Chương Một : Cuộc Gặp Mặt Bất Đắc Dĩ
Sáng sớm tại trường Kim Bạch.
- Tiêu Thanh à , tớ cầu xin cậu giúp tớ lần này thôi đựơc chứ ?
Tiêu Thanh cương quyết :
- Tớ bảo là không đựơc mà , tớ có phải là cậu đâu mà bắt tớ đi , mà tớ chả quen biết ai trong đó .
Mộc Nhĩ cố nài nĩ : " Tớ bảo cậu biết trong đấy không chỉ có con trai mà còn có các cô gái xinh đẹp cũng đang tìm người yêu đấy . Nếu không đi thì cậu sẽ hối hận .
- Cậu dụ dỗ tớ sao ?
- Tớ đâu có dụ cậu tớ nói thật , đáng lẽ ra tớ có thể đi nhưng vì bữa tiệc tổ chức cùng ngày tớ với Thái Triều hẹn hò nên .... Mà cậu cũng may mắn đấy , tấm thẻ Vip đấy không dễ gì có được đâu !
Tiêu Thanh thở dài , chả hiểu sao cậu ta lại như vậy vì bạn thân lâu năm nên đành giúp vậy .
- Được rồi , tớ sẽ đi !
Cậu ta vui mừng nhảy cẩn lên , ôm chầm Tiêu Thanh .
- Mộc Nhĩ tớ không phải là Thái Trìêu nên cậu đừng ...
- Haha , tại tớ vui quá , cậu đúng là ân nhân .
Đến giờ bệnh của Mộc Nhĩ tái phát . Tiêu Thanh chả hiểu sao cậu có thể chịu nổi cái tên chuyên làm cậu khó xử như vậy .
Reng...reng....Tiếng chuông vào học .
- Mộc Nhĩ mau vào lớp , cậu còn đứng đấy là bị giám thị bắt đấy!
- Ờ ờ , tớ bay vào liền . Tiêu Thanh tớ yêu cậu !
Bốp ! Cuốn sách bay thẳng vào mặt Mộc Nhĩ
- Cậu thôi cái kiểu đấy đi, ai thèm yêu cậu .
- Được rồi , tớ biết mà .Haha!
Giờ giải lao.
Chả hiểu sao cậu ta lại như vậy , tổng bao công sức ngồi quay cỗ xe trong game để dành tấm vé Vip đi dự tiệc . Chỉ một câu nói của Thái Triều " Không thích nơi đông ngừơi " . Cậu ta liền nghe lời và cả hai quyết định đi núi Lam Hải hẹn hò .
- Này này , Tiêu Thanh !
Lớp trưởng chạy với theo cậu .
- Cậu đi gì mà nhanh vậy , tôi chạy mà không dí đến cậu .
- Cậu gọi tớ có gì không . Tiêu Thanh nhìn .
- Cũng không có gì mấy là hội trưởng muốn gặp cậu đấy mà .
Tiêu Thanh ngạc nhiên :
- Anh ta gặp tớ làm gì ?
- Điều này làm sao tớ biết đuợc , cậu cứ đi thử đi , hội trưởng đợi cậu ở phòng hội trường đấy .
- Hừm , tớ đến liền .
Lớp trưởng : " Vậy tớ đi trước , chào cậu "
Hôm nay là ngày gì không biết , Tiêu Thanh mặt giận dữ đi đến phòng hội trường .
Phòng hội trường .Nơi đây là nơi tổ chức và diễn ra các sự kiện lớn nhỏ của trường Kim Bạch , có sức chứa khỏang trên 1000 người .
Tiêu Thanh tiến đến cửa đã bị ập vào mắt cái biển cảnh báo " Không phận sự miễn vào ".
- Chuyện gì đây ? Tiêu Thanh phất lờ biển cảnh báo , mở cửa bước vào .
Tòan bộ mọi người đang làm việc ở trong phòng bỗng ngưng bặt khi nhìn thấy có ngừơi lạ bước vào . Tiêu Thanh chả hiểu gì hết thì từ đằng sau lưng cậu có một giọng nói lên tiếng :
- Là tôi gọi cậu ấy đến , mọi ngừơi làm việc tiếp đi .
Tiêu Thanh giật mình , đứng đơ ngừơi .
- Cậu là Tiêu Thanh đúng chứ ?
- Hừm , tôi là Tiêu Thanh . Anh gọi tôi đến có chuyện gì ?
- Tôi tên Lâm Dạ là hội trưởng , cậu đi theo tôi .
- Hừm !
Lâm Dạ học sinh năm ba trường Kim Bạch , được xếp vào hàng học sinh xúât sắc . Nhưng tính tình rất bất trị . Hắn được bầu làm hội trưởng vì có thành tích vượt bậc trong những người cùng đẳng cấp .
Phòng hội trưởng . Tiêu Thanh nhìn tấm bảng trên cửa . Cả hội trưởng cũng có phòng riêng sao ! Không ngờ .
Lâm Dạ điềm tĩnh :
- Mời ngồi !
Tiêu Thanh mặt ngơ ngác ngồi xuống :
- Anh gọi tôi lên đây có gì không ?
- Chỉ là mún nhờ cậu thay mặt tôi đi chào đón học sinh mới .
Tiêu Thanh chừng mắt :" Anh , anh nghĩ sao vậy . Trường đâu phải có mình tôi là học sinh sao anh không nhờ họ kể cả người trong hội trường .
- Chỉ là tôi biết cậu rất giỏi trong giao tiếp . Những ngừơi còn lại thì họ bất tài .
- Còn anh thì sao ?
- Tôi thì ngày đó có việc bận không đến được .
Tiêu Thanh nhìn hắn :
- Tôi cũng có việc không đi !
Lâm Dạ tiến lại chỗ Tiêu Thanh .
- Cậu có còn nhớ bài kiểm tra Anh Văn của cậu bao nhiêu điểm không ?
Tiêu Thanh :" Gì chứ sao hắn ".
- Nếu cậu đi thì tôi sẽ nói hiệu trửơng bổ sung điểm cho cậu .
- Tôi không tin , nhưng anh nói tôi biết ngừơi mà anh bắt tôi đi đón là ai ?
Bịch!!! Lâm Dạ đặt tờ giấy trước mặt Tiêu Thanh .
- Cậu mang về đọc đi . Tôi có việc rồi mời cậu ra ngoài !
- Chào !
Tiêu Thanh mặt hầm hầm bước ra từ hội trường . Sát khí bao xung quanh cậu một màu đen u ám .
SƠ YẾU LÍ LỊCH
Tên : Châu Vũ
Giới tính : Nam
Năm sinh : XXXX
Con trai tổng chủ tịch trường Kim Bạch . Sang Anh học lúc 3 tuổi .
Thành tích xuất sắc đọat giải nhất tại cuộc thi bình luận học của Anh .
Tiêu Thanh đọc đến đấy , đã bắt đầu thấy ngán ngẩm sơ yếu gì mà dài thế. Mà công nhận hắn ta cũng oai đấy , học hơn cả mình chắc vì vậy nên hiệu trừơng mới nhờ học sinh ra sân bay đón hắn. Không thì chức hiệu trưởng của ông ta chẳng còn.
Chiều tan học .
- Mộc Nhĩ , cậu có mau ra đây không ?
Mộc Nhĩ từ trong lớp nhìn ra cửa:
- Thái Triều à , đợi em một lát !
Thái Triều bạn trai của Mộc Nhĩ . Học sinh năm ba trường Kim Bạch . Cũng thuộc hàng xuất sắc của trừơng .
Còn Mộc Nhĩ thì là một đứa con trai 100% vì mê vẻ đẹp trai của Thái Trìêu nên trở thành một tiểu thụ .
Tiêu Thanh nhìn mà nổi gai ốc . Hai người này thật chả ra sao .
- Đây !
- Chuyện gì đây Mộc Nhĩ ?
- Vé dự tiệc của cậu đấy !
Tiêu Thanh nhìn Mộc Nhĩ .
- Tớ biết rồi , cảm ơn cậu !
Đằng xa , Thái Triều tiến lại :
- Tiêu Thanh cậu được Lâm Dạ nhờ đi đón học sinh mới , đúng chứ !
- Sao cậu lại biết chứ ! Haizzz , thật tình tớ chả muốn đi chút nào.
- Cậu nên cẩn thận đấy . Đừng đụng chạm vào con người đó.
Mộc Nhĩ nhìn cả hai :
- Cả hai người nói chuyện gì mà tớ chả hiểu ?
- Cậu không cần hiểu đâu , chúng ta đi . Chào cậu Tiểu Thanh !
Mộc Nhĩ bị Thái Triều nắm tay kéo đi .
- Tớ đi đây , bye cậu !
Tiêu Thanh nở nụ cười :
- bye các cậu .
Tan học chả có việc gì để làm , Tiêu Thanh đành một mình đi về kí túc xá .
Reng...reng...Tiếng điện thoại của Tiêu Thanh .
- Alô !
Đầu dây bên kia :
- Tôi Lâm Dạ đây , cậu quyết định sao rồi ?
- Ờ thì , tôi đi ! Nhưng phải nói cho tôi biết địa điểm , thời gian chứ ?
- Được thôi , tôi sẽ gửi qua email cho cậu .
- Ê , sao anh lại biết địa chỉ email của tôi ?
Đầu dây bên kia phá lên cười :
- Bạn cậu cung cấp cho tôi ! Vậy thôi bye cậu .
Tút....tút...
Tiêu Thanh tức tối :
- Cậu , Mộc Nhĩ cậu về là chết với tớ !
Tít...Email của Lâm Dạ được gửi đến .
Chuyến bay F157 từ Anh đến Trung Quốc hạ cánh lúc 6 giờ sáng ngày 12 tại sân bay Sùng Lâm.
- Có thật không vậy chứ ! Sân bay Sùng Lâm lúc 6 giờ , làm sao mình dậy nổi còn phải đi xe búyt đến .
Tiêu Thanh bực dộc , vò nát cả đầu vẫn không tày nào có cách giải quyết ngày hôm nay là 11 ngày mai là 12 . Trời ơi !
- Tiêu Thanh à , cậu bị sao vậy ?
Mộc Nhĩ vừa đi chơi với Thái Triều về gặp Tiêu Thanh đang tức giận .
- Chả có gì đâu , mà khoang .Tiểu Nhĩ à !
Mộc Nhĩ nhìn Tiêu Thanh mà nổi da gà .
- Có có chuỵên gì với cậu vậy ?
Tiêu Thanh tức giận :
- Cậu thật là , tại sao dám đưa email của tớ cho thằng cha hội trưởng chứ ?
Mộc Nhĩ bối rối .
- À thì , tớ ....
- Cậu thì sao ?
- Huhu ! Oan cho tớ mà . Hội trưởng ép tớ , chứ tớ đâu muốn hại cậu !
Đột nhiên Mộc Nhĩ khóc lên .
- Hắn ép cậu chuyện gì ?
- Ờ thì , hắn ép tớ . Nói là nếu tớ không nói email của cậu thì hắn sẽ bắt tớ với Thái Triều không được gặp nhau . Cậu cũng biết tớ đâu có thể rời xa Thái Triều .
Tiêu Thanh nhìn với con mắt u ám hướng về Mộc Nhĩ .
- Cậu thật tốt với tớ đấy ! Hôm nay cậu chết với tớ !!!
- A a a a !!! Tha cho tớ đi !!!
Tiếng la đau đớn của Mộc Nhĩ .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro