cho cậu coi như không có gì , bước về phòng . Tiêu Thanh xoa xoa bàn tay " Đồ mạnh bạo " Cậu tức lắm nhưng trong lòng có cái cảm giác gì đấy .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro