Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 41 : Kì Nghỉ Đông Đến Rồi

Tất cả mọi ngừơi ở kí túc đều đã dự định về quê thăm gia đình . Trong đấy có Mộc Nhĩ , cậu ta đang dọn hết đồ đạc cho vào vali.

Tiêu Thanh nhớ phòng cũng định sang phụ cậu bạn nên đi đến . Cậu nhìn đống đồ của Mộc Nhĩ liền chau mày .

- Cậu định đi từ thiện cho tết an nhàn sao ?

Tiêu Thanh lấy mấy bao giấy đưa cho Mộc Nhĩ . Nghe xong câu móc xỉa của Tiêu Thanh , cậu liền khựng lại chống hai tay lên hông.

- Tớ không dư đồ , với lại cả đống đồ này không đủ cho tớ mặc đến hết kì nghỉ .

- Sao vậy ?

- Tớ , kì nghỉ đông này không về nhà . Tớ sẽ sang nhà Thái Triều định cư .

- Ây a , cậu thật là ...

- Thật là gì ? Tớ đã gọi điện thọai về cho lão cha nhà tớ , nói tớ đang thời kì thi cử nên kì nghỉ đông này không về .

- Cha cậu tin  sao ?

Mộc Nhĩ vênh mặt đắc thắng .

- Tất nhiên , chỉ là tốn mừơi mấy phút nghe lão ấy dạy văn ngôn con nhà trí thức .

- Ừhm , tớ thì như năm ngoái về với mẹ .

Mộc Nhĩ vứt đồ xuống chạy lại gần nói nhỏ vào tai cậu .

- Cậu không rủ Châu Vũ đi cùng sao ?

Tiêu Thanh nghe xong , một cứơc đá thẳng vào cái mông Mộc Nhĩ .

- Vớ vẩn , tớ đã nói là cậu ta sẽ không đi . Có ngỏ ý mời cũng vậy , với lại nhà tớ nghèo nàn . Cậu ta công tử nhà giàu đời nào chịu ở trong cái nhà rách nát của tớ.

- Sai , sai rồi !

- Ý cậu là gì !

- Cậu tự đi hỏi Châu Vũ đi , cậu chưa hỏi sao biết cậu ta không đi.

- Tớ đóan .

- Giời , cậu mau hỏi đi . Tối nay , đúng rồi. Tối nay mau hỏi cậu ấy đi , xong gọi điện cho tớ biết .

- Đựơc thôi !

Dọn phụ Mộc Nhĩ cũng đã quá chiều . Tiêu Thanh bắt xe búyt đi về nhà .

Châu Vũ cậu ta sáng sớm đã mất dạng , nên cậu cũng chẳng cần nói cho cậu ta biết .

Tại công ty Thanh Từ .

Đây lag công ty cổ phần đầu tư lớn nhất của  gia đình dòng họ Châu .

Bên trong phòng chủ tịch , một ngừơi đàn ông cao ráo ,
khí chất vô cùng lạnh lùng ngồi trên chiếc ghế đen cao quý ở giữa phòng . Bên cạnh , chàng thanh niên mặc áo sơ mi trắng , chiếc quần jean đen bó chặt lấy toàn đôi chân thon dài . Xung quanh cũng tóat lên vẻ cao ngạo , lạnh lùng vốn có .

- Giỏi lắm , không thua kém . Tao đánh giá thấp mày rồi .

Ông Châu nhìn tập hồ sơ , gương mặt vẫn nghiêm túc không biểu cảm nhìn Châu Vũ .

- Thế nào ?

- Mày có thể đi .

Nghe câu ra lệnh của ông Châu , Châu Vũ đứng dậy bỏ hai tay vào túi quần ung dung đi ra ngòai . Cha cậu dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn bóng lưng cậu " Tao thật sự bị thằng con như mày giành ưu thế " .

Ra khỏi phòng làm việc của cha cậu ,  đi ngang qua tất cả các phòng . Gương mặt điển trai , hòa nhóang như cậu làm bao nhân viên nữ chăm chú nhìn .

Có ả lén cố ý té vào lòng cậu , ma sát bộ ngực khủng của ả vào . Cậu không ưa mấy loại đàn bà như vậy , liền xô ả xuống dùng chân đạp mạnh lên hai núi đôi to lớn ấy mạnh bạo .

Bao nhiêu sức dồn xuống bàn chân , cậu đạp mạnh như đạp chết một con kiến .

Cậu làm quá nhanh , hành động của cậu làm tất cả nhân viên ở đấy đều tóat mồ hôi lạnh nhìn ả nhân viên đựơc xem là nữ hoàng xinh đẹp có bộ ngực to của đám nhân viên nam nay lại bị Châu Vũ không chúy thương tình , đạp thẳng vào ngực .

- Ưhmm....

Ả ta nhăn nhó cả mặt , Châu Vũ nhấn mạnh lên . Ả cựa quậy , cố thoát khỏi bàn chân ấy như bất lực cậu ta quá mạnh .

- Tôi sẽ giúp cô mất thứ dư thừa này !

Đọan ,  cậu giơ chân lên rất nhanh dập xuống .

- Á....á......ưhm...

Lúc này tất cả xung quanh đều mặt xanh nhìn cảnh tựơng trứơc mắt . Châu Vũ bứơc xuống , mặt vẫn lạnh lùng đi ra ngoài bỏ mặt ả nhân viên đang nằm ôm ngực mình rên đau đớn .

Lái xe về nhà , Châu Vũ sẵn dừng lại cạnh quán thịt nứơng . Cậu mua cho Tiêu Thanh lẫn sáu que thịt , bởi tên ngốc ấy không thích ăn đồ lẻ bởi nó rất khó chia .

Bứơc vào nhà , cậu nhìn thấy Tiêu Thanh đang ngồi trên sofa khóc sứơt mứơt . Bên dứơi sàn nhà , cả trên bàn đều là khăn giấy lau nứơc mũi .

- Cậu muốn nhà tớ bị cả đống giấy lau mũi của cậu làm ngập lụt hả !

Châu Vũ đứng che tivi , mắt cậu chừng lên nhìn Tiêu Thanh tức giận . Tiêu Thanh thút thít , hai mắt khóc sưng đỏ lên .

- Phim hay quá , tớ không kìm đựơc nên ...

Châu Vũ cầm điều khiểu tivi không khoang nhựơc trực tiếp tắt ngay . Tiêu Thanh đứng lên tức giận càu nhàu .

- Cậu kì thật đấy , tớ đang xem mà . Đưa điều khiển cho tớ !

Tiêu Thanh chồm lại chỗ Châu Vũ cậu nhất quyết phải giành đựơc cái điều khiển . Châu Vũ nhìn Tiêu Thanh như đứa trẻ bị bạn cứơp mất kẹo phải cố lấy lạj bằng mọi giá .

- Châu Vũ mau đưa cho tớ đi , phim đang trong cảnh hay mà .

- Mau đi rửa mặt đi !

Châu Vũ ra lệnh , Tiêu Thanh vẫn lì lợm cố sức lấy điều khiển tivi .

Đến lúc không kìm đựơc , cậu cầm điều khiển vứt vào cái hồ cái lớn bên cạnh . Tiêu Thanh nhìn mà hai  mắt mở to , cậu liếc sang Châu Vũ .

- Tên khó ưa , cậu có cần vứt điều khiển vào hồ cá không a ?

- Cần !

Câu trả lời ngắn gọn , nói ích tất cậu hiểu nhiều . Châu Vũ đi lên lầu , đêt Tiêu Thanh mặt tức giận ngồi bịch trên  sofa .

- Mao Mao , cha của mày có thật sự cưng mày không ?

Mao Mao nhìn Tiêu Thanh , ngừơi nói chuyện với động vật làm sao chúng hiểu . Mao Mao chừơng cái thân to lớn của mình nằm xuống đùi Tiêu Thanh .

Đột nhiên nó  quay sang , lè cái lưỡi nham nhám của mình liếm lên đũng quần Tiêu Thanh .

Tiêu Thanh bị Mao Mao liếm ở nơi nhạy cảm , phần hạ thể nhột nhột . Nứơc miếng theo lữơi Mao Mao làm cả đũng quần Tiêu Thanh hiện lên một vùng ẩm .

- Ây ya , mi với cha mi đúng thật là muốn ngừơi khác không thể sống mà !


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro