Chương 31 : Tiêu Thanh Bị Đuổi
Tối ...
Tiêu Thanh mơ màn tỉnh giấc , cậu xoay qua bên này sang bên khác cảm giác cái giường cậu đang nằm rất rộng lớn .
" 1 ... 2... 3 ... " Tiêu Thanh bật người dậy nhìn ngó xung quanh .
- Căn phòng này trông rất quen a!
Đột nhiên một cảm giác đau đớn xẹt ngang lên vùng nhạy cảm đến tận não Tiêu Thanh . Cái hậu môn sưng đỏ lên , được Châu Vũ giúp xoa thuốc nên không còn đau mấy chỉ còn chút tê .
Cậu sờ soạng khắp người , trên người cậu không mặc gì hết trần như nhộng ngủ trên giường . Cậu bắt đầu nhớ lại từ lúc sáng đến khi cậu ngủ cho đến giờ , cậu chỉ nhớ mãi mỗi cái cảnh Châu Vũ bạo cậu .
" Không lẽ , mình đã bị " Tiêu Thanh hốt hoảng . Châu Vũ đứng ngoài cửa lúc nào , nhìn dáng vẻ Tiêu Thanh như đứa ngốc nhẹ cười .
- Tắm nhanh , xuống ăn cơm . Đồ cậu nằm trong tủ !
Nói rồi , Châu Vũ xoay người không thề đóng cửa mà còn cố ý mở cửa hết cỡ . Tiêu Thanh luống cuống , một mùi hương ở đâu bay vào mũi cậu . Cậu vươn cao cánh mũi hít lấy mùi hương ấy , cái bụng phản công kiu gào .
Tiêu Thanh liền lại cái tủ gỗ cao cao góc phòng dùng sức mở nó nhưng bắt bại . Vặn mãi mà cái cửa không mở , Tiêu Thanh dùng sức đá mạnh vào " Cái tủ lì lợm mau mở ra cho ta " . Đá đá càng lúc càng mạnh .
Châu Vũ ở bên dưới nghe thấy tiếng " Rầm ... rầm ... " trên phòng ngủ liền bỏ tạp dề xuống đi lên lầu .
- Phá đồ tớ sao ?
Tiêu Thanh nóng nảy , mắng :
- Cái tủ , cái cửa tủ tớ mở không được !
Châu Vũ khẽ Châu Vũ khẽ chau hai bên mắt nhìn Tiêu Thanh . Cậu đi lại cái tủ , dùng một tay đẩy cánh cửa sang bên phải .
- Cái cửa mở như vậy hả ?
Tiêu Thanh ngạc nhiên nhìn Châu Vũ .
- Lấy đồ mau tắm đi .
- Được rồi !
Châu Vũ đi xuống bếp , cậu đeo tạp dề vào người . Thiếu gia con nhà giàu lại biết nấu ăn thì khó mà tìm . Vì lúc còn ở kí túc xá bên Anh , cậu được thực tập ở nhà hàng sang trọng . Được chính đầu bếp nổi danh dạy nên tay nghề nấu ăn của cậu không vấn đề gì.
Tiêu Thanh tắm xong , mái tóc vừa gội còn vài giọt nước đọng lại . Cậu mặc chiếc áo thun với cái quần đùi ngắn quen thuộc đi xuống lầu , mùi hương của thức ăn làm cậu không cưỡng lại được.
Châu Vũ thấy Tiêu Thanh tắm xong , cả thể trạng tâm lí đều vui vẻ làm cậu yên tâm . Cậu bày đồ ăn trên bàn , nào là thịt nướng Tứ Xuyên , rau xào thịt dê v.v . Tiêu Thanh hoa cả mắt .
- Tất cả cậu làm ?
- Ăn mau đi !
Châu Vũ đặt hết đồ ăn trên bàn , cậu tháo tạp dề gắn lên thanh móc rồi ngồi xuống ghế đối diện Tiêu Thanh .
Tiêu Thanh đưa chén cơm lên , lấy đũa gắp một ít đưa lên miệng , vừa nhai vừa hỏi :
- Sao đồ của tớ lại ở nhà cậu ?
- Cậu vợ tớ .
Tiêu Thanh mém nữa đã phun hết cơm trong miệng ra . Cậu đặt mạnh chén cơm xuống , đứng dậy lấy tay chỉ vào người .
- Tớ vợ cậu ? Khi nào ?
- Lúc chiều !
Châu Vũ trả lời ngắn gọn rồi thanh thản ăn cơm không rảnh ngước mắt nhìn tên ngốc ấy . Tiêu Thanh tức điên .
- Tớ không muốn đâu , nam nhân với nam nhân a ... không được !
- Chuyện này cậu phải chịu tránh nhiệm , tớ không biết đâu !
- Tớ đang rối , sao cậu lại ngồi ăn như không có gì vậy ? A, Châu Vũ tớ gét cậu ...
Châu Vũ không phí lời , mặc cho Tiêu Thanh chửi mắng . Mắng xong tự động lập tức ngồi xuống ghế ăn tiếp . Cậu gắp thức ăn đầy cả chén , rồi một lần gắp hết bỏ vào miệng cho đỡ tức .
Châu Vũ khẽ cười , hai bên má Tiêu Thanh bị dồn đồ ăn làm cho phìng ra nhìn rất hài . Cậu chỉ lấy lí do ăn , chứ thật chất cậu muốn ngắm Tiêu Thanh .
- Tớ muốn về kí túc .
- Làm gì ?
- Tớ có chuyện muốn nói với Mộc Nhĩ .
- Cậu đã đi rồi đừng quay về phiền người khác .
- Tớ muốn đi ...
- Được thôi , chỉ cần cậu rửa chén.
" Đồ thối tha nhà cậu " Tiêu Thanh rủa thầm . Châu Vũ đắc thắng buông chén đũa xuống đứng dậy đi lên phòng khách .
Tiêu Thanh tức giận gôm hết chén đũa xuống bồn rửa .
15 phút sau ...
Cậu đi lên phòng khách , thì thấy bên ngoài Châu Vũ đang ngồi trong xe đợi cậu . Cậu liền chạy lại mở cửa xe bước vào .
- Nếu có gì đừng ra méc tớ .
- Không thèm , mau đi thôi !
Châu Vũ chiều theo ý Tiêu Thanh đạp ra chạy về kí túc .
Tại kí túc ...
- Ui ui ... , mạnh mạnh đi ...
Giọng rên rỉ của Mộc Nhĩ phát ra từ trong phòng .
- Được rồi !
Biết được Tiêu Thanh không còn ở đây nữa , Mộc Nhĩ rủ Thái Triều sang ở chung . Cả hai đang làm gì trong đó không ai biết ngoài Tiêu Thanh .
Xe đổ ở bãi đổ xe của kí túc , Tiêu Thanh bước xuống xe đi thẳng lên phòng . Châu Vũ không rảnh đi cùng chỉ cần ngồi trong xe đợi Tiêu Thanh khóc lóc đi ra .
Đi lên đến cái phòng quen thuộc , cậu định gõ cửa thì nghe bên trong có tiếng .
- Xuống xuống , đúng rồi mạnh đi ưhmm ... ưhmm..
- Thế nào !
- Sướng ... sướng lắm ...
Tiêu Thanh bên ngòai ngơ ngác , bên trong là Mộc Nhĩ với Thái Triều . Cậu muốn biết bên trong xảy ra chuyện gì liền mở cửa xông vào , hô lớn :
- Hai người đứng yên !
Mộc Nhĩ đang nằm sấp trên giường đưa lưng trần cho Thái Triều mát xa.
Tiêu Thanh xông vào làm Mộc Nhĩ giật mình . Thái Triều vẫn thái độ bình thường .
- Cậu đã dọn đi rồi , về đây làm gì?
Mộc Nhĩ ngồi dậy chỉ mặc mỗi cái quần con nhìn Tiêu Thanh .
- Tớ có chuyện muốn nói !
- Nhớ , tớ không cần đâu . Cậu dọn đi tớ đã vui mừng rồi !
- Cậu ...
Tiêu Thanh nghẹn lời , Thái Triều vui vẻ .
- Tốt chứ ?
- Thê thảm !
Mộc Nhĩ thấy Tiêu Thanh phiền phức liền đứng dậy đẩy lưng Tiêu Thanh xô ra ngoài .
- Có gì mai lên lớp nói . Giờ cậu đi đi !
" Rầm ... " Cánh cửa đóng sầm lại, Tiêu Thanh bị xô ra ngoài tàn nhẫn .
- Tên chết tiệt nhà cậu , ngày mai đừng để tớ thấy cái mặt cậu . Hứ !
Tiêu Thanh tức tối hậm hực đi xuống bãi đậu xe . Cậu mở cửa , ngồi một cái bịch xuống . Châu Vũ ngồi bên chế giễu .
- Đã dặn cậu , hậu quả tự chịu !
- Cái tên Mộc Nhĩ chề bầm , tớ mới vừa đi chưa được một ngày cậu ta đã đuổi tớ .
Châu Vũ không nói , cái mặt lạnh lùng của cậu nhìn Tiêu Thanh lúc này như muốn phì cười cho sảng khóai . Cậu khởi động xe , chạy về nhà.
Về đến nhà , Tiêu Thanh vẫn còn ấm ức . Châu Vũ bế Tiêu Thanh lên .
- Cậu tính làm gì ?
- Đi ngủ !
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro