Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 72 : Kết Thúc Tìm Kiếm

Vài phút sau , Tiểu Dĩ cùng với đàn em của cậu ta đã tập trung tại sân bay . Bọn họ theo chỉ dẫn của Tiểu Dĩ chia ra thành bốn đội đi tìm kiếm Tiêu Thanh .

- Quái lạ , Châu Vũ cậu ta biến đâu mất rồi ?

Tiêu Thanh đứng giữa sảnh xoay người một vòng khắp xung quanh tìm tên ấy . Cậu vò đầu bực tức " Châu Vũ cậu dám bỏ lão tử mà đi thì về biết tay tớ ! ". Đang nghĩ ngợi đột nhiên có bàn tay nắm chặt tay cậu , Tiêu Thanh đang tức giận lại càng tức giận . Cậu quay sang hét lớn tiếng :

- Còn dám đến gặp tớ hả ! Tiêu Thanh quay mặt sang đối mặt với tên đang nắm chặt tay cậu .

- Oa.........Mẹ ơi ......!!!

Một tiếng khóc ngây thơ phát lên khắp xung quanh . Tất cả mọi người đang ra vào gần đấy chợt ngừng lại , hàng ngàn ánh mắt nhìn chầm chầm vào cả hai , nhất là Tiêu Thanh .

Cậu ngớ người tại chỗ , giờ mới để ý bàn tay nắm chặt tay cậu là bàn tay của đứa nhóc con . Nhận ra đã muộn , cậu nhóc đấy la hét ầm ĩ . Tiêu Thanh lại là đứa chỉ biết doạ con nít sao có thể dỗ . Cậu nhóc này càng lúc khóc càng hăng , Tiêu Thanh cuống cuồng cả người lên , cộng với việc mọi người ở đây đang chăm chú nhìn cậu .

- Này này , xin đấy mau nín đi !

Cậu nhóc lại không nín mà còn khóc lớn hơn lúc đầu . Tiêu Thanh , tay cậu lại đang bị tay cậu nhóc nắm chặt không buông , miệng vừa khóc hét , vừa gọi mẹ .

- Nhóc nín hộ anh đi , anh xin lỗi . Nhóc bị lạc mẹ sao ?

- Anh giúp nhóc tìm mẹ , được chứ ?

Giọng nói quen thuộc cất lên , Tiêu Thanh ngạc nhiên chừng cả hai mắt nhìn người đối diện .

- Em trai , em bị lạc mẹ sao ?

Cậu nhóc này có âm mưu gì đấy, lúc Tiêu Thanh mở lời thì cậu nhóc lại không nể mặt cậu mà khóc hét lớn. Giờ gặp chàng trai đang đứng trước mặt cậu, miệng nở nụ cười toả nắng chói loà mắt nói một câu là lập tức cậu nhóc nín khóc hẳn.

" Sao trên đời vô số người như cậu ta chứ ? " Tiêu Thanh mắng thầm. Chàng trai kia , nếu nhìn kĩ thì rất giống một người . Hiện cậu chưa nghĩ ra đấy là ai.

Bất chợt cậu quay về thực tại , thấy tên nhóc có vẻ thích tên ấy nên Tiêu Thanh vội lén vờ đi để tránh bị phiền phức .

Chưa tránh được vài bước đã bị tên đó phát hiện , hắn lại nở nụ cưòi.

- Này , hình như ở sân bay có một người đi lạc. Có vài người đang tìm người đấy !

" Thì sao chứ, liên quan gì tôi sao? " Tiêu Thanh nói thầm.

Thanh niên đấy lại lên tiếng tiếp :

- Nếu cậu thấy người đó thì báo cho họ, tôi thấy bọn họ đã mệt rồi !

- Vậy thì sao, bọn họ không giữ được người thì phải đi tìm , tôi có liên quan gì họ đâu mà phải tìm giúp họ.

Tiêu Thanh mặt hầm hầm nhìn tên đối diện.

- Tôi chỉ nói với cậu vậy thôi , tôi đi đây !

Nói rồi , hắn chủ động bế cậu nhóc lên người rồi còn vẫy tay chào tạm biệt Tiêu Thanh.

" Tên này có khi nào là tên xấu không , hắn nhờ cậu nhóc này làm mồi dụ mình , rồi khi lúc mình không để ý lấy trộm thứ gì ? " Tiêu Thanh suy nghĩ một hồi , cậu giật mình loay hoay mò khắp ngừơi .

- Tôi tên Châu Dực , sau nay có dịp sẽ gặp lại !

Tiêu Thanh tửơng hắn đã đi , không ngờ hắn còn quay lại . Tiêu Thanh nhìn hắn với con mắt có chút phìên phức .

- Tôi mong không có ngày ấy !

Tại nơi Châu Vũ .

- Ngừng hết đi , cậu ta không liên quan tôi !

Châu Vũ tức giận , chưa bao gìơ cậu cảm thấy bất lực như vậy . Tiêu Thanh còn lạc ở nơi cả khối ngừơi như sân bay , cậu với thuộc hạ của Tiểu Dĩ cố sức đi tìm , đến cuối vẫn không có kết quả .

Chuyến bay này là cơ hội để cậu đựơc tự do sau này , nhưng lại gặp rắc rối là Tiêu Thanh hiện đang mất tích .

- Cậu chủ , cậu sao vậy ? Chúng ta chưa tìm đựơc cậu Tiêu Thanh mà ?

Tiểu Dĩ vội chạy lại phiá Châu Vũ , miệng thở hổn hể trả lời . Châu Vũ liếc mắt sắc lạnh sang nhìn .

- Tôi đi trứơc , nếu sau khi tôi đi anh tìm được cậu ta thì đi mua cho cậu ta vé khác bay sang .

Nói rồi , Châu Vũ ta kéo vali xoay lưng đi mất không nói lời nào nữa . Tiểu Dĩ , cậu bị khí lạnh của Châu Vũ làm giật cả mình .

- Tiêu Thanh , cậu gan thật !

Tiểu Dĩ nói thầm . Chuýên bay của Châu Vũ còn hai phút nữa là cất cánh . Tiêu Thanh thì bây gìơ chả bíêt đang ở đâu , thuộc hạ của Tiểu Dĩ vẫn đang đi tìm .

Hơn mừơi phút sau , chuýên bay của Châu Vũ cất cánh .

- Này , hình như tôi tìm đựơc cậu Tiêu rồi !

Giọng một tên thuộc hạ của Tiểu Dĩ từ bên phía sau lưng cậu hô lớn . Vẻ mặt cậu ta hối hả , miệng thở hộc hộc đứng trứơc mặt Tiểu Dĩ .

- Cậu Tiêu đâu ?

Hai bên chân mày Tiểu Dĩ chau lại . Sau vài giây , tên thuộc hạ mới hốt ra lời .

- Cậu ấy , tôi thấy cậu ấy đang ở sảnh B nói chuyện với ai đấy !

- Có chắc là cậu thấy ngừơi đó là cậu Tiêu không ?

- Tôi chắc mà !

Tên thuộc hạ kiên quyết , Tiểu Dĩ nghe xong lập tức chạy đi theo chỉ dẫn của tên thuộc hạ .

Tiêu Thanh mệt rã chân nên chả đi nỗi nên đành tìm dãy ghế gần đấy ngồi xuống . Trong đầu cậu đang suy nghĩ " Không bíêt bây gìơ là mấy giờ , không biết tên ấy có đi tìm mình không , Châu Vũ đáng chết "

- Cậu Tiêu !

Tiểu Dĩ chạy lại gần Tiêu Thanh hô lớn .

- Tiêu Thanh , cậu chủ tìm cậu nãy giờ . Cậu đã đi đâu vậy ?

Tiểu Dĩ đứng trứơc mặt Tiêu Thanh , cử chỉ Tiêu Thanh lại bối rối .

- Tôi đi vệ sinh , mà này Châu Vũ đâu ?

Tiêu Thanh ngây thơ hỏi , Tiểu Dĩ thở một hơi dài rồi trả lời Tiêu Thanh .

- Cậu chủ đã lên máy bay sang Anh rồi !

- Gì chứ ?

Tiêu Thanh hốt hỏang , cậu đứng bật dậy . Chân dậm mạnh lên sàn .

- Cậu ta đã đi rồi sao , tên Châu Vũ đáng chết dám bỏ lão tử ở lại .

Bất ngờ ánh mắt tức giận của Tiêu Thanh lại đỗ lên ngừơi Tiểu Dĩ .

- Sao cậu ta không đợi tôi đi cùng !

- Lí do là cậu bị lạc , cậu chủ phái tôi đi tìm cậu ,cậu chủ đành phải hủy chuyến bay ở lại . Tìm mãi không thấy cậu nên tức giận mua lại vé khác và đã lên chuyến bay cách đây mừơi phút.

Tiểu Dĩ kể lại từơng tận quá trình cho Tiêu Thanh nghe . Cậu trầm trồ nhưng lại chả giảm tức giận bao nhiêu .

- Sao cậu ta không tìm tôi đến phút cuối mà nỡ bỏ tôi mà đi trứơc chứ ?

Câu hỏi của Tiêu Thanh làm Tiểu Dĩ ngơ ngừơi .

- Bình tĩnh đã !

- Tôi múôn bay sang gặp Châu Vũ !

Tiểu Dĩ thở dài rồi chẳng nói lời nào quay lưng bỏ đi , Tiêu Thanh lại đứng đơ ngừơi nhìn Tiểu Dĩ đi .

Bóng Tiểu Dĩ dần khuất trong đám ngừơi , Tiêu Thanh mới hốt hỏang chạy với theo Tiểu Dĩ .

Sau tất cả , Tiểu Dĩ đã đến quầy mua cho Tiêu Thanh vé máy bay sang Anh .

Trên máy bay , Tiêu Thanh vẫn tỏ mặt hầm hầm . Nhưng chưa đựơc bao lâu thì nó biến mất .

Chỗ Tiêu Thanh là chỗ Vip hạng sang nên đựơc tiếp viên xinh đẹp chăm sóc tận tình . Cảm giác thỏai mái như vua vậy , cứ thế mà Tiêu Thanh tận hửơng đến khi đến nơi .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro