Chương 68 : Cậu Không Phải Là Ngừơi
Chiếc xe chạy một quãng đừơng dài , thời gian trôi qua chậm rãi . Ra khỏi khu vực thành phố , Châu Vũ đạp mạnh ra thẳng đến căn nhà kho bỏ hoang ở bìa rừng cây ven thành phố .
Tiêu Thanh ngơ ngẩn nhìn Châu Vũ mà miệng lại không hốt nổi ra từ nào đành im lặng chờ đợi xem cậu ấy định làm gì .
Chiếc xe chạy với tốc độ nhanh hơi mức mà Tiêu Thanh nghĩ , đến khúc cua quẹo Châu Vũ lại phóng nhanh quẹo sang làm mặt Tiêu Thanh xanh hết cả máu .
" Có ngừơi trên xe bộ cậu không để ý sao , muốn làm tớ đứng tim chết vì cậu à !'' . Tiêu Thanh mắng thầm , thực chất cậu muốn quay sang mắng cậu ta lắm như nhìn sắc mặt hung dữ bộc lộ ra ngoài của cậu ta có cho cậu cả gia sản cậu cũng chả dám mắng cậu ta .
Tiêu Thanh mắng thầm , quay sang nhìn mặt Châu Vũ rồi nhanh quay mặt đi . Châu Vũ nhìn thấy điệu bộ gượng ngạo ấy lại có chút tức giận .
Vài phút sau , chiếc xe đổ trước cửa căn nhà kho .
Xung quanh căn nhà vắng tanh , chỉ có đám rừng thông bao quanh , không ý âm u bao chùm dứơi đầu Tiêu Thanh .
Châu Vũ không nói lời nào , cậu mở cửa bứơc xuống xe . Tiêu Thanh cũng tự giác nhanh nhẹn bứơc xuống theo . Cậu đứng cách xa Châu Vũ ba bứơc chân .
Căn nhà kho cũ bị gỉ sét hết cả , nhưng nhìn nó cũng gần bằng cái sân bóng rổ của trừơng cậu . Nhưng cái ám khí rùng rợn , cộng với tiếng quạ kiu bên trên nóc nhà kho làm toàn thân Tiêu Thanh lạnh hết lên .
- Châu Vũ cho tớ về đi !
Tiêu Thanh năn nỉ , toàn thân run rẩy nhìn Châu Vũ .
Châu Vũ không nói lời nào , cậu đẩy mạnh cánh cửa sắt đã gỉ nát ra . Bên trong tối đen , cậu thản nhiên bứơc vào .
- Châu Vũ tớ xin cậu mà !
Tiêu Thanh hô lớn tiếng , Châu Vũ lại đi sâu vào bên trong . Tiêu Thanh nhìn bóng dáng Châu Vũ bị bóng đen che dần lại càng thấy sợ .
Đứa sợ ma như cậu ma nào mà không sợ , huống hồ đây lại là rừng thông lạnh lẽo . Tiêu Thanh dồn hết sức lực , ý chí của mình hai mắt nhắm chặt lại " Dù sống hay chết thần linh hãy che chở cho con !" .
Nói rồi , Tiêu Thanh một mạch hai mắt nhắm lại chạy thẳng vào nhà kho .
Tiêu Thanh cứ thế mà chạy , vừa chặt vừ nhắm mắt chả biết đâu là điểm dừng . Cậu cứ chạy mãi , nếu phía trước là đừơng cùng thì đầu cậu đã va phải vào tường , sao chạy mỏi cả chân vẫn không thấy gì .
Tiêu Thanh ngừng lại, từ từ mở mắt ra .
- Gì đây ?
Tiêu Thanh ngạc nhiên .
- May cho cậu đấy !
Châu Vũ ngồi trên ghế sofa , hai chân bắt chéo lại nhìn về phiá Tiêu Thanh .
Hai má Tiêu Thanh đột nhiên ửng hồng cả lên , vội quay mặt sang hứơng khác .
- Hôm qua chưa nhìn kĩ sao , sao nay lại đỏ mặt ?
Châu Vũ hất mắt về phiá Tiêu Thanh . Hên cho cậu là nhận ra điểm kì lại nên ngừng lại sớm , nhỡ đâu chạy thêm hai ba bứơc nữa sẽ đâm sầm vào ngừơi ả phụ nữ đang nằm bất tỉnh trên từơng.
- Phì , tớ là bị hại !
- Tùy .
Tiêu Thanh nhìn thóang qua gương mặt ả phụ nữ trước mặt cậu , ả đàn bà dâm đãng ấy đến giờ cậu vẫn không quên được .
- Cậu bắt ả ta đến đây làm gì , còn để ả khỏa thân treo trên từơng vậy ?
Tiêu Thanh ngơ ngác nhìn Châu Vũ hỏi .
- Cậu lo lắng cho ả ?
- Không , tớ thấy lạ nên hỏi !
Giờ Tiêu Thanh mới để ý bên trong đây tối một màu đen chỉ có chỗ của Châu Vũ với ả phụ nữ đang nằm bất tỉnh này là có đèn rọi xuống .
- Tiêu Thanh , lại đây !
Châu Vũ đưa điếu thuốc lên miệng , mắt nhìn về phiá Tiêu Thanh .
Như con mèo ngoan ngõan , Tiêu Thanh đi đến chỗ Châu Vũ .
Đợi Tiêu Thanh đến gần , Châu Vũ ôm chặt eo Tiêu Thanh kéo cơ thể cậu ta vào lòng mình .
- Ngồi lên ngừơi tớ !
Tiêu Thanh bị ôm chặt eo , đột ngột theo phản xạ Châu Vũ kéo cậu , cả cơ thể đều té ngược về phiá sau ngã vào lòng Châu Vũ .
- Cậu định làm gì ?
Tiêu Thanh hỏi , Châu Vũ vứt điếu thuốc xuống .
Điếu thuốc vừa chạm vào nền đất thì đèn đột nhiên bật sáng khắp căn nhà . Tiêu Thanh nhìn thấy hai ba chiếc bàn gỗ lớn nằm cạnh gần chỗ ả phụ nữ . Vì lúc nãy tối không có ánh đèn nên cậu không nhìn thấy , trên những cái bàn có chứa tất cả loại vật dụng dùng trong cực hình cả những lọai SM .
Tiêu Thanh nhìn mà toát cả mồ hôi , gương mặt Châu Vũ vẫn ung dung như không có chuyện gì .
- Cậu định làm gì với đống đồ đấy?
Mồ hôi lạnh chảy khắp sống lưng , Tiêu Thanh nuốt nứơc bọt chờ đợi câu trả lời của Châu Vũ .
- Giúp ả tạo cảm giác !
Câu trả lời ngắn gọn , Tiêu Thanh nhìn thấy đã đủ sợ . Nay gặp cả tên không biết chữ nhu như Châu Vũ thì ả phụ nữ hôm nay sẽ chết do cậu ta tra tấn .
- Ơ ... Đằng kia , nó có phải là máy khoan không ?
- Hừm !
- Châu Vũ , cậu không phải ngừơi!
Châu Vũ chẳng hiểu gì , đột nhiên bị Tiêu Thanh mắng là tên không phải ngừơi .
- Ý gì ?
Tiêu Thanh tức giận đứng bật dậy ra khỏi lòng Châu Vũ .
- Cậu định lấy máy khoan tra tấn ả sao ?
" Bốp " Châu Vũ cóc lên trán Tiêu Thanh .
- Nếu cậu muốn thì tớ sẽ chiều !
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro