Chương 39 : Đi Siêu Thị Cùng Châu Vũ
Mùa gió rét của mùa đông đang tràn khắp nơi đây . Tất cả mọi ngừơi đều sắm cho mình những chiếc áo ấm thật dày , tuyết phủ trắng cả một khoảng sân .
Tại nhà Châu Vũ
- Tiêu Thanh , cậu mặc như vậy có hơi quá không ?
Châu Vũ ngồi trên sofa nhìn cậu , Tiêu Thanh đi thong thả xuống cầu thang. Trên ngừơi cậu mặc cả ba lớp vải bông dày , quấn thêm cả chiếc khăn len hệt như tên ú mập mạp .
- Quá gì chứ , như vậy mới đủ ấm!
Tiêu Thanh đi lại chỗ Châu Vũ , phản bác lời cậu .
- Cởi bớt ra đi nếu không muốn bị nóng mà chết khô .
" Bịch " Tiêu Thanh đấm vào ngừơi Châu Vũ một phát tức giận.
- Tớ không cởi , nhắc mới nhớ sao cậu chỉ mặc mỗi áo thun vậy . Không sợ lạnh sao !
- Dư thừa , cậu không thấy máy sưởi đang hoạt động sao !
Nghe xong câu nói của Châu Vũ , Tiêu Thanh lập tức ngay ngừơi ra. Bây giờ cậu mới để ý , bên khu bên trái cạnh góc tường có cái máy sưởi . Lúc này tòan thân cậu bị cả đống vải bao trùm làm cả ngừơi chảy mồ hôi tuôn như suối.
- Tên khốn nhà cậu , có máy sưởi sao không bảo tớ sớm .
Tiêu Thanh vừa cởi đống áo khoác vừa mắng . Châu Vũ ngồi cạnh không phản ứng gì , ngược lại thấy Tiêu Thanh lúc này còn tức giận cậu đỡ phiền muộn nhiều .
Cũng vì chuyện Tiêu Thanh bị ả nữ sinh lạ đánh cho ngất rồi còn dựng chuyện làm cậu có quan hệ với ả . Tốn cả đêm an ủi tên ngốc ấy , may là tên ấy không giận dai nếu không chắc cậu cũng đành .
- Châu Vũ a , tớ đói !
Tiêu Thanh cái mặt lúc đầu bị đánh cho bầm cả mặt nay đã trở về hiện trạng đầu . Cậu đưa đầu đối diện mặt Châu Vũ nũng nịu .
- Chưa đến lúc ăn cơm !
- Tại sao a ?
- Mặc áo vừa đủ ấm vào đi, chúng ta đi mua ít đồ .
Châu Vũ nói xong , đi lên lầu cậu quơ vội chiếc áo khóac xám mặc vào . Tiêu Thanh vừa mới cởi , nay lại phải mặc vào " Thật là cậu hành thạ tớ " .
Từ lúc quen nhau , cả Châu Vũ và Tiêu Thanh chưa có dịp cùng nhau đi xuống phố . Nay Châu Vũ là ngừơi lên tiếng nên cậu cũng không nên từ chối .
Bên ngòai -0,5C , tuyết phủ dày cả mặt đừơng . Tuyết quá nhiều , chặn hết đừơng đi nên Châu Vũ quyết định không đi xe , cùng Tiêu Thanh đi bộ . Lúc đầu, Tiêu Thanh không muốn đi bộ vì cậu gét trời lạnh . Nó làm gương mặt cậu đông cứng , hai vành tai và mũi đều lạnh mà ửng hồng cả lên.
Toàn thân run rẩy , Tiêu Thanh vừa đi vừa xoa hai bàn tay vào nhau . Châu Vũ dừơng như không thấy lạnh , cậu nhìn sang Tiêu Thanh bất giác cậu đưa tay nắm chạy bàn tay lạnh cứng của cậu ta .
- Ơ ...
Tiêu Thanh giật mình , tay cậu đang được Châu Vũ nắm chạy . Xung quanh đều rất lạnh nhưng sao lòng bàn tay của Châu Vũ lại ấm nóng như vậy . Tiêu Thanh ngẩng mặt lên nhìn .
- Cậu không lạnh sao ?
Châu Vũ nhìn cậu , bàn tay siết chặt hơn .
- Không !
- Từ nhỏ tớ đã gét trời lạnh rồi , phải nói là cực gét .
- Tại sao ?
- Tớ chả rõ .
Châu Vũ nghe xong câu trả lời của tên ngốc trứơc mặt liền chau mày ngán ngẩm .
Cả hai đi trên đừơng , không ai nói ai câu nào . Đột nhiên , Tiêu Thanh nổi hứng rút tay ra khỏi tay Châu Vũ chạy lại chỗ bán kẹo hồ lô ở ven đường .
Người bán kẹo hồ lô trong cũng tầm khỏang sáu mươi tại sao trời lạnh không ở nhà lại ra đây bán . Tiêu Thanh đứng nhìn những cây kẹo hồ lô rồi thỏa thích lấy .
- Hô lô bao nhiêu một cây ?
Người bán kẹo nhìn cậu , rồi vui vẻ trả lời .
- Ba hào một cây .
- Vậy a , cháu mua hết cho bác số kẹo này .
- Vâng , cảm ơn cảm ơn cậu .
Tiêu Thanh mò trong túi , mò khắp cả ngừơi chỉ móc ra được hai hào . Mặt cậu liền tỏ vẻ mất vui , quay sang nhìn ngừơi bán kẹo .
- Cháu xin lỗi , cháu ...
- Cứ lấy hết đi !
Châu Vũ từ sau lưng Tiêu Thanh đi đến . Gương mặt lạnh lùng cộng thêm không khí lúc này làm cậu tóat lên vẻ uy quyền .
- Châu Vũ cậu nói thật chứ ?
Tiêu Thanh ngơ ngác hỏi , Châu Vũ lấy trong túi ra một sắp tiền đưa cho người bán kẹo .
- Không cần đưa tiền thừa !
Mọi thứ xong xuôi , Châu Vũ thản nhiên đi tiếp . Tiêu Thanh cầm cả bịch kẹo hồ lô chạy với theo .
Đến siêu thị , chuẩn bị đi vào cửa nhân viên bảo vệ nhìn thấy Tiêu Thanh cầm cả bịch kẹo liền ngăn cậu lại .
- Phiền cậu để thứ này ở ngòai !
Tiêu Thanh quay sang nhìn Châu Vũ , cậu định nhờ cậu ta nói hộ nhưng lại bị đánh một cú vào suy nghĩ .
- Nhanh làm theo đi .
Châu Vũ chẳng bận liếc mắt , thản nhiên đi vào bên trong . Tiêu Thanh tức điên đứng dậm chân bịch bịch dứơi đất , làm nhân viên bảo vệ tửơng cậu có vấn đề .
Cuối cùng cũng làm xong thủ tục gửi đồ ở bảo vệ . Tiêu Thanh đi vào bên trong , rất may ở đây có máy sửơi làm cậu ấm hơn chút ít. Hôm nay là ngày thừơng , siêu thị cũng không đông mấy Châu Vũ với Tiêu Thanh ung dung đi cạnh nhau .
Đi đến quầy rau xanh , Châu Vũ chau mày nhìn từng món . Tiêu Thanh có thói quen đi siêu thị thấy gì sẽ quơ hết cả đống nhất là mớ rau xanh này .
Tay liên tục lấy bó này đến bó khác , miệng không ngừng khen . Châu Vũ nhanh tay nắm chặt cổ tay Tiêu Thanh lại .
- Cậu làm gì vậy ?
- Cậu là heo sao , mua rau vừa ăn thôi !
" Heo " Tiêu Thanh nghe từ này lập tức giơ tay theo phản ứng đánh vào ngừơi Châu Vũ . Nhưng không may , tay cậu vẫn đang cầm bó rau cứ thế đánh .
- Này , cậu định phá siêu thị sao !
Nhân viên siêu thị gần đấy thấy cảnh tựơng phá họai của Tiêu Thanh liền chạy lại mắng .
Tiêu Thanh nghe xong liền ngơ ngừơi , tay liền khựng lại . Nhân viên lại chỉ giáo cậu một lúc lâu , Châu Vũ coi như không quen biết tiếp tục đi lựa hàng .
Cuối cùng cũng mua xong , cả hai đi ra quầy tính tiền . Tiêu Thanh nhìn ngó xung quanh , toàn là mấy cô gái trẻ đẹp đang hứơng mắt về phiá Châu Vũ kể cả nhân viên tính tiền cũng bị cậu ta làm điên đảo .
- Tất cả ¥1.300 .
Châu Vũ lấy trong ví ra , một chiếc ATM dạng V.I.P đưa cho cô nhân viên . Bà cô này cũng thật quá đáng , thừa cơ Châu Vũ đưa thẻ cố ý nắm tay . Tiêu Thanh nhìn thấy liền phát ghen .
Tính tiền xong , cô ta còn nhét thêm số điện của mình vào tay Châu Vũ rồi nháy mắt ra hiệu .
Thấy Tiêu Thanh đứng ngơ như vậy , cậu liền nắm tay cậu dắt ra ngoài .
- Cậu đào hoa thật đấy , cả cô nhân viên tính tiền còn bị cậu làm cho mê mẩn .
Tiêu Thanh đi trên đừơng vừa ngậm kẹo hồ lô vừa càm ràm bên tai Châu Vũ .
- Lúc nãy tớ thấy cô ta cho cậu số điện a , có thể nhường cho tớ không ?
Châu Vũ khựng lại , cậu quay sang nhìn Tiêu Thanh . Đọan , cậu nhìn ngó xung quanh . Ở cách cậu không xa , một chàng thanh niên đang đứng cô đơn cạnh trụ đèn đừơng . Châu Vũ buông tay Tiêu Thanh đi lại chàng thanh niên ấy .
Tiêu Thanh khó hiểu nhìn hành động của Châu Vũ .
Cậu đi đến , nói gì đấy với chàng trai . Rồi cả hai vui vẻ chào tạm biệt nhau .
Cậu đi lại chỗ Tiêu Thanh thản nhiên như không có gì .
- Cậu nói gì với anh chàng kia vậy?
Tiêu Thanh tò mò hỏi , Châu Vũ không trả lời chỉ nhếch môi lên cừơi rồi nắm chặt bàn tay lạnh cứng của cậu đi về nhà .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro