Chương 60 :
Tiêu Thanh chạy hì hục phiá sau , chạy mỏi rã rời . Cái quán cafe ấy cách chỗ cậu đến mấy km , cứ vậy mà cậu chạy .
Đến đựơc nơi , cậu đứng trứơc cửa quán . Miệng không ngừng thở dồn dập , Lạc Tuệ ngồi bên trong quán , cạnh cửa sổ . Mắt cô nhìn thấy bóng dáng Tiêu Thanh bên ngòai lớp cửa kính , cô xem như không để ý , cứ thế cầm ly cafe đen nóng lên miệng hửơng thức .
Tiêu Thanh đi vào bên trong , mắt cậu đảo nhanh khắp xung quanh tìm bóng dáng Lạc Tuệ .
- Cuối cùng cũng đuổi kịp cậu !
Tiêu Thanh lại ghế , cậu ngồi đối diện Lạc Tuệ .
Tiêu Thanh cứ đảo mắt liếc trộm phần ngực Lạc Tuệ hệt tên biến thái , Lạc Tuệ biết rõ nên cô còn cố tình lấy bộ ngực dụ mị Tiêu Thanh .
Cho cậu ta nhìn mãi cũng sẽ tiêu thao mất vẽ đẹp của vòng một nên Lạc Tuệ đột ngột lên tiếng .
- Cậu quen Châu Vũ sao ?
Tiêu Thanh chăm chú nhìn , hai bên tai xem như chẳng thề nghe gì , cứ thế dán chặt mắt vào vòng một Lạc Tuệ .
" Tên biến thái, tôi chưa từng gặp ai vô sỉ như cậu !". Lạc Tuệ tức giận , cô cúi xuống . Ánh mắt giận dữ nhìn chầm chầm vào mắt ngây thơ của Tiêu Thanh .
Bị ánh mắt làm cho khiếp sợ , cậu vội thụt ngừơi lại .
- Tớ hỏi lại , cậu quen Châu Vũ sao ?
Lạc Tuệ lại hỏi , Tiêu Thanh cậu ta bất giác lại hòan hồn lại mặt ngớ ngẩn cúi ngừơi xuống nhìn vào mặt bàn , rồi ngứơc lên nhìn Lạc Tuệ . Cậu nhe răng ra cừơi .
- Đúng vậy , mà cũng coi như là không đúng !
Tiêu Thanh trả lời theo ý cậu , Lạc Tuệ nghe chẳng hiểu gì , cô đành hỏi lại .
- Đúng nhưng không đúng là sao?
Tiêu Thanh cừơi chế giễu , Lạc Tuệ nhìn mà tức đến nỗi muốn bay đến cho tên đấy một trận .
- Ý là quen trong hòan cảnh bất đắc dĩ . Thật chất tớ với tên ấy không quen biết .
Câu trả lời làm rối loạn não bộ Lạc Tuệ , đúng là tên não phẳng . Có nói tiếp câu hỏi trên , cậu ta chắc cũng trả lời như vậy .
- Đựơc rồi , tớ biết rồi !
- Mà cậu hỏi việc này chi vậy , hay cậu để ý tên Châu Vũ đấy ?
Tiêu Thanh ngây ngô hỏi , Lạc Tuệ phì cừơi .
- Không hẳn .
- Là sao ?
Tiêu Thanh lại hỏi , đột nhiên điện thọai Lạc Tuệ reo lên . Cô lấy điện thọai ra nhìn rồi đưa lên tai nghe .
- Được , em đang ở quán cafe đối diện khu thương mại .
- Ok , em sẽ đứng đợi anh đến !
" Không thể nào , Lạc ....Lạc Tuệ cô ấy có bạn trai rồi ư !". Tiêu Thanh hốt hỏang , cậu không tin những gì cậu vừa nghe .
- Tớ sắp đi , cậu ở lại đây tớ về trứơc . Tiền nứơc tớ sẽ trả !
Lạc Tuệ đứng dậy , bứơc ra khỏi bàn . Bên ngòai cái kính trong suốt , Tiêu Thanh nhìn thấy chiếc xe hơi màu đen , trông tiềm thức cậu thấy nó có chút gì đấy quen quen .
Tiêu Thanh dõi theo bóng Lạc Tuệ bứơc ra khỏi quán , cô mở cánh cửa xe ra , miệng nở nụ cừơi vui vẻ rồi bứơc vào bên trong .
Chiếc xe lăn bánh đi ngang qua ánh mắt của Tiêu Thanh . Tim cậu đột nhiên đau nhói cả lên ." Không ngờ , cậu ấy đã có bạn trai . Mình hết cơ hội rồi , haizzzz !". Tiêu Thanh thở dài .
Ngồi trong quán chừng năm phút , cậu đứng dậy lết bộ về nhà .
Đến nhà , sau gần ba chục phút lết bộ . Cuối cùng cậu cũng về đến nhà , cánh cửa vừa mở ra . Tiêu Thanh nhảy cẩn lên sofa nằm lăn lộn thóai chí .
Sau mệt mỏi cậu lại chìm vào giấc ngủ . Cứ thế cậu ngủ cho đến trưa .
11h45 phút
- Ưm.....
Tiêu Thanh mệt nhòai vươn tay lên ữơn ngừơi , cậu ngủ ứơc chừng khỏang hai hoặc ba tiếng gì đấy .
Bây giờ cậu mới để ý , cái bụng cậu đang kiu gào .
- Châu Vũ !
Tiêu Thanh gọi to .
Đợi mãi không ai trả lời , cậu tửơng tên ấy đang ngủ trên giừơng nên chạy lên , miệng thì không ngừng gọi tên .
- CHÂU VŨ ! Có nghe tớ gọi không?
Tiêu Thanh lên đến phòng ngủ , trong phòng không có ai . Cậu lại chạy vào phòng tắm , mắt liếc xung quanh . Không thấy Châu Vũ , cậu lại chạy khắp nhà tìm , kể cả ngòai sân .
Tìm đến rã ngừơi mà chả thấy Châu Vũ , Tiêu Thanh lại đi đến chỗ sofa nằm lăn lộn quay qua quay lại rên đói .
Bing....boong .....
Tiếng chuông cửa vang lên , Tiêu Thanh ngồi bật dậy . " Hôm nay dám chơi trò bấm chuông với tớ , đựơc rồi xem tớ xử cậu thế nào."
Tiêu Thanh đứng dậy , cậu chuẩn bị sẵn sàng . Mặt nghiêm trang , dáng vẻ tức giận ra mở cửa .
Cánh cửa mở ra , Tiêu Thanh không lựa lời tuôn ra một tràng .
- Cậu còn dám bấm chuông sao , muốn chọc tớ tức a . Mau vào nấu bữa trưa cho lão tử , lão tử đói lắm rồi !
Cứ thế , Tiêu Thanh nói liên tục . Ngừơi đối diện bị cậu dọa sợ đến xanh mặt .
- Sao cậu không trả lời , thừơng ngày cậu hay chặn lời tớ mà . Sao nay lại không cãi lại .
Bây giờ Tiêu Thanh mới để ý , cậu ý thức lại nhìn ngừơi đối diện .
Cậu với ngừơi đối diện , bốn mắt nhìn nhau . Mặt Tiêu Thanh đột nhiên tái xanh , toàn thân đổ đầy mồ hôi lạnh .
- Cháu ....cháu.....xin lỗi !!!!
Tiêu Thanh vội cúi ngừơi xuống , cậu chẳng dám cất lời . Giờ chỉ mong mặt đất nứt ra cho cậu nhét cái mặt heo đần này vào." Ông trời , sao lại hại con như vậy?". Tiêu Thanh gượng ngùng đỏ hết cả mặt .
Ngừơi đối diện nhìn cậu , miệng nở nụ cừơi hiền từ .
- Không sao !
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro