Chương Mười Ba : Một Lúc Say , Nói Hết Tâm Tình ( phần cuối )
Tiêu Thanh đi đến tiệm đồ lưu niệm chọn đại món quà rồi lên xe bus đi thẳng đến nhà hàng Long Tước .
- Cho tôi hỏi , bàn số 42 đi hướng nào .
Tiêu Thanh đến nơi , chạy vào hỏi tiếp tân .
- Quý khách có phải là tên Tiêu Thanh ?
Nữ tiếp tân nói giọng từ tốn .
- Tôi là Tiêu Thanh !
- Mời quý khách đi theo tôi !
Tiêu Thanh đi sau nữ tiếp tân , vòng vòng mấy phòng tiệc vì đây là nhà hàng nổi danh nên muốn vào phải đặt bàn trước . Thái Triều cũng thuộc hàng công tử nhà giàu nên vấn đề tiền bạc rất phóng khóang .
Cuối cùng cũng đến , tiếp tân cáo lui . Tiêu Thanh đứng chỉnh sửa lại quần áo rồi đẩy cửa bước vào . Gương mặt Tiêu Thanh tối sầm lại .
Bên trong , trang trí rất hòai hòa bong bóng đầy cả phòng chắn hết đường đi , cả căn phòng đều tối đen chỉ chừa cái đèn cầy trên bánh gato phát sáng .
- Này Tiêu Thanh , cậu mau vào đi !
Giọng Mộc Nhĩ bên trong hô lớn . Tiêu Thanh lần mò bước vào .
Bùm ....bùm...
Tối quá cậu chẳng thấy gì , chân thì đạp bể hết cả bong bóng trên đường đi . Mộc Nhĩ thấy vậy mắng Tiêu Thanh .
- Cậu quá đáng thật đấy , công sức 3 ngày của tớ dồn khí vào hơn chục cái bong bóng bây giờ bị cậu đạp cho bể .
Tiêu Thanh gãi đầu .
- Tớ xin lỗi , nhưng trong đấy tối quá !
- Thôi nào , Tiêu Thanh cậu mau vào ngồi đi .
Thái Triều lên tiếng cắt ngang . Tiêu Thanh lần mò cuối cùng cũng đến được cái bàn , cậu chạm được cạnh ghế liền ngồi xuống .
- Á....!
Giọng một cô gái la lên , Tiêu Thanh hốt hỏang đứng bật dậy . Mộc Nhĩ không khỏi nhịn được cười .
- Xin lỗi , xin lỗi Phương Di . Cậu ấy rất vụn về , cậu thông cảm cho cậu ấy !
Mộc Nhĩ xin lỗi cô bạn đấy giùm Tiêu Thanh rồi kéo cậu đi về ghế của mình .
" Không ngờ hai người này lại , không biết ngòai mình ra họ còn rủ thêm ai ngòai cô bạn gái lúc nãy " Tiêu Thanh nhìn phàn nàn .
Mọi người đã đến đầy đủ . Cùng nhau hát bài chúc mừng sinh nhật .
- Anh mau thổi nến đi !
Mộc Nhĩ hưng phấn .
- Được rồi , anh sẽ thổi đây !
Phù....
Thái Triều vừa thổi xong , ánh đèn liền bật lên , một tràng tiếng vỗ ta chúc mừng cậu ta .
- Tớ vội quá , nên tớ chọn đại mong cậu thích nó !
Tiêu Thanh tặng món quà cậu vừa mua tặng Thái Triều , ngoài cậu ra giờ mới để ý Thái Triều với Mộc Nhĩ thì có cô bạn cậu vô ý ngồi lên thêm cậu là bốn người.
Cô bạn ấy cầm món quà Thái Triều , cuối cùng là Mộc Nhĩ .
- Thái Triều , anh xem nó đẹp chứ !
Thái Triều nhìn món quà đang treo lơ lửng trước mặt cậu .
- Quà của Tiểu Nhĩ , anh đều thấy đẹp .
" Đúng là gần hai người này là thế nào cũng da gà nổi hết " Tiêu Thanh nhìn hai người họ .
- Oa , chiếc móc khóa điện thọai anh Nhĩ mua đẹp quá .
Cô bạn ngồi kế Tiêu Thanh mắt nở hoa nhìn món quà của Mộc Nhĩ trầm trồ .
- Để bữa nào anh sẽ mua cho em , được chứ ?
- Cảm ơn anh !
Tiêu Thanh chả màng đến ba người họ , cứ ngồi nhâm nhi thưởng thức món ăn trên bàn . Đột nhiên Mộc Nhĩ gọi :
- Tiêu Thanh !
Tiếng gọi lớn làm Tiêu Thanh đang ăn giật mình phun cả đồ ăn ra .
- Chuyện gì , bộ cậu không gọi tớ nhỏ tiếng được sao !
- Cậu xem cô bạn Phương Di này được không ?
Mộc Nhĩ chỉ tay về hứơng cô bạn ngồi cạnh Tiêu Thanh. Cô bạn khẽ cười .
Tiêu Thanh quay sang nhìn. " Trông Phương Di rất đẹp có thể nói là hot girl , mắt to môi hồng , tòan thân mảnh mai lại rất có duyên . Nhưng sao mình lại không có cảm giác gì ?"
- Này , cậu ngắm cô ấy hơi lâu đấy!
Thái Triều nhìn Tiêu Thanh .
- À ờ , tớ thấy đẹp , dể thương chỉ vậy . Tớ có việc tớ về trứơc , chúc cậu sinh nhật vui vẻ !
Nói rồi , Tiêu Thanh đi ra khỏi cửa . Bỏ lại ba người , có cả cô bạn Phương Di đang ngồi đấy . Tiêu Thanh vừa đi ra khỏi phòng thì cả ba người hô lớn .
- Yeyyyy !!!
- Kết hoạch thành công , em làm tốt lắm Phương Di .
- Không có gì nhưng trông cậu ta?
Phương Di nhìn Mộc Nhĩ .
- Đúng vậy !
Tiêu Thanh đi ra ngòai không biết sao gương mặt cậu lại đỏ ửng lên , đối diện với con gái lại không có cảm giác gì .
Cậu đi vòng vòng trên đường , đêm xuống gió thổi mạnh làm Tiêu Thanh nổi cả da gà . Bên vệ đường có một quán xiên thịt nứơng Tiêu Thanh liền đi đến .
- Cho tôi sáu xiên thịt nướng !
Tiêu Thanh hô lớn .Chủ quán liền làn theo ý khách làm sáu xiên thịt cho cậu .
Tít....tít...
Tin nhắn điện thoại Tiêu Thanh hiển thị lên ." Tiêu Thanh tớ hôm nay sẽ về hơn trễ , nên cậu ngủ sớm đi đừng đợi tớ . Mộc Nhĩ ^^".Tiêu Thanh đọc xong tin nhắn liền tắt nguồn điện thọai bỏ vào túi .
- Xiên thịt nứơng của cậu đây , hôm nay cậu cũng thật may mắn đấy quán tôi hôm nay khuyến mãi mua hai xiên đc tặng bình rượu ngon nhất của chúng tôi . Cậu mua sáu xiên thì đựơc ba bình .
Ông chủ quán đặt xiên thịt với ba bình rượu trước mặt cậu . Tiêu Thanh nghĩ " Sao đột nhiên hôm nay may vậy , ăn xiên thịt nướng còn khuyến mãi ba bình rượu ".
- Cảm ơn !
Ông chủ quán đi khuất , Tiêu Thanh ngồi nhâm nhi từng miếng thịt nóng thổi đang tỏa mùi thơm . Cậu vừa ăn vừa nhìn xung quanh , thành phố về đêm thật vắng kể cả quán thịt nứơng này .
Nhìn ba bình rượu , Tiêu Thanh mặc dù là con nhà lành một giọt rượu chưa thưởng thức thì đã lăn ra say . Nếu không uống thì uống lòng tốt của ông chủ quán.
"Bịch....." bình rượu thứ nhất được mở ra . Tiêu Thanh rót ra một cái ly nhỏ , rượu tỏa hương thơm . Tiêu Thanh đưa lên môi nết thử .
- Ặc !!
Tiêu Thanh không chịu nổi mùi rượu khi nếm thử một ngụm do rượu quá mạnh làm cậu bị sặc . Ông chủ quán rảnh rỗi vì không có khách đi lại bàn Tiêu Thanh ngỏ ý xả giao với cậu .
- Chàng trai trẻ , cậu không quen uống rượu sao ? Giọng ông chủ quán từ tốn.
Tiêu Thanh nhìn ông chủ quán mỉm cười .
- Cháu không biết uống , nói thẳng là cháu bị mẫn cảm với rượu .
Ông chủ quán cười lớn .
- Vậy à , cháu rất giống bác lúc trẻ. Lúc đầu bác cũng hệt như cháu ,uống một ngụm là vật nằm trên sàn .
- Rồi bác bây giờ còn bị như vậy không ?
Tiêu Thanh ngơ ngác hỏi . Ông chủ quán nhìn Tiêu Thanh khoé mắt đột nhiên rơi lệ.
- Giờ bác không còn mẫn cảm với rượu , chỉ vì ngày tháng tình cảm của bác mà bác đã mượn rượu .
- Chuyện tình cảm ?
- Lúc còn như cháu , bác đã yêu một nam sinh bên cạnh phòng .
Tiêu Thanh ngạc nhiên .
- Cả hai đều yêu nhau , lại bị gia đình cấm cản . Rồi một ngày , anh ấy bị gia đình ép cưới với cô gái mà cha cậu có giao ước.Tháng ngày ấy , bác rất đau khổ ngày ngày luôn tìm rượu dù biết mình chẳng uống được .
- Rồi bác còn gặp anh ta không ?
Ông chủ quán nhìn cậu , lấy bình rượu rót vào ly của mình uống cạn rồi nói :
- Bác nghe người ta nói là anh ấy khi cưới vợ xong cả hai đi sang Mĩ định cư . Rồi anh ấy đi làm nuôi gia đình nhưng có một lần không may gặp tai nạn qua đời.
- Tội cho anh ta !
- Khi tôi biết được tin thì anh ấy đã qua đời được bốn năm . Còn vợ con của anh ấy từ lúc tai nạn của chồng không thấy tin tức .
- Hừm , bác đừng buồn cháu xin lỗi đã làm bác nhớ lại chuyện buồn .
Ông chủ quán lấy tay lau khóe mắt . Lấy bình rượu rót vào ly của mình rồi ly của Tiêu Thanh .
- Mau cạn ly với bác , bác dặn đừng bao giờ yêu đàn ông nha chàng trai .
Nói rồi , ông ta ực một phát cạn luôn ly rượu . Tiêu Thanh thấy vậy liền bỏ quên mình không biết uống rượu cùng ông chủ quán uống cạn .
12 giờ đêm .
Xung quanh màu đen , gió thổi ngang qua đều nghe rõ . Trong quán thịt nứơng bê vệ đừơng Tiêu Thanh mặt đỏ ửng toàn thân nóng rực .
- Chàng trai cậu say rồi cũng đã trễ cậu mau về đi để tôi giúp cậu gọi taxi .
Ông chủ quán cũng ngà ngà say nhưng còn tỉnh táo hơn Tiêu Thanh , giúp cậu gọi taxi .
Còn Tiêu Thanh , nằm vật trên bàn , ba bình rượu cậu với ông chủ quán uống đến cạn . Ông chủ quán đã bắt được taxi , lại lôi cậu vào trong xe . Tiêu Thanh đã say không còn sức lực để đứng vững đành nhờ ông chủ đỡ cậu .
- Chàng trai , nhà cậu ở đâu ?
Ông chủ quán hỏi Tiêu Thanh . Tiêu Thanh ngước lên nhìn , thở ra mùi rượu .
- Kí túc xá trường Kim Bạch !
Nói rồi , ông chủ quán đỡ cậu vào xe dặn dò tài xế . Ông ta rất tốt bụng cầm tiền trả taxi giùm Tiêu Thanh .
Chiếc xe lăn bánh , đi xa khuất tiệm . Ông chủ quán nở nụ cừơi " Rất vui khi gặp được cậu , nếu có duyên sẽ gặp lại ".
Kí túc xá .
Quy định của kí túc là sau 10 giờ thì cổng sẽ đóng . Tiêu Thanh xuống xe , chả thèm quan tâm vì cậu quá say liền trèo lên cổng đi vào .
Cũng may , lúc đấy bảo vệ đi WC nên vắng mặt . Nếu ở đấy thì cậu đã bị đưa lên hiệu trưởng từ lâu .
Trên cầu thang , một màu đen bao trùm Tiêu Thanh lần mò trên cầu thang đi về phòng . Cậu đến được dãy phòng của mình vì có hơi rượu nên cậu chẳng phân biệt được phòng mình liền đi đến cái phòng cuối hành lang đập cửa rào hét .
- MỘC NHĨ , mở cửa cho tớ !
Không giang im lặng , gió thổi từng đợt . Không thấy ai trả lời , Tiêu Thanh liền lấy chân đá vào cửa .
Bịch!!!
- CẬU CÓ MAU MỞ CỬA KHÔNG ?
Tay chân Tiêu Thanh đập đá vào cái cửa . Say nên cậu chả biết cậu đi nhầm phòng cứ thế mà hành hạ cái cửa .
Cạch ...
Cánh cửa được mở ra , Tiêu Thanh cả người tòan mùi rượu đột nhiên ngã nhào vào chủ nhân cái cửa , buông lời mắng :
- Cậu ngủ mơ trong đấy hay sao mà để tớ đứng bên ngòai la hét vậy ?
Người đỡ cậu không nói gì , vòng tay ôm cậu lên giường của mình . Tiêu Thanh phản đối , cấu xé người mà cậu tưởng là Mộc Nhĩ .
Khó khăn lắm , cậu ta mới yên nằm trên giường .
- Tớ thích nam nhân rồi !
Người đỡ cậu nở nụ cười .
- Mộc Nhĩ , tớ không muốn thích nam nhân hay tớ có vấn đề ?
" Oẹ...ọe...." Đang nói Tiêu Thanh bao nhiêu thứ dồn nén được nôn ra . Tay cậu quơ xung quanh tìm khăn lau , cậu cuối cùng cũng lấy được liền lau miệng mình.
- Kinh tởm, tôi nể cậu vì cậu đang say nếu không tôi vứt cậu ra cửa !
Lấy vạt áo Châu Vũ lau miệng mình Tiêu Thanh cả người nóng thổi , cậu nôn đầy người Châu Vũ trên áo cũng dính . Châu Vũ đành cởi áo của cậu với Tiêu Thanh vứt vào túi rác .
Châu Vũ đi thẳng vào WC trong phòng mình , lấy ra một thao nước nhỏ đến chỗ Tiêu Thanh .
Đôi tay rắn chắc , linh họat chưa đầy 10 phút Châu Vũ đã cởi sạch quần áo Tiêu Thanh . Rồi lấy khăn lau tòan thân nóng thổi của cậu .
- Tớ như vậy sao lại thích tên ấy chứ , cái tên không biết tôn trọng người khác !
Tiêu Thanh nằm trên giường , nói bâng quơ . Châu Vũ nhìn cơ thể Tiêu Thanh , một thân hình cân đối làn da trắng , cái eo thon nhỏ lộ cả xương sườn .
- Này Mộc Nhĩ !
Tiêu Thanh bất giác nắm tay Mộc Nhĩ .
- Tớ thích Châu Vũ rồi !
Đôi tay đang lau , nghe xong câu nói của Tiêu Thanh chợt ngừng lại .
- Dù tớ chẳng hiểu sao lại thích hắn ta .
Lau xong người Tiêu Thanh , cậu ta cũng lăn ra ngủ. Châu Vũ lấy quần áo của cậu mặc cho Tiêu Thanh . Xong rồi đắp chăn lên người cậu. Lo cho cậu ta cũng đủ mệt , trong phòng của Châu Vũ có một cái sofa cậu mệt mỏi nằm lên .
- Tiêu Thanh , mai xem tôi xử cậu thế nào .
Nói rồi , quơ tay tắt đèn . Chìm vào giấc ngủ .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro