Chương 33 : Cậu Thật Dễ Dụ
[ Lí do hoàn cảnh Châu Vũ và Lâm Dạ gặp nhau ]
Phần 4 : Lời tỏ tình .
Kể từ lần Châu Vũ nhận được nụ hôn bất ngờ của Lâm Dạ . Cậu cũng đã thầm đồng ý chấp nhận tình cảm của anh ta .
Châu Vũ đã một tháng lẫn tránh Lâm Dạ , hôm nay cậu mới quyết định đi gặp anh ta để thổ lộ hết tâm ý .
Sáng ...
Hôm nay trường cho tất cả học sinh được nghỉ vài ngày . Thời gian này mọi ngừời sửa sọan về nhà , còn Châu Vũ vẫn ở lại kí túc.
Buổi trưa , Lâm Dạ thường lệ đi xuống căntin của trường mua mộy ly cà phê . Chọn cho mình một cái bàn cạnh một góc cây để ngồi , cậu khẽ nở nụ cười " Tôi đoán chốc nữa cậu sẽ đến thổ lộ với tôi ".
Lâm Dạ đoán không sai , Châu Vũ đang đi từ sân bóng rổ rẻ vào căntin với tâm trạng hồi hợp " Không biết anh ấy , có chấp nhận mình không . Dù gì anh ấy là nam nhân sao lại có thể yêu một thằng con trai nhưng mình ! ". Cậu thở dài .
- Châu Vũ ... !
Lâm Dạ đứng lên , vẫy tay gọi Châu Vũ đang đứng suy nghĩ đằng xa . Bị tiếng gọi làm cho giật mình , cậu gượng ngùng đi lại .
- Anh ... anh gọi em có gì không ?
Châu Vũ lắp bắp từng chữ , Lâm Dạ nhìn cậu nở nụ cười lớn .
- Anh yêu em !
Châu Vũ nghe ba chữ này xong , cơ thể lặp tức cứng đơn lại " Anh ấy , anh ấy yêu mình ? " . Cậu không dám tin vào tai mình , Lâm Dạ lại nói thêm lần nữa để khẳng định .
Tim cậu như muốn nhảy tung lên , chồm tới ôm chầm Lâm Dạ vào lòng cười vui vẻ , nói một câu mà cậu cứ muốn hốt ra bấy lâu :
- Em cũng yêu anh !
***************************************************( fly về thực tại )
Từ lúc có Mao Mao , Tiêu Thanh vui vẻ hơn mọi khi . Cả ngày hai người cứ quấn lấy nhau làm Châu Vũ có phần giống kẻ bỏ rơi . Nhưng được nhìn Mao Mao với Tiêu Thanh đùa giỡn cậu cũng vui lây .
Hôm nay có tiết chủ nhiệm , Châu Vũ chuẩn bị đi đến trường . Tiêu Thanh có thói quen ngủ dậy muộn , Châu Vũ đạp đạp vài cái vào mông cậu ta mà chả ăn thua .
5 phút trôi qua , cậu mất kiên nhẫn với Tiêu Thanh . Bị đạp mà vẫn ngủ ngon lành , Châu Vũ đành mạnh bạo rút sợt thắt lưng xuống quất vào mông Tiêu Thanh .
Từng tiếng bốp bốp vang lên , Tiêu Thanh bị quất đỏ cả mông liền có cử động ngồi bật dậy . Cậu dụi dụi hai bên mắt , quay sang mắng Châu Vũ :
- Tên đê tiện nhà cậu , sao lấy thắt lưng đánh mông tớ ?
Châu Vũ cười nhếch môi , đeo thắt lưng lại vào hông .
- Thay đồ , chúng ta đi !
Tiêu Thanh tức giận , đang ngủ ngon lành lại bị phá rối . Cậu lại tủ lấy đồ vào phòng vệ sinh thay.
Tại trường .
Mộc Nhĩ đang đi thong thả trên sân trường , gương mặt tươi tắn hẳn ra . Lâm Dạ cũng đang ở sân trường , thấy Mộc Nhĩ liền gọi :
- Mộc Nhĩ !
Mộc Nhĩ đang đi , nghe được tiếng gọi từ phiá sau liền quay người lại , cậu ngạc nhiên .
- A hội trưởng !
Cậu chạy lại phía Lâm Dạ , nở nụ cười nhìn tên nhóc đang chạy lại mình , Lâm Dạ hỏi Mộc Nhĩ :
- Tiêu Thanh thế nào ?
- Cậu ấy bình thường , nhưng giờ cậu ấy không còn ở kí túc .
- Lí do ?
Lâm Dạ lại hỏi làm Mộc Nhĩ không kìm lại được liền kể hết cho Lâm Dạ nghe.
- Cảm ơn cậu đã nói !
Nói rồi , cậu xoay lưng lại phiá Mộc Nhĩ bước đi . Nhưng cậu không nhìn thấy được gương mặt đầy nham hiểm của Lâm Dạ .
Đến trường , Tiêu Thanh cùng Châu Vũ cùng đi chung xe , tất nhiên Châu Vũ là người lái xe chứ tên vô dụng nhà cậu làm gì biết .
Xe vừa đổ , Tiêu Thanh lập tức phóng xuống xe chạy lên phòng học tìm Mộc Nhĩ .
Châu Vũ nhìn đằng sau lưng cậu chậm rãi đi " Tớ xem cậu xử cậu ta thế nào !" . Cậu nở nụ cười chế giễu .
Trong lớp học , Mộc Nhĩ hí hoáy với đám nam sinh ở trên bàn , Tiêu Thanh từ bên ngoài xông vào kéo áo Mộc Nhĩ lôi về bàn .
- Nói cho lão tử nghe , sao hôm qua cậu dám đuổi tớ ?
Mộc Nhĩ thản nhiên , nhìn Tiêu Thanh cười rồi cậu lấy ghế ngồi xuống .
- Cậu bình tĩnh , ngồi xuống nghe tớ nói !
Tiêu Thanh nghe lời Mộc Nhĩ ngồi xuống ghế , mặt tức giận .
- Nói đi , tớ cần giải thích .
Mộc Nhĩ nhìn chầm chầm Tiểu Thanh .
- Chuyện hôm qua đáng lẽ cậu phải cảm ơn tớ !
- Cớ gì tớ phải cảm ơn cậu ?
- Cậu không nhớ sao , hôm qua tớ làm cậu tức giận đúng chứ ?
Tiêu Thanh tỏ vẻ đồng ý liền gật đầu .
- Đúng !
- Lúc cậu ở cạnh Châu Vũ cậu có thấy cái gì khác không ?
Tiêu Thanh nhìn Mộc Nhĩ tỏ vẻ nghi hoặc .
- Không thấy gì , chả có gì lạ .
- Cậu nhớ lại đi , lại đây tớ nói nhỏ cho cậu nghe .
Mộc Nhĩ gọi Tiêu Thanh lại gần , cậu bắt đầu giở trò dụ Tiêu Thanh để cậu ta quên cái vụ xử cậu . Trong thoáng chốc cậu đã nghĩ ra .
- Thường ngày Châu Vũ hay lạnh lùng , còn đối xử với cậu quá đáng đúng chứ ?
- Ưhm , thì sao chứ ?
- Cậu không để ý sao , lúc cậu tức giận Châu Vũ có biểu hiện ôn nhu không ?
- Ai da , cậu nhắc tớ mới nhớ a . Hôm qua Châu Vũ rất dịu dàng với tớ .
" Rầm " Mộc Nhĩ đập mạnh tay lên bàn một cái , làm Tiêu Thanh giật cả mình .
- Tớ đoán không sai mà , cậu ta chỉ có duy nhất đối xử tốt với cậu .
- Mà chuyện này có liên quan gì chuyện tớ bị cậu đuổi ra khỏi phòng chứ ?
- Có chứ , không nhờ tớ đuổi cậu làm cậu tức giận thì sao cậu lại được Châu Vũ đối xử ôn nhu !
- Vậy a , cậu nói cũng đúng . Tớ bỏ qua cho cậu , chỉ lần này thôi .
- Cảm ơn cậu a !
" Cậu luôn luôn bị tớ lừa , cũng may mình nghĩ ra kịp lúc nếu không là không xong với Tiêu Thanh rồi " . Mộc Nhĩ rồi an ủi bản thân .
Châu Vũ bước vào lớp , cái gương mặt lạnh lùng làm đối phương đều phải tránh xa chả ai muốn lại gần . Cậu đi lại bàn , lấy ghế ngồi xuống gương mặt vẫn vậy . Tiêu Thanh ngồi bên cạnh , nhiều lúc quay sang nhìn cậu rồi cười chả rõ lí do .
" Châu Vũ hôm qua ôn nhu với mình sao . Chuyện lạ nha ! " Tiêu Thanh nhìn Châu Vũ . Bị nhìn như vậy , cậu thấy có chút khó chịu quay sang xỏ Tiêu Thanh .
- Hâm sao ?
Châu Vũ mắng làm Tiêu Thanh hoàn người lại , cậu quay sang níu vạt áo Châu Vũ nũng nịu ;
- Hôm qua tớ không để ý là cậu vì tớ mà ôn nhu nha !
- Tớ sợ cậu lên cơn đập phá đồ .
Tiêu Thanh ngồi thẳng người , nhìn Châu Vũ .
- Tên nhà cậu , tớ sao có thể đập phá đồ ?
- Không phải sao , cậu tức giận mọi thứ xung quanh cũng vì thế mà bị đập cho hư hao !
- Tớ không có a !
- Còn tùy .
Cái tên ngồi trước Tiêu Thanh , nghe được cái câu đối thoại của hai người mà không thể nào nhịn được cười " Tên ngốc nhà cậu , thật là ... " .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro