Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương Bốn : Bữa Tiệc Đồng Tính Nam

- Oa.... Tiếng ngáp quái đảng của Tiêu Thanh .
Hôm nay là ngày Tiêu Thanh đi dự tiệc theo lời nàn nỉ cửa đứa bạn thân Mộc Nhĩ .
Sáng dậy , cậu liền chạy thẳng vào tollet để tắm . Vì hôm qua cậu chả đi tắm mà đi thẳng lên giường ngủ .
Tắm xong , Tiêu Thanh thấy rất thoải mái sẵn pha một ly cafe để uống . Vừa nhâm nhi uống vừa xem email của mình ,cậu bấm vào nút đăng nhập thì màn hình hiển thị lên 1 tin nhắn .
Tiêu Thanh giật mình vội mở hộp tin nhắn ra xem .
Tin nhắn được gửi từ 11giờ25 phút . Hôm qua của Mộc Nhĩ .

MộcBảoBối : Hello , người bạn yêu quý , hôm nay sao rồi có vui không? ^^
Tiêu Thanh nhìn tin nhắn mà phát khóc . Đúng thật là cậu ta bày trò . Tiêu Thanh nhắn lại dù trả lời muộn .
TiêuThanh : Chả vui ●︿● .
Tin nhắn đã được gửi ...
Bíp !!! 1 tin nhắn mới .
Là Mộc Nhĩ trả lời :
MộcBảoBối : Vậy à cậu làm tớ đợi tin nhắn hơi lâu đấy , tớ tưởng cậu vui chứ ?
TiêuThanh : Vui cái đầu cậu , cái này là cậu chơi xỏ tớ . Đúng chứ ?
MộcBảoBối : Tớ đâu có ý đó , chỉ là tớ không muốn cậu ở một mình buồn thôi !
TiêuThanh : Cậu , mà này chuyến đi hẹn hò của hai cậu thế nào rồi ?
MộcBảoBối : Vui lắm , tớ định thứ tư sẽ về luôn .
TiêuThanh : Vậy cũng được , Thái Trìêu đâu ?
MộcBảoBối : Cậu ấy đang thay đồ . Hôm nay chúng tớ chuẩn bị đi tham quan động Diệp Bạch . Vậy thôi tớ off đây . Bye cậu !(^-^)
TiêuThanh : Bye cậu , chúc vui vẻ!
Nhắn xong Tiêu Thanh tắt máy đi . Và rồi chả biết làm gì cho thời gian trôi nhanh cho hết chán . Cậu liền nghĩ ra một nơi rồi vội khóa cửa chạy đến thư viện .
Tại thư viện .
- Sao vắng vậy , cũng phải một năm có một tuần nghỉ nên mọi người đi chơi hết chứ ai rảnh vào thư viện . Tiêu Thanh thở dài .
Tiêu Thanh đến chỗ giám sát quét thẻ rồi bước đến kệ sách . Cậu ngẫm nghĩ không biết nên đọc cuốn nào nên chọn cuốn gần nhất . Tiêu Thanh hốt hỏang :
- Cái cái gì ? Ai đọc cuốn này vậy , đây là kệ sách Văn Hóa sao lại có cuốn " Cô bé lọ lem " ! Thật óai ăm .
Đã lỡ lấy nên Tiêu Thanh ngậm ngụi cầm cuối sách bước lại bàn . Cậu không dám ngước mặt lên , nếu mà người ta mà thấy thì cậu chả còn mặt mũi nào để nhìn ai .
Cạch...
Tiêu Thanh cầm cuốn truyện mà không tày nào dám mở ra đọc . Cậu quyết định đứng dậy đi đổi cuốn khác .
- Ơ ...! Tiêu Thanh đơ người .
" Sao cậu ta lại ở đây ?" Tiêu Thanh nhìn người ngồi trước mặt cậu .
Bỗng người đối diện cậu cất tiếng:
- Mặt tôi dính gì sao ?
Tiêu Thanh hòan hồn :
- À ờ , không có . Tiêu Thanh ngồi xuống .
- Hừm !
- Mà này , cậu thích vào thư viện lắm à ?
- Không !
Tiêu Thanh lầm bầm :" Hắn ta đúng thật là ở Bắc Cực :"
- Hơhơ , vậy à ! Tớ thì cũng ít khi nào rảnh thì vào thôi .
- Hừm !
- Này , cậu ngừng đọc một chút được chứ ?
Châu Vũ đặt cuốn sách xuống , nhìn Tiêu Thanh .
Tiêu Thanh nắm bắt thời cơ giới thiệu chính cậu với Châu Vũ :
- Tớ Tiêu Thanh , 17 tuổi ,sở thích hát với đi công viên , không thích bị bỏ rơi , sở trường..ơ.
Châu Vũ ngắt lời : Cậu im lặng được chứ ?
Tiêu Thanh bị cậu ta làm ngắt lời nên thấy hơi buồn .
- Này , cậu hay thật đấy !
Tiêu Thanh nhìn .
- Hay gì ?
Châu Vũ chỉ tay vào cuốn truyện của Tiêu Thanh .
- Cô bé lọ lem .
Tiêu Thanh gượng đỏ mặt vội che cuốn truyện lại .
- Tớ , chỉ là tớ lấy nhầm cuốn sách chứ tớ lớn rồi sao thèm đọc những truyện này .
- Hừm . Chào !
Tiêu Thanh hốt hỏang :
- Này , cậu sao về sớm vậy ?
Châu Vũ quay người lại .
- Không liên quan đến cậu .
Nói xong Châu Vũ xoay người lại rồi đi tiếp . Còn Tiêu Thanh thì đỏ mặt , không ngờ gặp cậu ta ở đây mà còn làm cậu ta hiểu lầm , cũng tại cuốn truyện này .
Tiêu Thanh chẳng còn thấy vui , vội cất cuốn truyện . Rồi đi về kí túc .
Vừa lang thang trên sân trường cậu vừa nghĩ :" Bây giờ là 4 giờ bữa tiệc diễn ra lúc 6 giờ . Không biết , tối nay sẽ như thế nào ? "
Về đến kí túc , Tiêu Thanh mệt nhòa nằm lăn ra giường . Và rồi cậu ngủ quên .
Reng...reng... Điện thọai Tiêu Thanh .
Tiếng điện thọai ồn ào làm cậu tỉnh giấc .
- Đang ngủ ngon lành , uưm... Cậu vươn vai .
Tiếng báo thức cậu đặt lúc sáng bây giờ đã kêu . Tiêu Thanh nhớ ra mình phải đến bữa tiệc nên vội vàng đi sửa sọan .
- Không biết mình nên mặc đồ gì đây , thật là nước đến chân mới lo chuẩn bị .
Tiêu Thanh lật tung đồ lên để thử mà chả bộ nào hợp . Tiêu Thanh nản chí :" Nếu như vậy thì mình sẽ không đi , đâu ai ép mình . Nhưng mình cũng muốn đi , Á nhớ rồi ".
Tiêu Thanh chạy đến hộc bàn .
- Mình sẽ mặc nó đến bữa tiệc , mặc dù cái áo này là của hắn ( Lâm Dạ ) mua .
Tiêu Thanh thay đồ , chải chuốt xong , cậu đóng cửa . Đi bộ đến trạm xe búyt .
Vừa ngồi trên xe buýt cậu không ngừng suy nghĩ về bữa tiệc . Cậu tưởng tượng khung cảnh rất hòanh tráng .
Xe búyt đã ngừng trước khách sạn Lâm Gia .
Tiêu Thanh vừa đi mà không thể nào rời mắt được cái thứ lộng lẫy , đầy ánh đèn và có rất nhiều người đang ra vào đấy là khách sạn Lâm Gia .
- Vé cậu đâu , chàng trai ? Giọng người bảo vệ .
Tiêu Thanh mãi lo nhìn xung quanh nên chả nghe thấy gì .
Bảo vệ tiến lại chỗ cậu : Này , cậu có nghe tôi nói gì không ?.
Tiêu Thanh giật mình , hòan hồn lại .
- À ờ , anh gọi tôi có gì không?
Bảo vệ nhìn Tiêu Thanh hét lớn :
- Tôi hỏi vé của cậu đâu ?
Tiêu Thanh gãi đầu :" Thật là , mãi lo nhìn xung quanh mà chả hay biết gì hết , hơhơ !".
- Đây !. Tiêu Thanh đưa vé cho nhân viên bảo vệ .
Nhân viên bảo vệ nhìn tấm vé một lúc lâu rồi lên tiếng :
- Mau theo tôi !
- Ờ ....
Nhân viên bảo vệ dẫn cậu đến một cánh cửa màu trắng cuối hành lang .
- Đến rồi ! Cậu mau vào đi .
Tiêu Thanh cuối xuống cảm ơn bảo vệ :" Cảm ơn !".
Bảo vệ đi khuất , Tiêu Thanh cũng không biết có nên mở cái cửa này để vào không . Cậu quyết định đứng bên ngòai đợi .
1 phút .
2 phút .
5 phút .
Cậu cứ chần chừ mãi , nên cuối cùng quyết định là sẽ vào .
Cạch... Cánh cửa đã được mở.
Tiêu Thanh ngớ người .
- Cái quái gì vậy ?
Sau cánh cửa màu trắng ấy , Tiêu Thanh hốt hỏang cậu không tin vào con mắt của cậu :" Ở đây tòan là ĐỒNG TÍNH NAM !".
Đột nhiên , có người nắm tay Tiêu Thanh .
- Này , cưng sao vậy ? Đã vào đây thì đừng làm bộ mặt ngạc nhiên ấy chứ ?
Tiêu Thanh chả còn hi vọng gì , cậu giựt tay mình lại .
- Tôi cần một mình xin lỗi !
- Hứ , đáng gét !
Mồ hôi tuôn đẫm áo Tiêu Thanh , cậu đã bị đứa bạn thân lâu năm Mộc Nhĩ lừa :" Tớ bảo cậu biết trong đấy không chỉ có con trai mà còn có các cô gái xinh đẹp cũng đang tìm người yêu đấy . Nếu không đi thì cậu sẽ hối hận ".
- Đúng , tớ đã hối hận vì tin cậu Tiểu Nhĩ .
Tiêu Thanh chỉ đứng lặng một chỗ cũng thấy hơi tẻ nhạt cũng với cách bày trí trang trọng này cậu cũng nên có chút gì đó muốn đi tham quan .
Căn phòng rất rộng cũng gần bằng phòng hội trường hoặc lớn hơn . Cách bày trí theo phong cách Anh nhẹ nhàng , món ăn thì đầy cả bàn cộng với ly samphanh đỏ làm bụng Tiêu Thanh thêm cồn cào vì cả ngày cậu có ăn chút gì ngoài uống ly cafe .
Bịch...
- Cậu trông dễ thương đấy ! Một chàng trai lên tiếng .
Tiêu Thanh giật mình .
- Chào cậu !
- Hừm , mong làm quen .
- Tôi ....
Tiêu Thanh gượng đỏ mặt bởi người muốn làm quen cậu trông rất đẹp trai , nho nhã và úy phái làm sao . >3<
- Cậu sao ? Tôi thấy cậu dễ thương lắm nên có ngỏ ý , chứ không có gì xấu .
Bối rối không biết làm gì trước lời mời kết bạn như vậy . Tiêu Thanh nhìn xung quanh , quay qua quay lại .
- Ơ...Tiêu Thanh cứ người .
Cậu đờ người một chỗ :" Sao cậu ta lại ở đây , lại còn ôm eo một đứa con trai ?"
Tiêu Thanh mãi lo nhìn một đám người ở đằng xa . Bất ngờ , người cậu đang nhìn đột nhiên quay mặt lại . Hai cặp mắt nhìn nhau , Tiêu Thanh vội cuối mặt xuống .
Cậu lẩm bẩm :" Thôi rồi , chết mình thật ".
Đằng xa , bóng người đang tiến đến chỗ cậu .
1 bước
2 bước
3 bước .
Gần đến chỗ cậu rồi . Bước thứ 7 .
Và rồi hắn đã đứng trước mặt cậu - Ngước mặt lên đi ! Cái giọng lạnh lùng quen thuộc .
Tiêu Thanh bối rối , suy nghĩ vài giây rồi quyết định ngước mặt lên xả giao cậu ta coi như chưa có chuyện gì .
- Hơhơ, cậu cũng....Ơ!
Châu Vũ sẵn tay cầm ly rượu hấc thẳng vào người Tiêu Thanh . Quát lớn .
- Cậu không có tư cách ở đây . Đi mau !
Tất cả mọi người xung quanh im lặng , bao nhiêu cặp mắt hướng về hai người .
- Này tôi chỉ muốn làm quen thôi không gì đâu , nếu cậu không thích tôi đi , bye cậu ! Giọng chàng trai lạ mặt .
Tiêu Thanh bị cậu ta hấc ly rượu vào người không hết xử sốt lại còn bị cậu ta quát thẳng vào mặt . Trong lòng cậu có cảm giác chẳng tả được như người thất tình ấy .
- Mau đi khỏi đây !
Châu Vũ nhìn Tiêu Thanh , cậu ta chẳng nhúch nhích gì chỉ đứng đơ ra nhìn cậu .
- Ơ ! Tiêu Thanh cảm giác có ai đang nắm tay mình kéo đi .
Châu Vũ bực mình :" Cậu ta thật lì lợm , đã bảo đi mà cứ đứng nhìn mình chả ra làm sao ".
- Buông tôi ra ! Tiêu Thanh lên tiếng .
- Không ! Châu Vũ cương quyết .
- Sao cậu hấc ly rượu vào tớ chứ ?
- Không cần hỏi nhiều , đến cổng rồi . Mau đi đi !
- Tôi không đi ! Cậu là ai mà bắt tớ phải đi ?
Châu Vũ không quan tâm , tiến lại bảo vệ dặn dò :
- Anh đừng cho cậu ta vào . Nếu không muốn mất việc .
Nói xong Châu Vũ thản nhiên đi vào bên trong , còn Tiêu Thanh thì nhìn bóng Châu Vũ với con mắt tức giận .
Bị đuổi ra ngòai không lí do , Tiêu Thanh chả biết làm gì . Cậu nhìn đồng hồ bây giờ là 8 giờ xe buýt đã hết chạy . Cậu phải lang thang về kí túc .
- Hắc xì ! Sao hôm nay gió to vậy , áo mình tòan mùi rượu . Ui chao ,lạnh quá !
Tiêu Thanh than thở .
Cậu ta vừa đi vừa tức giận :" Châu Vũ cậu quá đáng với tôi thì sau này tôi sẽ quá đáng với cậu !".
Trên bầu trời mây đen kéo đến , những giọt mưa đã rơi xuống . Tiêu Thanh cố đi thật nhanh để trú mưa :" Xui lại thêm , sao ông trời tuyệt tình với con vậy . Quần áo ứơt hết rồi . Hắc xì ! ".
Reng....reng .... Tiếng chuông điện thọai Tiêu Thanh hiển thị cuộc gọi của Lâm Dạ :" Lâm Dạ , sao cậu ta lại gọi cho mình ? ".
- Hắc xì , alo anh gọi tôi có gì không ? Giọng Tiêu Thanh .
Bên đầu dây bên kia , Lâm Dạ không nhịn được cười .
- À không gì , tôi muốn hỏi cậu ở đâu thôi ? Vì tôi qua phòng tìm cậu nhưng không thấy .
Tiêu Thanh lầm bầm :" Tôi không ở nhà anh không tìm thấy là đúng , còn phải hỏi ".
- Tôi có việc ra ngoài . Nên ...
- Cậu đang ở đâu ? Lâm Dạ hỏi .
- Tôi còn không biết tôi đang ở đâu ?
- Bên ngòai trời đang mưa to , cậu đứng yên chỗ đó , tôi sẽ sang rước cậu .
- Không cần đâu , lát bớt mưa tôi sẽ tự đi về không phiền anh đâu .
- Hừm , vậy thôi tôi cúp máy . Chào cậu , mau về sớm đấy !
- Cảm ơn . Chào !
Tắt điện thoại , cơ thể Tiêu Thanh đột nhiên run rẩy vì lạnh quá . Cậu nhìn xung quanh chỉ có mình cậu đứng trú mưa dưới hiên nhà . Xung quanh đen một màu , Tiêu Thanh mặc dù là con trai nhưng lại rất sợ ma . Không khí yên ắng , không bóng người gió càng thổi mạnh :" Hắc xì !".
Đằng trước khấp khóang có ánh đèn xe hơi . Ánh đèn chói quá làm Tiêu Thanh mờ cả mắt .
- Bác ơi , đằng trước có người . Bác dừng xe lại đi !
- Nhưng cô chủ ...
- Không sao , bác cứ dừng lại đi .
- Vâng , cô chủ .
Chiếc xe dừng trước mặt Tiêu Thanh .
- Anh có cần em giúp gì không ?
Tiêu Thanh ngỡ ngàng nhìn cô bé trên xe .
- Không cần đâu . Hắc xì !
- Không được đâu , trông anh bị cảm rồi đấy lên xe đi em sẽ chở anh về nhà .
" Đâu ra cô bé này vậy ?" . Tiêu Thanh nhìn cô bé .
- Anh mau vào đi , hôm nay mưa rất lớn nên chắc đến sáng mới tạnh .
Suy nghĩ một hồi , Tiêu Thanh cũng quyết định lên xe .
- Người anh lạnh ngắt rồi này ! Cô bé nở nụ cười .
- Vậy à . Hắc xì , có tiện không vậy ?
- Em quên giới thiệu với anh . Em tên Châu Nhã Đình , anh có thể gọi em là Nhã Đình .
- Tên em hay thật đấy !
Cô bé nhìn Tiêu Thanh .
- Còn tên của anh là gì ?
- Hắc xì , anh tên là Tiêu Thanh .
Cô bé chìa tay ra .
- Rất vui được anh Tiêu Thanh .
" Trông cô bé rất dễ thương ". Tiêu Thanh nhìn cô bé mỉm cười.
- Anh cũng rất vui được gặp em .
- À , nhà anh ở đâu để em chở đến ?
Tiêu Thanh gãi đầu :
- Anh quên mất , em chở anh đến kí túc xá trường Kim Bạch là được rồi .
Cô bé ngớ người .
- Trường Kim Bạch !
- Nhã Đình em sao vậy ?
- Không có gì đâu , em sẽ chở anh đến đấy .
- Cảm ơn em !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro