Chương 35 : Con Dâu Và Mẹ Chồng Gặp Nhau ( phần đầu )
" Reng ... reng ... " Điện thọai Châu Vũ reo , đầu dây bên kia là Tiêu Thanh . Lần trứơc cậu được Châu Vũ mua cho cái điện thọai để có gì cấp bách có thể lấy ra gọi.
- Nói !
Đầu dây bên kia , Tiêu Thanh hỏi Châu Vũ .
- Chừng nào cậu về ?
- 5 phút !
- Tớ đang ở trong phòng ngủ , tớ muốn đựơc " thao " .
Tiêu Thanh giả vờ chọc Châu Vũ nhưng không ngờ .
- Nhịn đi !
- Không đựơc a , hết nổi rồi !
Châu Vũ quẹo xe vào raga , rồi đi thẳng vào phòng ngủ cậu vẫn còn nghe điện thọai .
- Cậu về nhanh đi , ưhmm... uư...
- Giỡn thế đủ chưa ?
Điện thọai vẫn còn chưa tắt , ngừơi đâu đột nhiên xuất hiện sau lưng cậu làm cậu giật bắn mình .
- Haha tớ , tớ có làm gì đâu !
- Này này , cậu cởi đồ làm gì ?
Tiêu Thanh hốt hỏang , Châu Vũ cởi hết quần áo xuống chỉ còn mỗi quần shịp .
- Giờ là thật !
Châu Vũ xô mạnh Tiêu Thanh lên giường bắt đầu thao .
Sáng sớm hôm sau , Châu Vũ có việc phải đi về phòng kí túc của cậu . Sợ Tiêu Thanh sẽ không ai chở cậu đi mới gọi Tiểu Dĩ lấy xe cậu đến chở Tiêu Thanh tới trừơng .
Hai ngừơi ngồi trên xe , gương mặt Tiêu Thanh bị thất thần . Hôm qua bị Châu Vũ thao , đến nỗi cả đêm chỗ nhạy cảm đau rát chẳng thể nào ngủ . Tiểu Dĩ ở kế bên cứ luyên khuyên cái miệng đến nỗi nhức cả đầu .
- Tiểu Dĩ , Châu Vũ hôm nay cậu ta đến trừơng sớm vậy ?
- Tôi không biết rõ , cậu đi hỏi cậu Vũ đi .
- Nếu tôi hỏi cậu ta trả lời thì phứơc đức cho tôi rồi . Huống hồ , cậu ta là ngừơi kín miệng hỏi chỉ tốn nứơc bọt tiết ra .
- Haha , cậu cả gan dám nói xấu cậu Vũ a !
- Tôi thì có sao nói vậy !
Cả hai kết thúc cuộc nói chuyện trong xe bằng cái giọng cười bá đạo hơn người bình thừơng ở trong xe .
Đến trừơng , Tiêu Thanh cũng định ré sang chỗ Châu Vũ nhưng cậu nghĩ lại nếu đến chắc sẽ làm phiền cậu ấy , nên cậu đi thẳng vào lớp .
" Mong cậu ấy lát nữa sẽ vào lớp " Tiêu Thanh khấn vái . Nhưng đến khi vào học lại không thấy cậu ấy vào , Tiêu Thanh hơi thất vọng vì quen có Châu Vũ ngồi cạnh .
Tại phòng kí túc của Châu Vũ .
" Cộc... cộc ... " Tiếng gõ cửa từ bên ngoài , Châu Vũ đang xem hồ sơ thì nghe tiếng . Cậu ngứơc gương mặt sắc lạnh của mình lên nhưng mắt vẫn chăm vào số giấy trên tay cậu .
- Vào đi !
" Cạch " . Từ bên ngòai , một người phụ nữ bứơc vào cầm thêm một túi phần cơm trưa cho Châu Vũ .
- Con vẫn còn chăm chú nghiên cứu nó sao ?
Bà Châu lại gần Châu Vũ nói giọng ôn nhu .
- Không sao , đã cá cựơc thì phải làm !
- Con đừng cố gắng quá , ông ấy nói vậy thôi con lại đi hùa theo ông ấy cá cược .
- Mẹ đừng quan tâm , con làm đựơc !
( 2 tiếng trứơc tại nhà ông bà Châu )
Hai ông bag có thói quen dậy sớm đã 5 giờ đúng đã dậy .
- Bà mau gọi Châu Vũ về nhà cho tôi !
Ông Châu ngồi trên bàn ăn đối diện với vợ. Cả hai đang cùng ăn sáng , ông lên tiếng làm bà ngạc nhiên .
- Ông cho nó về nhà rồi sao , được đựơc lát nữa tôi sẽ gọi điện thọai cho con .
Bà Châu vui vẻ , miệng nở nụ cừơi tươi nhìn chồng .
- Bà có vấn đề sao , nó đã bỏ đi lí do gì tôi phải gọi nó về !
Bà vợ ngạc nhiên , ngẩn ngừơi .
- Vậy ông kiu tôi gọi cho con làm gì ?
Ông Châu đặt chén canh xuống , lấy khăn giấy bên cạnh lau miệng rồi nói .
- Tôi muốn nó bớt rảnh , chỉ vậy .
- Ý ông là gì ?
- Tôi muốn nó từ bây giờ tập quen với kinh doanh .
- Tôi không đồng ý ! Ông quá đáng thật đấy , con còn nhỏ ông bắt nó tham gia vào việc công ty . Con nó chưa tốt nghiệp , mới chỉ là nam sinh lớp 11 làm gì có kinh nghiệm . Ông dẹp ngay ý định này đi .
" Rầm ... " Ông Châu đứng dậy đập tay lên bàn , làm bà vợ giật mình .
- Tôi là muốn thử bản lĩnh của nó, cái đứa luôn tự cao như nó . Tôi coi nó sẽ làm được gì ? Bà chỉ có việc gọi nó đó , còn việc còn lại bà không cần chen vào !
Xong việc cãi nhau giữa hai vợ chồng . Ông chồng ra phòng khách ngồi , bà vợ ngồi cạnh lấy điện thọai gọi .
Châu Vũ đang nằm ngắm Tiêu Thanh ngủ bên cạnh vì chưa đến giờ dậy nên cậu muốn vân vê cái mặt tên ngốc trong lúc ngủ thì tiếng chuông điện thọai bên cạnh reo . Bình thường cậu để chế độ chuông , nhưng về đến nhà cậu lại đêt chế độ im lặng sợ trong lúc ngủ điện thọai reo làm Tiêu Thanh thức giấc .
- Được rồi , con sẽ đến !
Tắt điện thọai , Châu Vũ nhẹ nhàng rời khỏi giường đi vào phòng thay đồ .
Nửa tiếng , cậu đã chạy về đến nhà . Quản gia trông thấy cậu liền đi ra mở cửa , Châu Vũ lái xe tiến thẳng lên thỏang sân trống cạnh nhà .
Sau , cậu bứơc vào nhà . Nhã Đình cũng từ trên lầu đi xuống thấy anh cô đến liền vui mừng chạy lại .
- Anh hai , anh đến đón em đi học sao ?
Châu Vũ chưa kịp trả lời thì một giọng khác lên tiếng .
- Tao gọi tài xế đến đón mày rồi , ở đây không có việc của mày mau đi học đi .
Nhã Đình nghe xong , mặt liền chuyển sang nuối tiếc . Cô chào mọi ngừơi rồi đi học.
Nhã Đình đi xong , Châu Vũ lại sofa ngồi xuống đối diện ông Châu .
- Gọi tôi đến có việc gì ?
- Tao không rảnh dài dòng , chỉ là tao mới nhận hợp đồng có giá . Tao muốn mày giải quyết .
- Được thôi !
- Ba ngày sau , đưa nó lại cho tao kiểm tra .
- Không cần , hai ngày đủ rồi !
- Tùy mày .
Nói rồi Châu Vũ đứng dậy , ra bên ngòai . Cậu mở cửa lên xe ngồi thì .
- Em thật giỏi , ra đi !
Châu Vũ đóng cửa lại , đạp ra chạy ra khỏi cổng . Nhã Đình từ ghế sau thò đầu ra nhìn anh mình rồi cừơi . Hôm nay cậu không chở Tiêu Thanh nên đã gọi Tiểu Dĩ đứng ở cổng đón cậu ta .
Đến trừơng , Nhã Đình đi lên lớp . Châu Vũ thì đi về phòng ở kí túc của cậu để yên tĩnh làm bản hợp đồng cho ông Châu .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro