Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 33 : Cậu Thật Dễ Dụ

[ Lí do hoàn cảnh Châu Vũ và Lâm Dạ gặp nhau ]

Phần 4 : Lời tỏ tình .

Kể từ lần Châu Vũ nhận được nụ hôn bất ngờ của Lâm Dạ . Cậu cũng đã thầm đồng ý chấp nhận tình cảm của anh ta .

Châu Vũ đã một tháng lẫn tránh Lâm Dạ , hôm nay cậu mới quyết định đi gặp anh ta để thổ lộ hết tâm ý .

Sáng ...

Hôm nay trường cho tất cả học sinh được nghỉ vài ngày . Thời gian này mọi ngừời sửa sọan về nhà , còn Châu Vũ vẫn ở lại kí túc.

Buổi trưa , Lâm Dạ thường lệ đi xuống căntin của trường mua mộy ly cà phê . Chọn cho mình một cái bàn cạnh một góc cây để ngồi , cậu khẽ nở nụ cười " Tôi đoán chốc nữa cậu sẽ đến thổ lộ với tôi ".

Lâm Dạ đoán không sai , Châu Vũ đang đi từ sân bóng rổ rẻ vào căntin với tâm trạng hồi hợp " Không biết anh ấy , có chấp nhận mình không . Dù gì anh ấy là nam nhân sao lại có thể yêu một thằng con trai nhưng mình ! ". Cậu thở dài .

- Châu Vũ ... !

Lâm Dạ đứng lên , vẫy tay gọi Châu Vũ đang đứng suy nghĩ đằng xa . Bị tiếng gọi làm cho giật mình , cậu gượng ngùng đi lại .

- Anh ... anh gọi em có gì không ?

Châu Vũ lắp bắp từng chữ , Lâm Dạ nhìn cậu nở nụ cười lớn .

- Anh yêu em !

Châu Vũ nghe ba chữ này xong , cơ thể lặp tức cứng đơn lại " Anh ấy , anh ấy yêu mình ? " . Cậu không dám tin vào tai mình , Lâm Dạ lại nói thêm lần nữa để khẳng định .

Tim cậu như muốn nhảy tung lên , chồm tới ôm chầm Lâm Dạ vào lòng cười vui vẻ , nói một câu mà cậu cứ muốn hốt ra bấy lâu :

- Em cũng yêu anh !

***************************************************( fly về thực tại )

Từ lúc có Mao Mao , Tiêu Thanh vui vẻ hơn mọi khi . Cả ngày hai người cứ quấn lấy nhau làm Châu Vũ có phần giống kẻ bỏ rơi . Nhưng được nhìn Mao Mao với Tiêu Thanh đùa giỡn cậu cũng vui lây .

Hôm nay có tiết chủ nhiệm , Châu Vũ chuẩn bị đi đến trường . Tiêu Thanh có thói quen ngủ dậy muộn , Châu Vũ đạp đạp vài cái vào mông cậu ta mà chả ăn thua .

5 phút trôi qua , cậu mất kiên nhẫn với Tiêu Thanh . Bị đạp mà vẫn ngủ ngon lành , Châu Vũ đành mạnh bạo rút sợt thắt lưng xuống quất vào mông Tiêu Thanh .

Từng tiếng bốp bốp vang lên , Tiêu Thanh bị quất đỏ cả mông liền có cử động ngồi bật dậy . Cậu dụi dụi hai bên mắt , quay sang mắng Châu Vũ :

- Tên đê tiện nhà cậu , sao lấy thắt lưng đánh mông tớ ?

Châu Vũ cười nhếch môi , đeo thắt lưng lại vào hông .

- Thay đồ , chúng ta đi !

Tiêu Thanh tức giận , đang ngủ ngon lành lại bị phá rối . Cậu lại tủ lấy đồ vào phòng vệ sinh thay.

Tại trường .

Mộc Nhĩ đang đi thong thả trên sân trường , gương mặt tươi tắn hẳn ra . Lâm Dạ cũng đang ở sân trường , thấy Mộc Nhĩ liền gọi :

- Mộc Nhĩ !

Mộc Nhĩ đang đi , nghe được tiếng gọi từ phiá sau liền quay người lại , cậu ngạc nhiên .

- A hội trưởng !

Cậu chạy lại phía Lâm Dạ , nở nụ cười nhìn tên nhóc đang chạy lại mình , Lâm Dạ hỏi Mộc Nhĩ :

- Tiêu Thanh thế nào ?

- Cậu ấy bình thường , nhưng giờ cậu ấy không còn ở kí túc .

- Lí do ?

Lâm Dạ lại hỏi làm Mộc Nhĩ không kìm lại được liền kể hết cho Lâm Dạ nghe.

- Cảm ơn cậu đã nói !

Nói rồi , cậu xoay lưng lại phiá Mộc Nhĩ bước đi . Nhưng cậu không nhìn thấy được gương mặt đầy nham hiểm của Lâm Dạ .

Đến trường , Tiêu Thanh cùng Châu Vũ cùng đi chung xe , tất nhiên Châu Vũ là người lái xe chứ tên vô dụng nhà cậu làm gì biết .

Xe vừa đổ , Tiêu Thanh lập tức phóng xuống xe chạy lên phòng học tìm Mộc Nhĩ .

Châu Vũ nhìn đằng sau lưng cậu chậm rãi đi " Tớ xem cậu xử cậu ta thế nào !" . Cậu nở nụ cười chế giễu .

Trong lớp học , Mộc Nhĩ hí hoáy với đám nam sinh ở trên bàn , Tiêu Thanh từ bên ngoài xông vào kéo áo Mộc Nhĩ lôi về bàn .

- Nói cho lão tử nghe , sao hôm qua cậu dám đuổi tớ ?

Mộc Nhĩ thản nhiên , nhìn Tiêu Thanh cười rồi cậu lấy ghế ngồi xuống .

- Cậu bình tĩnh , ngồi xuống nghe tớ nói !

Tiêu Thanh nghe lời Mộc Nhĩ ngồi xuống ghế , mặt tức giận .

- Nói đi , tớ cần giải thích .

Mộc Nhĩ nhìn chầm chầm Tiểu Thanh .

- Chuyện hôm qua đáng lẽ cậu phải cảm ơn tớ !

- Cớ gì tớ phải cảm ơn cậu ?

- Cậu không nhớ sao , hôm qua tớ làm cậu tức giận đúng chứ ?

Tiêu Thanh tỏ vẻ đồng ý liền gật đầu .

- Đúng !

- Lúc cậu ở cạnh Châu Vũ cậu có thấy cái gì khác không ?

Tiêu Thanh nhìn Mộc Nhĩ tỏ vẻ nghi hoặc .

- Không thấy gì , chả có gì lạ .

- Cậu nhớ lại đi , lại đây tớ nói nhỏ cho cậu nghe .

Mộc Nhĩ gọi Tiêu Thanh lại gần , cậu bắt đầu giở trò dụ Tiêu Thanh để cậu ta quên cái vụ xử cậu . Trong thoáng chốc cậu đã nghĩ ra .

- Thường ngày Châu Vũ hay lạnh lùng , còn đối xử với cậu quá đáng đúng chứ ?

- Ưhm , thì sao chứ ?

- Cậu không để ý sao , lúc cậu tức giận Châu Vũ có biểu hiện ôn nhu không ?

- Ai da , cậu nhắc tớ mới nhớ a . Hôm qua Châu Vũ rất dịu dàng với tớ .

" Rầm " Mộc Nhĩ đập mạnh tay lên bàn một cái , làm Tiêu Thanh giật cả mình .

- Tớ đoán không sai mà , cậu ta chỉ có duy nhất đối xử tốt với cậu .

- Mà chuyện này có liên quan gì chuyện tớ bị cậu đuổi ra khỏi phòng chứ ?

- Có chứ , không nhờ tớ đuổi cậu làm cậu tức giận thì sao cậu lại được Châu Vũ đối xử ôn nhu !

- Vậy a , cậu nói cũng đúng . Tớ bỏ qua cho cậu , chỉ lần này thôi .

- Cảm ơn cậu a !

" Cậu luôn luôn bị tớ lừa , cũng may mình nghĩ ra kịp lúc nếu không là không xong với Tiêu Thanh rồi " . Mộc Nhĩ rồi an ủi bản thân .

Châu Vũ bước vào lớp , cái gương mặt lạnh lùng làm đối phương đều phải tránh xa chả ai muốn lại gần . Cậu đi lại bàn , lấy ghế ngồi xuống gương mặt vẫn vậy . Tiêu Thanh ngồi bên cạnh , nhiều lúc quay sang nhìn cậu rồi cười chả rõ lí do .

" Châu Vũ hôm qua ôn nhu với mình sao . Chuyện lạ nha ! " Tiêu Thanh nhìn Châu Vũ . Bị nhìn như vậy , cậu thấy có chút khó chịu quay sang xỏ Tiêu Thanh .

- Hâm sao ?

Châu Vũ mắng làm Tiêu Thanh hoàn người lại , cậu quay sang níu vạt áo Châu Vũ nũng nịu ;

- Hôm qua tớ không để ý là cậu vì tớ mà ôn nhu nha !

- Tớ sợ cậu lên cơn đập phá đồ .

Tiêu Thanh ngồi thẳng người , nhìn Châu Vũ .

- Tên nhà cậu , tớ sao có thể đập phá đồ ?

- Không phải sao , cậu tức giận mọi thứ xung quanh cũng vì thế mà bị đập cho hư hao !

- Tớ không có a !

- Còn tùy .

Cái tên ngồi trước Tiêu Thanh , nghe được cái câu đối thoại của hai người mà không thể nào nhịn được cười " Tên ngốc nhà cậu , thật là ... " .



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro