Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 28 : Hai Người Về Đây Làm Gì ?

Cánh cửa lớn màu đen tự động đựơc mở ra , Châu Vũ chạy xe vào thẳng sân nhà . Nhã Đình bứơc xuống xe , Châu Vũ cũng bứơc xuống cả hai đi vào nhà . Quản gia đứng ở cửa , thấy hai anh em liền chạy vào nhà thông báo cho ông bà chủ .

Bên trong nhà , đựơc thiết kế trang nhã ôn hòa . Màu sắc trang trí là màu vàng be nhẹ làm chủ đạo . Bày trí cả căn nhà đều là đồ hiện đại tôn vẻ quý tộc . Ông Châu đang ngồi trên sofa chăm chú đọc báo , bà Châu thì đang xem ti vi . Quản gia vui vẻ , nói :

- Thưa ông bà , cậu chủ và cô chủ đã về !

Bà Châu nghe được con trai con gái mình về liền vui mừng , còn ông chồng chẳng quan tâm cứ chăm chú vào tờ báo .

- Hai đứa đâu rồi ?

Bà Châu hỏi quản gia , tay quản gia chỉ về phiá cửa . Đằng xa , bóng dáng hai đứa con yêu của bà đang bứơc vào . Bà liền đứng dậy , lấy tay giựt tờ báo của ông Châu mắng :

- Con về , đừng chăm chú đọc lo mà hỏi thăm nó !

- Chúng nó chẳng có gì để tôi hỏi thăm .

- Cái ông này , tôi nói rồi đấy ông không nghe lời tôi thì đừng nhìn mặt tôi !

Bà Châu dọa chồng , Châu Vũ với Nhã Đình bứơc vào nhà . Châu Vũ ngồi bịch xuống sofa nhìn hai ông bà .

- Hai ngừơi về đây làm gì ?

Câu nói của cậu làm bà Châu ngẹn cổ , Nhã Đình đứng nhìn cả hai e thẹn không nói gì .

- Tụi tao về hay không là quyền của tụi tao . Mày là phận con mà dám quản bọn tao sao !

Ông Châu tức giận , bà vợ liền đến can ngăn .

- Hai chúng ta nhớ hai đứa , nên có dịp rảnh về nứơc thăm tụi con! Quản gia , ông mau xuống bếp chuẩn bị cơm để chào hai đứa về .

Bà Châu né ánh mắt Châu Vũ , tay liên tục xoa nhẹ ngực ông Châu để chấn cơn giận .

- Nếu không có gì , hai ngừơi mau bay sang bên đấy giùm !

Nói rồi , cậu quay người bỏ đi . Ông Châu đứng dậy đập tay thật mạnh lên bàn rồi chỉ tay vào mặt Châu Vũ .

- Thằng con hỗn láo , tao nói mày biết , kì này tao về đây là để quản mày . Mày coi chừng , tao không nương tay đâu !

- Nếu ông có gan !

Châu Vũ đáp lại một câu rồi quay ngừơi đi , bà Châu nghe đựơc liền đứng lặng .

- Còn bữa cơm , Châu Vũ ở lại đi con !

- Bữa cơm này , con không dám nuốt .

Ông Châu tức giận tím mặt .

- Mày , biến khuất mắt tao !

Không trả lời câu , cậu đi thẳng ra cửa . Nhã Đình liền chạy theo sau lưng .

- Anh hai , giờ phải làm sao ?

- Về kí túc !

Cả hai lên xe chạy về kí túc , bà Châu ở trong nhà không ngừng giúp chồng xoa dịu cơn giận .

- Ông đừng giận nó , cũng lâu ta không gặp nên nó có thể nói chuyện như vậy !

- Bà im đi , bà cưng chiều nó . Bây giờ bà tự xem thành quả của mình đi .

Nói xong , ông đứng dậy đi thẳng lên phòng . Bà Châu ngồi trên ghế nhìn chồng bà .

Tại kí túc .

- Hôm nay đúng thật là xui xẻo !

- Chuyện gì , nói tớ nghe ?

Mộc Nhĩ vừa đi chơi về , thấy Tiêu Thanh nằm trên giường rên rỉ .

- Chỉ tại cái đồng hồ chết tiệt làm tớ đi học muộn !

Mộc Nhĩ cười lớn , vỗ vỗ mấy phát lên bàn . Tiêu Thanh nhìn ánh mắt ngạc nhiên .

- Tớ đã bảo cái đồng hồ này đã hư, nên đem đi bán đồng nát cũng chẳng ai mua .

- Cậu , không đựơc . Đây là cái đồng hồ bảo bối của nhà tớ , đây là chính tay ông cố làm tặng cho ông nội , rồi ông nội truyền cho cha tớ sau này lại truyền đến tớ và dần dần là con cháu chắc của tớ .

- Phì , tớ thấy cậu chỉ làm quá . Nếu là tớ thì đã đem bán mua cái mới từ lâu .

- Cái tên không biết tôn trọng bảo vật nhưng cậu dòng họ Mộc chắc sẽ không cho cậu nhận bảo bối gia truyền nào .

- Có , tớ chẳng thèm cha tớ cũng chả quan tâm , chỉ cần tớ mang danh về cho ông ta là được .

- Tớ còn chuyện nữa !

Mộc Nhĩ cởi chiếc áo thun ra , ngồi bịch xuống ghế mở màn hình máy tính lên chăm chú nhìn.

- Nói tớ nghe !

- Sáng lúc tớ chạy trên hành lang đã đâm vào ngừơi một ông chú . Cũng chẳng già mấy !

- Thì có gì , với bản tính của cậu thì tớ chắc cậu sẽ xin lỗi rồi vọt mất dạng lúc ấy .

" Không ai hiểu mình ngòai đứa bạn thân . Câu này quả không sai" . Tiêu Thanh trầm ngâm một lúc .

- Cậu biết ông chú đấy là ai không?

Mộc Nhĩ nhìn Tiêu Thanh , cậu lắc đầu .

- Tớ không biết !

- Ờ , cậu đi ăn tối không ?

- Tớ không ăn đâu , nếu cậu thao tớ sẽ ăn !

" Bịch ... " Một đấm lên ngực Tiêu Thanh . Cậu xoa xoa bàn lên ngực mình , Mộc Nhĩ mắng :

- Tên xấu xa nhà cậu , tiền ai nấy trả !

- Được thôi , chúng ta đi !

Tiêu Thanh với Mộc Nhĩ cả hai đi ra đến tiệm lẩu cách trừơng một con hiểm . Cả hai gọi một nồi lẩu lớn , ăn nhồm nhòam .

- Sắp đến kì nghỉ đông rồi , cậu có ý định gì không ?

Đang ăn , Mộc Nhĩ quay sang hỏi. Tiêu Thanh húp miếng nứơc lẩu rồi đặt chén xuống hít hà .

- Vẫn về thăm mẹ tớ !

- Đi một mình ?

- Ý cậu là sao ? Tiêu Thanh nhìn trầm trầm .

- Tớ thấy cậu a sao nhỉ ? Thân thiết với Châu Vũ , sao cậu không rủ cậu ta theo !

- Phì , tớ không thân với cậu ta . Với lại kì nghỉ đông , cậu ta không về nhà chắc . Rủ cậu ta sang nhà tớ làm gì ?

Mộc Nhĩ không trả lời chỉ cừơi cừơi . Ăn no nê xong nồi lẩu , cả hai đi về kí túc . Về đến phòng , Tiêu Thanh nhảy lên giường .

- Cậu làm bài thu hoạch chưa !

Tiêu Thanh ngẩn người , ngồi chồm dậy .

- Bài thu hoạch gì , sao tớ chưa nghe ?

- Lúc đầu tiết , thầy đã ra đề rồi . Tại cậu đi học muộn nên không biết .

- Đồ thối tha nhà cậu , sao giờ mới nói . Chừng nào nộp ?

- Ngày mai !

Tiêu Thanh ngẫm nghĩ , quay sang nhìn Mộc Nhĩ .

- Bài thu hoạch của cậu đâu cho tớ mượn đi .

Mộc Nhĩ giơ ngón tay lên lắc qua lắc lại .

- Không được , bài tớ hiện giờ đang ở chỗ Thái Triều . Tớ nhờ anh ấy làm hộ .

" Bịch ... " Tiêu Thanh tức giận đá vào mông Mộc Nhĩ . Bị đá vào mông , cậu xoa xoa rồi đi thẳng lên giường chùm chăn lại .

- Tớ ngủ đây , cậu mau làm đi . Đề tớ để trên bàn ấy !

- Phì , tớ hận cậu !

Tiêu Thanh tức giận , ngồi lên ghế cắn bút suy nghĩ . Cả một đêm dài trôi qua ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro