Chương 80 : Tớ Yêu Cậu
- Cô là ai ?
Mộc Mộc ngẩng cao cổ nhìn người vừa mới lên tiếng .
Cô ta mặc đồ trong rất thời trang , tay cầm túi xách đi vào . Điệu bộ thong thả , cô đưa tay tháo kính đen của mình xuống rồi đi lại phiá Tiêu Thanh .
- Dì Tiêu , Tiêu Thanh nhà dì đích thị là bị giang mai rồi ạ ! Cháu có bằng chứng đây .
Rồi cô ta lấy trong túi xách ra một tờ giấy đưa cho bà Tiêu .
Bà Tiêu nhận lấy , dì Hảo với Mộc Mộc đưa người sang nhìn vào tờ giấy .
Đột nhiên đồng loạt ba người há hốc mồm không tin là thật , Lạc Tụê lại nói thêm .
- Đã kiểm định hơn ba lần nhưng kết quả vẫn không thay đổi ! Dì Tiêu , cháu xin lỗi !
Lạc Tụê liền lén lút nháy mắt cho Châu Vũ .
Tiêu Thanh nãy giờ chẳng hốt lên được lời nào. Cậu shock đến nỗi muốn ngất xỉu xuống đất , lại không biết sao Lạc Tụê lại ở đây .
- Dì Hảo , sao bây giờ ? Mộc Mộc , con có muốn kết hôn với Tiêu Thanh không ?
Bà Tiêu quay sang hỏi Mộc Mộc , gương mặt của cô lúc này ướt đẫm nước mắt.
- Tên nhóc này , mày làm gì mà bị cái bệnh ấy , đến nỗi bây giờ con gái người ta không dám cưới mày !
Bà Tiêu lớn tiếng quát lớn , Tiêu Thanh không nói lời nào , Châu Vũ đột nhiên nói vào .
- Nếu không có ai cưới cậu ta thì bác có thể gả cậu ấy cho con .
Châu Vũ đi lại , tay cậu bá lên vai Tiêu Thanh . Nghe xong câu nói thẳng thừng của Châu Vũ , bà Tiêu đơ cả người , hai mắt tỏ vẻ ngạc nhiên .
- Gì chứ , Tiêu Thanh của tôi , anh ấy thuộc về tôi !
Mộc Mộc vừa khóc vừa lớn tiếng , Lạc Tụê cười khẩy rồi buộc miệng nói .
- Cô không thấy bệnh giang mai kinh tởm sao , câu này tôi chỉ nhắc lại câu cô vừa nói .
- Tiêu Thanh , nếu cô ta muốn có cậu thì dễ thôi , nằm với cô ta một đêm đi !
Châu Vũ thản nhiên nói trước mặt Mộc Mộc . Lửa khói bốc lên đến cổ , bao nhiêu bực tức Mộc Mộc tuôn ra khỏi miệng .
- Kinh khủng , tởm lợm nó còn hơi cả phim kinh dị . Tôi có làm gì anh sao mà anh cứ nói shock tôi , Tiêu Thanh sao anh không nói lời nào . Không lẽ hắn ta cấm hay uy khiếp gì anh hả !
- Dì Tiêu , dì xem . Anh Tiêu Thanh từ lúc cô ta xuất hiện nói anh ấy bị giang mai ảnh không nói lời nào , cũng chẳng biện hộ . Dì à , dì có nghĩ con nên tin ai ?
- Còn nữa , con nói luôn . Tiêu Thanh là của con không ai có quyền lấy ảnh khỏi tay con . Ngày mai , chúng ta đi xem ngày !
- Giang mai , cô định thế nào ?
Châu Vũ đứng trước mặt Mộc Mộc vô tư hỏi , Lạc Tụê cười khinh một tiếng rồi thêm vài câu .
- Không chừng , Tiêu Thanh cậu sẽ bị cô ta " cắt " đấy !
Gương mặt hồng hào đang dần trở lại , liền lập tức xanh méc trở lại với tốc độ nhanh .
- Sao sao chứ , cắt...cắtttttttt .....
- Tôi nghi là cô ta sẽ làm thật , nếu như là tôi thì tôi cũng làm vậy !
Lạc Tụê mỉa mai , giọng điệu giễu cợt . Mộc Mộc mặt đỏ tiá tai nhìn Lạc Tụê .
- Cô ....
- Thôi !
Bà Tiêu lớn tiếng , không khí xung quanh im bặt . Mộc Mộc đang tức giận ra mặt liền kìm nén lại .
- Dì , con về . Vụ xem ngày , mai con sang !
Nói rồi cô ta nhanh chân tức giận đi về .
Lạc Tụê cười khẩy , Châu Vũ đưa hai tay bỏ vào túi quần thảnh hơi .
- Tiêu Thanh , thật sự con có bị cái bệnh ấy không ?
Bà Tiêu định hỏi câu này lâu rồi nhưng ngặt nỗi có Mộc Mộc ở đây nên bà ngại không hỏi .
Tiêu Thanh ngập ngừng chưa kịp nói , Châu Vũ đã lên tiếng .
- Dì giao Tiêu Thanh cho con thì dì có thể thảnh hơi an dưỡng tuổi già .
- Cậu quá đáng !
Nói rồi , Tiêu Thanh một mạch chạy xông thẳng ra ngoài .
Châu Vũ lại lắc đầu ngao ngán , bà Tiêu mặt ngẩn ngơ không hiểu gì . Trong đầu bà lúc này cứ nhớ mãi cái câu " Nếu không ai cưới cậu ấy thì dì cứ gả cậu ấy cho con !" .
Lạc Tụê vừa ở đây liền mất tích , dì Hảo có việc cũng nhanh chóng xin phép về .
Tiêu Thanh chạy liền một mạch đến bờ hồ cuối làng .
Châu Vũ yên lặng đứng ở phiá sau , khẽ đưa tay đưa về phiá trước ôm trọn người Tiêu Thanh vào lòng .
- Ngày mai tớ theo cậu đi xem ngày !
Tiêu Thanh giật mình , vội quay người lại .
- Khốn kiếp , tớ không muốn kết hôn !
Tiêu Thanh vùng ra khỏi vòng tay Châu Vũ , tức giận .
Châu Vũ lại vô sỉ đi đến níu tay kéo cả ngừơi Tiêu Thanh vào người cậu . Tay cậu vuốt nhẹ lên đám tóc mái của Tiêu Thanh rồi nhẹ nhàng hôn lên chúng .
Toàn thân Tiêu Thanh bất động trong lúc ấy .
- Tớ yêu cậu !
Câu nói thật lòng của Châu Vũ nhẹ nhàng hốt lên , Tiêu Thanh nghe xong liền bối rối không hiểu gì ngẩng bộ mặt ngây thơ lên hỏi Châu Vũ .
- Yêu , yêu cái đầu cậu , tớ bình thường , tiểu Thanh Thanh nó cũng bình thừơng , sao cậu dám nói tớ bị cái bệnh giang mai kinh tởm ấy hả !
Tiêu Thanh làm cả một lời , Châu Vũ chỉ biết đứng nhịn cười cho qua .
- Tên xấu xa , mau trả lời tớ đi !
Tiêu Thanh cố chấp , Châu Vũ không trả lời liền xoay người đi .
Tiêu Thanh thấy Châu Vũ không thèm trả lời cậu mà còn ngang nhiên đi trước mặt cậu , chọc cậu thêm tức giận .
Tiêu Thanh vừa chạy vừa hô với theo :
- Châu Vũ , đợi lão tử !
Châu Vũ bỏ ngoài tai , từ đi càng lúc càng nhanh . Tiêu Thanh ở phiá sau dồn hết sức đuổi theo Châu Vũ mà mãi không đuổi kịp cho đến khi về nhà .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro