Chương 34 : Cho Em Ở Nhờ Được Chứ ?
Tối ...
Nhưng thừơng lệ , Châu Vũ xuống bếp nấu đồ ăn tối , Tiêu Thanh thì ở phòng khách chơi với Mao Mao .
Đột nhiên bên ngòai có tiếng chuông , Châu Vũ từ bên trong phòng bếp gọi Tiêu Thanh .
- Ra mở cửa đi !
Tiêu Thanh đang đùa giỡn với Mao Mao lại bị bắt ra mở cửa liền không phục .
- Cậu ra mà mở , lở khách của cậu thì sao ?
- Được thôi , vậy cậu tự làm đồ ăn tối , tớ không làm nữa !
Tiêu Thanh mặt hầm hầm " Tên Châu Vũ đáng ghét a a " . Cậu đứng dậy , đi ra mở cửa .
" Cạch " ...
- Ai vậy ? Tiêu Thanh mở cửa ra .
- Anh Tiêu Thanh ... !
Nhã Đình ngạc nhiên , đi thẳng vào phòng khách . Mao Mao nằm trên sofa thấy Nhã Đình đi đến liền lắc đuôi chào đón. Tiêu Thanh đơ ngừơi , cậu đóng cửa lại rồi đi vào phòng khách.
- Anh chuyển sang ở chung với anh hai em sao ?
- Chắc là vậy !
Nhã Đình mặt vui vẻ , ánh mắt nhìn Tiêu Thanh mà cô cứ cừơi cừơi .
- Anh thấy anh hai em thế nào ? Anh ấy có đối xử tốt với anh không ?
Tiêu Thanh vội lại gần nhỏ với Nhã Đình .
- Chả thấy gì , cậu ấy chẳng đối xử tốt với anh . Tòan bắt anh làm nô lệ , bắt làm đến việc này đến việc khác .
Tiêu Thanh ngồi kím chuyện nói xấu Châu Vũ cho Nhã Đình nghe . Cô bé nghe xong không nhịn đựơc mà cừơi lớn .
- Sao em lại cừơi , anh bị đối xử không tốt em phải có chút an ủi anh chứ !
Tiêu Thanh mặt sụ xuống , Châu Vũ từ phòng bếp đi ra nghe được Tiêu Thanh nói câu đấy liền đáp trả .
- An ủi cậu chỉ tổ tốn nứơc bọt !
Tiêu Thanh nghe xong , máu tức dồn lên não . Cậu đứng bật dậy , mắng :
- Tớ cần cậu an ủi sao , Nhã Đình em thấy đấy . Anh hiền nên luôn bị anh hai em bắt nạt .
Bị Tiêu Thanh chuyển hứơng vào ngừơi , Nhã Đình chẳng biết nói gì làm Tiêu Thanh bớt giận liền chạy sang chuyện khác .
- Anh hai , hôm nay cho em ở nhờ nhà anh đêm nay nha !
Châu Vũ cũng đang định hỏi Nhã Định lại lên tiếng .
- Lí do ?
Nhã Đình kím cớ nói dối , mà dễ gì qua mắt Châu Vũ .
- Hôm nay bạn cùng phòng kí túc của em về quê , mai mới về . Chỉ còn mình em ở trong phòng vừa sợ vừa chán nên em mới sang nhà anh .
- Không !
- Tại sao không ?
- Ăn tối xong anh chở em về nhà ba mẹ .
Nhã Đình nũng nịu .
- Đừng mà anh hai , em không về nhà đâu . Em muốn ở đây !
Tiêu Thanh chen vào cậu nghĩ nếu có thêm ngừơi thì Châu Vũ sẽ không dám làm gì cậu .
- Cậu cho em cậu ở lại đi , chỉ một đêm thôi mà . Nếu vậy tớ lại có thêm ngừơi tâm sự .
Châu Vũ nhất quyết chuyện gì thì đừng mong cậu ta đổi ý .
- Cậu còn muốn ăn cơm .
Nói rồi cậu xoay ngừơi vào phòng ăn dọn bàn . Tiêu Thanh với Nhã Đình nhìn nhau .
- Haizzz , Châu Vũ em gét anh !
Nhã Đình hét lớn vào phòng bếp , Tiêu Thanh lại an ủi . Rồi cả hai vào bàn ăn .
Châu Vũ dọn tất cả đồ ăn ra bàn , Tiêu Thanh ngồi xuống ghế . Nhã Đình cũng ngồi vào ghế bên cạnh Tiêu Thanh , Châu Vũ quay sang thấy vậy liền chau mày .
- Vị trí của em ở đâu ?
Nhã Đình đơ ngừơi , quay sang nhìn xung quanh .
- Chỗ em ở đây !
Châu Vũ kéo ghế cạnh mình ra , rồi liếc nhìn Tiêu Thanh .
Tiêu Thanh đàn cầm đũa đang định ăn lại bị cảm giác ớn lạnh bởi ánh mắt Châu Vũ làm cho phát sợ .
- Nhã Đình , em lại ngồi cạnh anh hai em đi !
- Tại sao ?
- Là vì anh không thích trong lúc ăn có người ngồi cạnh nhìn .
" Châu Vũ đáng gét , cả ăn cơm cũng bị cậu làm cho hết nuốt nổi " Tiêu Thanh mắng thầm .
Nhã Đình đứng dậy , đi lại chỗ cạnh anh hai cô ngồi . Cả ba ngừơi đều ăn cơm trong yên lặng.
Khi cả ba ăn cơm xong , Tiêu Thanh vẫn cứ y như bình thường vẫn nhiệm vụ rửa chén . Châu Vũ đi đến chỗ raga lấy xe chở Nhã Đình đi về nhà .
- Anh hai , có cần chở em về không . Em không muốn về nhà đâu !
Nhã Đình năn nỉ anh hai cô , Châu Vũ nhìn chầm chầm em mình .
- Vậy em có thể ra ngoài đường ngủ !
Nhã Đình níu áo Châu Vũ giọng nài nĩ mặc dù biết chắc anh mình sẽ không đồng ý mà còn đuổi mình ra đường ngủ .
- Vâng , em sẽ ở nhà với ba mẹ .
Châu Vũ không trả lời , đạp ra chạy thẳng về nhà ông bà Châu .
Tại nhà họ Châu .
- Được rồi , em xuống đi !
Nhã Đình bước xuống xe , cô nhìn anh mình rồi quay sang nài nỉ anh cô thêm lần nữa.
- Anh hai ... !
- Vào nhà đi .
Nói rồi , Châu Vũ đạp ga chạy đi . Nhã Đình đành đi vào nhà .
Vừa bứơc vào nhà , Nhã Đình đã bắt gặp ông Châu đang ngồi trên sofa .
- Con chào cha !
Nhã Đình cuối xuống chào ông Châu .
- Sao mày không đi theo cái thằng anh khốn nạn của mày , về đây làm gì ?
Ông Châu lớn tiếng mắng Nhã Đình , bà Châu từ trong phòng ăn đang bưng diã trái cây đi ra . Thấy chồng mình đang tức giận lại mắng con gái , ba liền đi lại can ngăn .
- Ông bớt giận đi , con gái vừa về ông làm gì mà nổi nóng vậy hả ? Có biết con nó sợ không ?
Bà Châu tuôn một tràng ,chồng bà nhường cho vợ nói . Nếu giờ ông mà nói thì chỉ tòan lời không lọt tai .
- Châu Vũ anh con chở con về sao?
Bà Châu từ tốn hỏi Nhã Đình .
- Dạ , là anh hai chở con về . Thôi con xin phép lên phòng , chào ba mẹ !
Đoạn , Nhã Đình đi lên lầu . Bà Châu với theo .
- Con đã ăn gì chưa , mẹ mang lên cho con .
- Dạ con ăn rồi thưa mẹ !
" Híc ... híc ... " Nhã Đình đi trên cầu thang , nứơc mắt đột nhiên chảy . " Tại sao cha lại không hiểu tụi con, cha gặp mặt hai đứa con lại chửi mắng . Vậy cha sinh con ra làm gì ? " .
Nhã Đình đi vào phòng , khóc cả đêm chỉ vì câu nói của ông Châu. Cả thể từ lúc nhỏ , hai anh em cô đều luôn bị ông Châu chửi mắng chẳng có lời nào tình thương dành cho cả hai .
Nhã Đình không muốn về nhà , nhưng anh cô đã chở cô đến nên cô phải vào .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro