Chương 36 : Con Dâu Và Mẹ Chồng Gặp Nhau ( phần cuối )
- Con dạo này hơi ốm đấy , có ăn đủ bữa không đấy ?
Bà Châu nhìn con mình , Châu Vũ không có thời gian trả lời chỉ hừm một tiếng .
Bên trong lớp học , Tiêu Thanh cứ liên tục mất tập trung chả lí do . Bình thường cậu rất chăm chú vào bài giảng nay lại thế này. Sắp đến tiết trống , tất cả học sinh khác bàn tán đi đâu học kể cả Mộc Nhĩ .
- Cậu có đi chung với tớ không ?
Mộc Nhĩ quay xuống hỏi Tiêu Thanh .
- Không , tớ định đi vào thư viện .
- Cậu vào đấy chỉ có việc ngủ .
Tiêu Thanh lấy chân đá vào ghế Mộc Nhĩ .
- Biết thì cậu im miệng cho tớ !
- Haha ... !!!
Mộc Nhĩ cừơi vài tiếng trêu Tiêu Thanh rồi vội quay lên .
Đến tiết trống .
Tiêu Thanh dọn hết đồ vào balô đi xuống thư viện , chỉ có chỗ này yên tĩnh dễ chìm vào giấc ngủ .
Phòng Châu Vũ .
- Mẹ mau về đi !
Châu Vũ để ý thấy bà Châu ngồi ở đây đã lâu sợ bà mệt nên gọi bà về nhà .
- Được chứ , mẹ không yên tâm !
- Không sao .
- Vậy mẹ về , phần cơm trưa này con nhớ ăn đấy . Phần của Nhã Đình mẹ đã mang cho nó rồi con yên tâm .
- Chào mẹ , xin lỗi vì không tiễn mẹ được !
- Con cứ lo làm bản hợp đồng cho ông ấy đi . Mẹ về đây , hôm nào rảnh về nhà ăn cơm .
- Vâng , thưa mẹ .
Bà Châu đi ra khỏi phòng , bà nhìn đồng hồ của mình vẫn chưa đến giờ về làm bữa trưa nên sẵn bà đi tham quan trường thêm lần nữa .
Tiêu Thanh vào thư viện , lựa chỗ nào ít người chú ý nhất ngồi vào . Cậu chọn mấy cuốn sách thật dày để dễ che cho cậu ngủ . Đặt một đống sách lên bàn , đột nhiên cậu liếc mắt thấy có cuốn sách ghi một đoạn văn . Cậu mở ra xem thử , rồi chăm chú vào lúc nào không hay .
Bà Châu cũng gần đấy , bà đi ngang qua cửa . Thấy đây là phòng thư viện , bà cũng đang rảnh rỗi nên vào xem .
Bà mở cửa bước vào , nhân viên thư viện nhìn thấy bà liền cuối xuống chào . Bà nở nụ cừơi niềm nở , rồi đi dạo một vòng ở vài hàng giá sách . Lựa được vài cuốn , bà lại cái bàn gần đó ngồi vào .
- Thật là , tên ngốc nào dám viết thư tỏ tình vào sách tóan học vậy!
Tiêu Thanh giật mình , hóa ra nảy giờ cậu chăm chú đọc là đọc cái lá thư tình . Cậu đặt cuốn sách kèm tờ giấy xuống bàn , miệng không khỏi chửi mắng .
- Tốn hơi để đọc thứ vớ vẩn này thật . Đến giờ ngủ thôi !
Tiêu Thanh xếp hai chồng sách hai bên xung quanh , cậu mở một cuốn đặt ở giữa rồi chống hai tay xuống ngủ . Nhìn từ xa thì tưởng cậu đang đọc sách .
- Này cậu nam sinh , cho tôi hỏi ?
Tiêu Thanh đang vừa nhắm mắt , lại có người gọi cậu dậy . Cậu dụi dụi mắt , lúc nảy không để ý bà bác này ở đâu ra vậy .
- Có gì không vậy dì ... Ơ ...!
Tiêu Thanh ngơ ngẩn cả người .
- Dì dì , có phải là ngừơi đi chung với chú hôm nọ bị cháu đụng phải không ?
Cậu không tin vào mắt mình " Có khi nào dì ấy đến gặp hiệu trưởng báo vụ có nam sinh đi học trễ rồi ... Tiêu đời mình rồi !"
- Ừm , chuyện hôm trước không phải lỗi của con đâu cũng có lỗi của chồng bác .
- Hơhơ !
Tiêu Thanh cừơi gượng .
- À mà sao dì vào đây được ?
Nghe câu hỏi của cậu nam sinh đối diện bà Châu liền nở nụ cười .
- Dì đến đưa cơm trưa cho con dì .
- Cậu con trai bác có phước thật . Quên nữa , cháu tên Tiêu Thanh , 17 tuổi nam sinh lớp 11B.
- Con bác cũng bằng tuổi cháu , để bác xem hình như nó học cùng lớp với cháu .
Tiêu Thanh mắt mở to nhìn bà Châu .
- Vậy hả bác , con bác là trai hay nữ ?
" Nếu con bác ấy là nữ thì sắc đẹp từ dì đây cũng đủ tưởng tượng ra dung mạo của cô gái ấy . " Tiêu Thanh cười thầm .
Không ngờ bà Châu lại dập tắt ước vọng nhỏ nho của Tiêu Thanh .
- Là con trai .
Tiêu Thanh đơ cả mặt , đang ôm mộng vì sắp đựơc quen con gái người ta lại bị một ráo nước lạnh dập tắt .
- Con bác sao lại để bác mang cơm đến . Không lẽ cậu ta lười mang .
- Không phải vậy đâu , bác tự mang đến .
- Vậy mà cháu tưởng !
- Cháu học ở trường này có thấy thỏai mái không ?
Tiêu Thanh ngẫm nghĩ một hồi .
- Tạm ổn !
- Hử ?
Bà Châu nhìn Tiêu Thanh . " Chàng trai này nếu nhìn kĩ rất đẹp trai !" .
- Con có bạn gái chưa ?
Bị hỏi đột ngột , Tiêu Thanh ngơ người cừơi trừ " Cháu mới vừa bị bác cho ráo nứơc lạnh vào người đây ".
- Haha , cháu chưa ạ !
- Vậy mà bác tưởng ... !
Bên trong túi sách bà Châu điện thoại rung báo hiệu cuộc gọi đến. Ông Châu đang ở nhà đợi bà vợ về nấu bữa trưa nhưng chả thấy đành gọi .
- Alô , tôi về liền !
Bà Châu tắt điện thọai đứng dậy , Tiêu Thanh cũng tỏ ra lễ phép đứng lên chào .
- Khi nào rảnh sang nhà bác chơi!
- Nếu được như vậy thì tốt quá . Cháu rảnh sẽ sang , chào bác !
" Haizzz , mất hứng ngủ " Tiêu Thanh cất hết sách vào kệ . Cậu đi thẳng xuống căntin mua ít đồ ăn .
- Có cần mua cho cậu ta không a?
Đi trên hành lang , cậu ngẫm nghĩ . Đột nhiên có một đám nam sinh , đứng đầu cả đám là một nữ sinh nhìn rất dễ thương . Cả đám tiến lại chỗ Tiêu Thanh .
Cô nữ sinh tay cầm balo quất thẳng vào mặt Tiêu Thanh . Bị một cú đánh bất ngờ , Tiêu Thanh ngã vật xuống sàn hành lang .
- Các cậu có chuyện gì vậy ?
Tiêu Thanh đứng dậy , cô nữ sinh cười khinh bỉ .
- Chàng trai , tôi mới là người được Châu Vũ để ý . Cái tên gay nhà cậu thì mơ đi . Cậu ấy chỉ thích con gái , còn đối với loại trai bám như cậu đây chỉ là rác rưởi .
- Cậu cậu nói gì chứ ?
- Tôi nói gì sao , cậu điếc hay không nghe rõ . Để tôi nhắc lại , cậu mau biến khỏi đây . Một đứa gay ở lại trường này cũng không đáng , thì thà mau đi đi .
- Có quyền gì đuổi tớ ?
" Bịch " Cô nữ sinh vứt đống ảnh vào ngừơi Tiêu Thanh .
- Nhìn kĩ xem .
Tiêu Thanh chăm chú nhìn vào đống ảnh . Bên trong ảnh là cảnh ân ái của một đôi nam nữ toàn thân không mảnh vải , ngừơi nữ nằm bên dứơi là cô nữ sinh đối diện cậu , còn ngừơi con trai .
Tim Tiêu Thanh đột ngột nhói lên , cảm giác như từng tấm ảnh chém một nhát vào tim cậu " Ngừơi con trai trong tấm ảnh là ... Châu Vũ ".
Gương mặt Tiêu Thanh thất thần, cậu không tin vào mắt mình . Cô nữ sinh với cả đám nam sinh phiá sau cừơi lớn , cô quơ tay lên thì một nam sinh ở sau lưng chạy ra đánh một gậy vào ngừơi Tiêu Thanh . Sau đó cả đám đều vây xung quanh đánh , Tiêu Thanh bị cả đám nam sinh dồn vào đánh toàn thân là máu .
Cô nữ sinh bên ngòai đứng cừơi hả hê , thấy đánh đã đủ cô gọi cả đám ngừng lại . Lúc này , cả đám nam sinh tỏa ra . Nhìn Tiêu Thanh lúc này tòan thân rã rời , máu từ miệng , mũi chảy ra không ngừng .
- Mau biến khuất mắt tôi , lần sau còn gặp chắc sẽ nặng hơn đấy . Haha !
Rồi cả đám rời khỏi đấy , Tiêu Thanh nằm vật xuống sàn nhìn trần nhà , hai mắt đột nhiên nặng trĩu. Trong cơn mở màng cậu lại nhắc đến tên một ngừơi rồi ngất đi .
- Châu Vũ !
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro