Chương 29 : Cơn Tức Giận Của Châu Vũ
Có việc nên tớ đăng hơi trễ , tớ sẽ đền bù cho m.n thêm một chap!!!
*********************************************
Một đêm dài đã qua , Tiêu Thanh nằm gục trên bàn ngủ say sưa. Mộc Nhĩ được Thái Triều đến rủ đi ăn nên đã mất dạng từ lúc sáng sớm .
" Reng ... reng ... " Cái đồng hồ kiểu cũ của dòng họ Tiêu đang nhiệt liệt kêu rào . Đồng hồ khác chỉ 8 giờ duy chỉ có cái đồng hồ gia truyền này chỉ 7 giờ .
Tiêu Thanh mơ màng ngồi dậy , hai tay cố ữơn ra sau . Cả đêm thức trắng , tinh thần mệt mỏi cố làm cho xong bài thu hoạch để hôm nay nộp . Cậu lê từng bứơc vào phòng vệ sinh , rửa mặt rồi thay đồ chuẩn bị lên lớp .
Sau 15 phút , cậu đi ra khỏi phòng . Đi lên hành lang , đi thẳng đến lớp . Lúc này cậu chẳng còn tâm trạng gì , cái mặt bơ phờ đi chầm chầm trên dãy hành lang .
- Cậu kia , đứng lại !
Giọng một nam sinh đứng cách cậu không xa .
- Có chuyện gì ?
Cậu nam sinh ấy nhìn một lượt Tiêu Thanh . Bên vạt áo của nam sinh ấy có gắn một tấm vải đỏ , Tiêu Thanb nhìn tóat mồ hôi .
- Cậu đi học muộn ?
- Ừ , tha cho tớ lần này đi tại đồng hồ tớ báo sai giờ . Nên ...
- Không dung tha bất cứ ai !
Giọng một nam khác cất lên , Tiêu Thanh nhận ra cái giọng nói có chút khinh thường này .
- Chào hội trưởng !
" Chết thật rồi , oan gia oan gia thật " Tiêu Thanh thầm mắng .
- Cậu ta dám đi học muộn thưa hội trưởng !
Nam sinh chỉ tay về phiá Tiêu Thanh . Ánh mắt sắc xảo Lâm Dạ liếc nhìn .
- Làm rất tốt , còn lại để tôi lo . Cậu làm việc đi .
Nói rồi , Lâm Dạ bá cổ Tiêu Thanh lôi cậu đi .
- Buông tôi ra !
- Bình tĩnh đi .
- Bình cái JJ nhà anh , anh bá cổ tôi đau điếng .
- Vậy mới lôi cậu đi được !
" Thật không biết xấu hổ " Tiêu Thanh cố gỡ cái còng tay cứng chắc trên cổ cậu xuống . Nhưng Lâm Dạ mạnh quá nên đành để hắn lôi .
Phòng hội trưởng.
- Ể , dẫn tôi đến phòng anh làm gì?
Tiêu Thanh ngạc nhiên , Lâm Dạ không nói gì trực tiếp đỡ cậu rồi lên bàn .
- Anh tính làm gì ?
Lâm Dạ cuối mặt sát mặt Tiêu Thanh đưa lưỡi liếm nhẹ má cậu .
- Tôi muốn chiêm ngưỡng thân thể cậu !
Tiêu Thanh giơ hai tay ra xô Lâm Dạ , tức tối mắng :
- Chiêm ngưỡng gì , anh đang có ý đồ làm hại tôi . Đúng chứ ?
- Không phải làm hại mà là nâng niu . Cậu có thể cho Châu Vũ ngắm thì tôi sao lại không ?
" Các người , các người đều là kẻ xấu xa " Tiêu Thanh uất ức , nứơc mắt bỗng rơi .
- Này , khóc sao .
Lâm Dạ đưa lưỡi liếm quanh hóe mắt cậu . Cảm giác nhột nhột làm Tiêu Thanh không nhịn đựơc cừơi như phải cố nén .
" Bịch ... " Cú đấm mạnh bạo từ phía tay trái của Lâm Dạ đập thẳng vào mặt . Cả người hắn ta chỉ hơi nghiêng chứ không ngã .
- Đến rồi sao !
Châu Vũ nắm lấy tay Tiêu Thanh kéo đi .
- Cậu ta là của tôi , mất một cọng lông thì anh coi chừng !
Nói rồi hai người đi thẳng ra ngòai , còn Lâm Dạ ngồi xuống ghế nở nụ cười .
- Sao để hắn ta dẫn cậu vào đấy ?
Tiêu Thanh không nói gì , lặng đi theo Châu Vũ .
- Nói !
Châu Vũ tức giận nhìn Tiêu Thanh .
Kéo cậu đi trên hành lang một cách mạnh bạo . Cả hai đi thẳng vào lớp học , thầy giáo trên bục đang giảng bài Châu Vũ từ ngòai cửa nắm tay Tiêu Thanh đi vào . Thầy giáo với tất cả mọi người trong lớp đều ngạc nhiên .
- Này hai cậu kia , không biết lễ phép sao . Hai ngừơi các cậu mau đi ra ngòai thành lang đứng cho tôi .
* Ông thầy này mới vừa chuyển đến nên không biết lý lịch Châu Vũ , lấy cương vị giáo viên mắng*
Cả lớp nghe ông thầy mắng , tòan thân chảy mồ hôi . Trong lớp kể cả ở ngoài còn không dám đụng chạm . Châu Vũ không dư hơi trả lời đi thẳng xuống bàn của cậu , Tiêu Thanh bị nắm chặt cổ tay sưng tấy lên không cách nào rút tay ra khỏi đi theo .
Thầy giáo thấy mình nói không lọt lỗ tai Châu Vũ liền cầm cây thứơc sắt bảo bối của mình đi xuống chỗ cậu .
- Cậu có điếc không , tôi bảo cậu ra ngòai !
" Bốp ..." Một cú đấm mạnh bạo đập thẳng vào mặt giáo viên . Một lực rất mạnh khi va chạm vào còn nghe tiếng xương cơ mặt nát vụng . Ông thầy nằm vật dứơi sàn , máu trong mũi chảy rất nhiều . Châu Vũ thêm dập một phát lên mặt đầy máu của ông thầy .
- Biến , mai không cần đến !
Tòan bộ học sinh có cả Tiêu Thanh chứng kiến cái cảnh tựơng hung bạo ấy ai nấy điều im bặt , tòan thân lạnh u ám . Ông thầy nằm rên dưới sàn , ai nấy đều không dám đến giúp . Đến giúp chỉ có mang họa vào thân .
Nhưng để như vậy thì không hay , lớp trưởng nhịn không đựơc đứng dậy đi lại chỗ thầy giáo " Tôi không đắc tội với cậu , tôi chỉ muốn đỡ thầy vào phòng y tế thôi . Đừng đánh tôi " . Cậu lớp trửơng cầu thầm đi lại .
Châu Vũ chẳng thề động mi , bởi cơn giận của cậu đã được ông thầy hứng . Cơn giận cũng tạm dần mất . Lớp trưởng đến gần cậu , không thấy động tĩnh gì liền đỡ thầy giáo đứng dậy đi xuống phòng y tế .
- C... cậu , có cần làm vậy không?
Tiêu Thanh giờ mới lên tiếng , cơ thể cậu run rẩy thốt từng lời . Châu Vũ không nói gì , nắm tay đang siết chặt có cảm giác bóp nát xương Tiêu Thanh dần lỏng nhẹ ra .
- Lúc cậu giận thật đáng sợ !
- Tớ không đáng sợ thì cậu đã thế nào ?
Châu Vũ đột nhiên hỏi cậu một câu . Cậu lặp tức im lặng không nói gì . Thầy hiệu trưởng biết tin giáo viên mới ở lớp 11B bị Châu Vũ đánh đang nằm trong phòng y tế , ông phân giáo viên khác đến dạy tiếp bài cho lớp .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro