Chương 44 : Muốn Ngủ Cạnh Cậu
Vì đã dặn trứơc , Châu Vũ không muốn ai phá hoại trong lúc ở nhà Tiêu Thanh , cậu đã tắt hết nguồn liên lạc .
Tiêu Thanh lúc chiều đã ngủ dậy, cậu ăn vội hai chén cơm rồi đã đi thăm hỏi cô chú bác dì hàng xóm , Châu Vũ cũng đi theo .
Đi đến chỗ bác Lương Tiêu Thanh lén rón rén như tên trộm nhẹ nhàng đi ngang qua . Châu Vũ vẫn tỉnh đi bình thường , cậu đi sau tên ngốc đấy , nhìn hành động của cậu ta cậu không nhịn được cười .
- Đứa nào !
Bác Lương đột nhiên từ đâu xuất hiện trứơc mặt Tiêu Thanh .
Cậu tòan thân chảy mồ hôi lạnh , gặp bác Lương là thời gian bị bắt đánh cờ , vốn cậu có biết đánh cờ đâu , lúc nhỏ bị bác bắt đánh cờ đến nỗi ba mẹ cậu sang năn nỉ bác ấy cho Tiêu Thanh về .
Cậu ngứơc mặt lên , nở nụ cừơi gượng nhìn bác .
- Tiêu Thanh a , lâu rồi không gặp. Nào nào vào uống miếng trà.
Bác Lương mời Tiêu Thanh vào , ông lão hơn bảy mươi , tay chống gậy tưởng trí não có vấn đề ngừơi già nhưng đối với bác Lương thì nó vốn bình thường , mà bác còn minh mẩn , trí nhớ tốt .
- Tên nhóc đẹp trai này ở đâu thế?
Bác Lương vừa nhìn thấy nam nhân đứng sau lưng Tiêu Thanh , gương mặt lạnh lùng nhìn .
Tiêu Thanh đi lại cạnh Châu Vũ giới thiệu cho bác Lương .
- Bạn học cùng với cháu , Châu Vũ .
- Nào nào , nhanh đi vào nhà !
Bác Lương đi trứơc , Tiêu Thanh quay sang Châu Vũ nói nhỏ vào tai .
- Cậu có biết đánh cờ không ?
Châu Vũ cũng từng một lần đựơc ông nội dạy bảo , nên một ván cờ đối với tên như cậu không vấn đề.
- Để tớ thử !
Tiêu Thanh vui sứơng cừơi thầm, cả hai đi vào nhà .
Vừa vào đến đã ngửi thấy mùi trà thoang thỏang , bên cạnh là bàn cờ .
Bác Lương ngồi cạnh , nở nụ cười. Tiêu Thanh không dám ngồi, cậu nhường cho Châu Vũ ngồi phía đối diện .
- Đến đây là phải đánh cờ tỉ thí với ta .
- Cháu rõ rồi , cháu với bác cùng đánh .
Bác Lương cười lớn , lần đầu ông thấy có ngừơi nam nhân dứt thóat , vào thẳng vấn đề nhưng không biết tài năng đánh cờ của cậu ta thế nào .
- Đánh thắng thì cái cháu đựơc về , thua là phải đánh tiếp .
Bác Lương vừa nói , Châu Vũ đã xếp gọn bàn cờ chuẩn bị đánh ván đầu .
Đánh đựơc hai ván , bác Lương bị Châu Vũ làm cho bái phục . Lần đầu có ngừơi đánh thắng ông , ông luôn tự nhận mình là ngừơi đánh cờ giỏi nay lại có người giỏi hơn .
Ván thứ ba kết thúc , Tiêu Thanh ngồi cạnh Châu Vũ cừơi vỗ tay tán thửơng không ngừng " Bác Lương đã gặp đối thủ mạnh rồi ".
Cả ba ngồi nói chuyện đến tối , cả hai xin phép về nhà . Khi về bác Lương còn ra hẹn Châu Vũ khi nào rảnh sang cho bác gỡ thua .
Châu Vũ cừơi " Vâng " một tiếng . Tiêu Thanh nhìn cậu bái phục .
- Lần đầu tớ thấy cậu đánh cờ á , có dịp chỉ tớ được chứ ?
Tiêu Thanh giở giọng năn nỉ , Châu Vũ chẳng buồn nhìn cậu .
- Tên ngốc như cậu dạy chỉ tốn IQ.
- A ya , cậu . Ý cậu là tớ ...
Tiêu Thanh chỉ tay vào ngừơi mình , rồi quay sang chỉ tay vào ngừơi Châu Vũ .
Thật chất Tiêu Thanh đã là quân cờ trong chuyện này , còn cậu là người điều khiển tên ngốc ấy khỏi địch .
Đi về nhà , bên trong đã có mùi thơm của thức ăn . Bà Tiêu bưng dĩa thịt đặt lên bàn . Cả hai liền đi vào , Tiêu Thanh cữơng không lại liền chạy vào thọc tay vào ăn vụng .
" Bốp ... " Một cú đánh lên ngừơi Tiêu Thanh , bị đánh sau lưng cậu liền theo phản xạ quay lại .
- Đi tắm !
Châu Vũ ra lệnh , cả ngày bên ngòai không được đụng đến nứơc cậu hơi khóc chịu . Cậu gọi Tiêu Thanh đi tắm .
Nhà cậu có một cái căn nhà nhỏ lợp bằng lá để làm nhà vệ sinh với tắm. Nứơc thì lấy từ cái giếng gần đấy .
Tiêu Thanh đói rã cả bụng , lại bị Châu Vũ ra lệnh đi tắm , cậu cũng nghe mà đi làm theo . Cậu đi đến phòng , máng khăn lau lên cây đinh đống ở đấy , cậu cởi hết quần áo xuống định tắm thì .
" Cạch " Cánh cửa bằng lá che tạm được mở ra , bên ngòai mộy nam nhân bứơc vào .
Tiêu Thanh vội che hạ thể lại , mắt chừng to nhìn .
- Cậu vào đây làm gì ?
Toàn thân run rẩy hỏi ngừơi đối diện làm cậu bất ngờ .
- Tắm .
- Cậu bảo là đợi tớ tắm xong , sẽ đến lượt cậu .
- Tớ không muốn phí thời gian .
Châu Vũ đi hiên ngang vào , cậu cởi hết quần áo xuống . Tiêu Thanh đỏ mặt liền quay sang chỗ khác .
Châu Vũ đột nhiên ôm chầm sau lưng cậu . Phà hơi thở lên tai cậu , cái lữơi liếm nhẹ lên vành tai . Bất giác Tiêu Thanh ngùng mình lên , tay Châu Vũ vòng qua ôm lấy eo Tiêu Thanh cọ nhẹ hạ thể lên mông cậu .
" Cảm giác này ... ưhmm..." Tiêu Thanh rên nhẹ . Hai má đỏ bừng , toàn thân nóng thổi .
- Nghĩ gì vậy ?
Quay về thực tại , Châu Vũ đã tắm xong . Tiêu Thanh vẫn đứng trân ngừơi ra đấy , còn cả cậu nhóc đột nhiên dựng lên làm Châu Vũ khó hiểu .
- Nhanh đi , nếu không muốn bị bệnh .
Châu Vũ hét bên lỗ tai Tiêu Thanh , làm cậu giật mình té " bịch " xuống đất .
Tiêu Thanh đứng dậy xoa xoa cái mông rồi uất ức tắm.
Châu Vũ và bà Tiêu cùng ngồi trên bàn ăn chờ Tiêu Thanh ra .
Tiêu Thanh lê thê đi ra , cậu vươn cao mũi ngửi mùi hương món ăn . Cậu ngồi xuống , tất cả là món cậu thích , cứ thế mà ăn cho đã .
Vì trời lạnh , Tiêu Thanh chỉ tắm vài ráo nứơc là chạy lên . Toàn thân vẫn chưa lau khô , vài giọt nứơc còn động lại trên tóc cả trên ngừơi. Châu Vũ vừa ăn vừa chăm chú nhìn cậu .
Tối .
Đột nhiên trời đổ mưa làm cho Tiêu Thanh hơi chán nản , bởi cậu định xong bữa tối sẽ đi dạo hóng gió . Nay lại mưa , làm trời càng lạnh thêm .
Bà Tiêu đi về phòng , vì ở đây tất cả mọi người xong bữa tối sẽ đi tắt đèn ngủ , không ai đi ra đường .
Châu Vũ nằm trong phòng Tiêu Thanh .
Tiêu Thanh cậu ta nằm cạnh bên , trời lạnh thế này chỉ muốn chui vào chăn cho ấm .
Cậu ta đắp kín cả ngừơi chăn khắp ngừơi như sâu khổng lồ , Châu Vũ nằm cạnh thấy nóng hơn cả lạnh .
Cậu gạt tay mở chăn ra , cái đầu nhím của Tiêu Thanh ló ra .
- Cậu làm gì vậy , tớ lạnh lắm !
Nói rồi , cậu quơ tay đắp lại chăn. Châu Vũ không buông , thò tay vào bên trong mò gì đấy .
- A...
Tiêu Thanh la một tiếng , Châu Vũ thò tay vào giựt mạnh cậu tiểu của Tiêu Thanh làm cậu giật bắn cả mình .
Hai mắt cậu chừng lên nhìn Châu Vũ .
- Tên ôn dịch nhà cậu , làm gì thế?
Châu Vũ không nói , trực tiếp trèo lên ngừơi Tiêu Thanh bắt đầu giở trò .
Cả đêm khuya yên tĩnh , tại nhà bà Tiêu bên cạnh cửa sổ trong phòng Tiêu Thanh phát ra những tiếng rên rỉ hoang dâm .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro