Chương 76 : Tiêu Thanh Gặp Nạn . Khu Vui Chơi , Kỉ Niệm Đáng Nhớ ( phần hai )
- Hực !
Beng ...!
Cây côn sắt từ trên tay tên đàn em run rẩy rớt xuống. Hắn hốt hỏang chạy thục mạng về phía tên cầm đầu.
Còn tên cầm đầu với cả đám đứng phía sau hắn thì mặt ai nấy đều tái xanh sợ sệt .
- Cuộc truy đuổi kết thúc !
Giọng nói lạnh lùng vang lên trong con ngõ vắng .
Tiêu Thanh run hết cả người lên , tai cậu lại thấp thóang nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy đang ở gần cậu , không xa mà còn rất gần .
Cậu khẽ quay đầu về phía trứơc . Hai mắt cậu trừng to lên ngạc nhiên .
Bóng ngừơi đứng trứơc mặt cậu , bóng lưng ấy tóat ra vẻ máu lạnh . Tiêu Thanh vui mừng gọi tên :
- Châu Vũ !
Châu Vũ đứng ngạo nghễn về phiá bọn côn đồ , nghe thấy tiếng Tiêu Thanh gọi tên cậu . Châu Vũ khẽ xoay nhẹ mặt cậu nhìn Tiêu Thanh .
- Ở yên đấy !
Châu Vũ ra lệnh , Tiêu Thanh định đứng dậy lại bị Châu Vũ mắng lớn tiếng .
- Tụi bây diễn kịch đủ chưa ?
Tên côn đồ khinh thừơng lên tiếng , Tiêu Thanh ngơ ngừơi . Không ngờ hắn ta lại biết nói tiếng Trung .
- Tên chết tiệt , sao lúc đầu ngươi không nói ngươi biết tiếng Trung hả !
Tiêu Thanh tức giận chửi lớn tiếng , tên côn đồ nhìn cậu rồi phun nứơc bọt xuống đất .
- Sao nào , tao là ngứa tay nên cố tình kiếm cớ đánh mày đấy , thằng ngu !
Rồi cả đám phá lên cười .
" Bốp "
" Bịch "
- Phụt ...!
Máu từ nơi khóe miệng tên cầm đầu , Châu Vũ nhẹ nhàng giơ nấm đấm , đánh thẳng vào hầu kết hắn.
- Nói lại tao nghe xem !
Hắn tức giận , miệng ho sặc sụa tòan máu .
- Thằng chó !
Tên cầm đầu cố sức chửi một tiếng rồi chạy nhanh đến chỗ Châu Vũ , tay hắn cầm chặt cây côn sắt nhào vào .
- Châu Vũ cậu cẩn thận !
Tiêu Thanh lo lắng hét lớn , Châu Vũ vẫn dửng dưng đứng yên một chỗ .
Tên cầm đầu tiến đến , Châu Vũ khẽ xoay người tránh né . Tay cậu bấu chặt cổ hắn ta bẻ gập xuống phiá dưới .
Hắn ta đau đớn ngã xuống , đám đàn em của hắn vẻ mặt không chút máu nhìn đại ca của chúng đang quằn quoại dứơi đất đầy máu .
Châu Vũ đạp mạnh lên hầu kết hắn , chân cậu nhấn nghiến lên . Hắn đau đớn giãy giụa , tay hắn bấu chặt lên giày cậu .
Đám đàn em hắn muốn xông lên cứu đại ca nhưng lại bị Châu Vũ làm cho không dám bứơc đến .
Càng muốn đến , chân Châu Vũ lại dùng chân dẫm mạnh lên cổ tên cầm đầu .
- Tao nên giúp mày không !
Châu Vũ cúi đầu nhìn đối diện tên cầm đầu , hắn không trả lời được chỉ dùng đầu lắc qua lắc lại tỏ vẻ không múôn .
Châu Vũ cười nhếch miệng , cậu đưa chân đá mạnh bên hông cổ hắn . Cú đá không hề nhẹ của Châu Vũ làm hắn giãy giụa một lúc rồi ngất đi.
Tiêu Thanh nhìn cảnh tượng trứơc mặt có cảm giác lạnh cả sống lưng .
Đám đàn em của hắn vội vàng bế hắn lên rồi mau chống rời đi.
- Châu. .... Vũ ....
Tiêu Thanh khẽ gọi tên Châu Vũ . Cậu chạy lại ôm chầm lấy ngừơi Châu Vũ . Nứơc mắt cậu bắt đầu chảy , Tiêu Thanh òa khóc lên .
- Châu Vũ a , sao bây giờ cậu mới đến cứu tớ ! Híc híc . Tớ tửơng tớ phải bỏ mạng ở đây rồi chứ !
- Nín đi , chúng ta đến khu vui chơi !
Châu Vũ ôn nhu lên tiếng , Tiêu Thanh nghe đến khu vui chơi mắt lìên sáng lên rực rỡ .
- Thật chứ ?
Châu Vũ không phìên trả lời rồi sải bứơc đi , Tiêu Thanh ngơ người rồi chạy theo phía sau .
Đi được một lúc , Châu Vũ đi vào một cửa tiệm quần áo .
- Châu Vũ , chúng ta đi khu vui chơi mà , sao lại vào đây !
Châu Vũ đi vào cửa hàng vài phút Tiêu Thanh mới vội đi vào.
- Lựa bộ cậu thích đi !
- Cậu nói vậy thì tớ không khách sáo !
Tiêu Thanh vui sứơng đi dạo khắp cửa hàng , Châu Vũ ngồi khoanh tay trên ghế đợi tên ấy.
Tiêu Thanh một lúc lâu cũng lựa được bộ cậu thích , đang định cầm khoe với Châu Vũ thì cậu lại thấy quần áo Châu Vũ đang dính đầy máu .
- Châu Vũ , cậu vào thay đi !
Tiêu Thanh lựa cho Châu Vũ bộ đồ mới , Châu Vũ cậu lại không ngờ Tiêu Thanh lại để ý quần áo cậu vì cứu cậu ta mà dính đầy máu.
Thay đồ xong , Tiêu Thanh nhanh nhảu vứt bỏ bộ quần áo dính đầy máu của Châu Vũ bỏ vào một cái túi rồi xách đi . Châu Vũ nhìn hành động của Tiêu Thanh như muốn phì cười .
- Cậu muốn đi chơi không ?
Châu Vũ suy nghĩ , cậu hỏi cậu ta câu đấy có quá thẳng không . Tiêu Thanh đang đi phía trước bất chợt nghe Châu Vũ lên tiếng vội quay đầu về phiá sau .
- Hử ? Cậu vừa nói gì ?
Tiêu Thanh vờ không nghe , cố ý chọc cho Châu Vũ nói lại lần nữa .
- Bỏ đi , chúng ta về khách sạn !
Châu Vũ cũng chẳng kém , vốn biết Tiêu Thanh là người ham vui cậu ta cá chắc sẽ bắt bẫy của Châu Vũ .
- Ể , khoang ! Đi chơi , tớ muốn đi !
Tiêu Thanh vội chạy lại về phiá Châu Vũ , cậu ta níu chặt vạt áo của cậu năn nỉ .
- Tớ muốn đi , được chứ Châu Vũ ?
Đột nhiên , Châu Vũ làm một hành động vô cùng lãng mạn với Tiêu Thanh.
- Châu Vũ cậu làm gì thế ?
Tiêu Thanh giật mình , cả người cậu được Châu Vũ cõng trên lưng .
Cảm giác ấm áp từ lưng Châu Vũ tỏa ra làm Tiêu Thanh cứ muốn giữ chặt . Hai tay cậu chòang qua cổ Châu Vũ , đầu cậu khẽ dụi lên gáy .
- Tên ngốc !
Châu Vũ nói thầm trong miệng , Tiêu Thanh quay về thực tại . Nãy giờ cậu cứ ngơ ngẩn chả hiểu lí do.
- Châu Vũ , chúng ta đi đâu ?
Tiêu Thanh dụi cầm lên bả vai Châu Vũ .
- Khu vui chơi .
Châu Vũ trả lời ngắn gọn , Tiêu Thanh reo lên một tiếng vô thức nhảy dựng lên làm Châu Vũ xém chút là ngã người lên trước .
- Không yên được sao ?
Châu Vũ tức giận , Tiêu Thanh không biết lỗi lại còn bướng lại .
- Tớ là do vui !
- Mặt xác cậu .
Châu Vũ cười nhẹ trêu mình , sao cậu lại có thể yêu tên ngốc đần này đến vậy .
Suốt quãng đường , Châu Vũ cõng Tiêu Thanh trên lưng đi mãi chẳng thấy mỏi chân mà cậu lại còn vui như nở hoa trong lòng .
Tiêu Thanh thì sướng hơn rồi , được Châu Vũ cõng lại còn ngủ quên để nỗi Châu Vũ phải cõng luôn cậu ta đi vào quầy bán vé .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro