Chương 28 : Hai Người Về Đây Làm Gì ?
Cánh cửa lớn màu đen tự động đựơc mở ra , Châu Vũ chạy xe vào thẳng sân nhà . Nhã Đình bứơc xuống xe , Châu Vũ cũng bứơc xuống cả hai đi vào nhà . Quản gia đứng ở cửa , thấy hai anh em liền chạy vào nhà thông báo cho ông bà chủ .
Bên trong nhà , đựơc thiết kế trang nhã ôn hòa . Màu sắc trang trí là màu vàng be nhẹ làm chủ đạo . Bày trí cả căn nhà đều là đồ hiện đại tôn vẻ quý tộc . Ông Châu đang ngồi trên sofa chăm chú đọc báo , bà Châu thì đang xem ti vi . Quản gia vui vẻ , nói :
- Thưa ông bà , cậu chủ và cô chủ đã về !
Bà Châu nghe được con trai con gái mình về liền vui mừng , còn ông chồng chẳng quan tâm cứ chăm chú vào tờ báo .
- Hai đứa đâu rồi ?
Bà Châu hỏi quản gia , tay quản gia chỉ về phiá cửa . Đằng xa , bóng dáng hai đứa con yêu của bà đang bứơc vào . Bà liền đứng dậy , lấy tay giựt tờ báo của ông Châu mắng :
- Con về , đừng chăm chú đọc lo mà hỏi thăm nó !
- Chúng nó chẳng có gì để tôi hỏi thăm .
- Cái ông này , tôi nói rồi đấy ông không nghe lời tôi thì đừng nhìn mặt tôi !
Bà Châu dọa chồng , Châu Vũ với Nhã Đình bứơc vào nhà . Châu Vũ ngồi bịch xuống sofa nhìn hai ông bà .
- Hai ngừơi về đây làm gì ?
Câu nói của cậu làm bà Châu ngẹn cổ , Nhã Đình đứng nhìn cả hai e thẹn không nói gì .
- Tụi tao về hay không là quyền của tụi tao . Mày là phận con mà dám quản bọn tao sao !
Ông Châu tức giận , bà vợ liền đến can ngăn .
- Hai chúng ta nhớ hai đứa , nên có dịp rảnh về nứơc thăm tụi con! Quản gia , ông mau xuống bếp chuẩn bị cơm để chào hai đứa về .
Bà Châu né ánh mắt Châu Vũ , tay liên tục xoa nhẹ ngực ông Châu để chấn cơn giận .
- Nếu không có gì , hai ngừơi mau bay sang bên đấy giùm !
Nói rồi , cậu quay người bỏ đi . Ông Châu đứng dậy đập tay thật mạnh lên bàn rồi chỉ tay vào mặt Châu Vũ .
- Thằng con hỗn láo , tao nói mày biết , kì này tao về đây là để quản mày . Mày coi chừng , tao không nương tay đâu !
- Nếu ông có gan !
Châu Vũ đáp lại một câu rồi quay ngừơi đi , bà Châu nghe đựơc liền đứng lặng .
- Còn bữa cơm , Châu Vũ ở lại đi con !
- Bữa cơm này , con không dám nuốt .
Ông Châu tức giận tím mặt .
- Mày , biến khuất mắt tao !
Không trả lời câu , cậu đi thẳng ra cửa . Nhã Đình liền chạy theo sau lưng .
- Anh hai , giờ phải làm sao ?
- Về kí túc !
Cả hai lên xe chạy về kí túc , bà Châu ở trong nhà không ngừng giúp chồng xoa dịu cơn giận .
- Ông đừng giận nó , cũng lâu ta không gặp nên nó có thể nói chuyện như vậy !
- Bà im đi , bà cưng chiều nó . Bây giờ bà tự xem thành quả của mình đi .
Nói xong , ông đứng dậy đi thẳng lên phòng . Bà Châu ngồi trên ghế nhìn chồng bà .
Tại kí túc .
- Hôm nay đúng thật là xui xẻo !
- Chuyện gì , nói tớ nghe ?
Mộc Nhĩ vừa đi chơi về , thấy Tiêu Thanh nằm trên giường rên rỉ .
- Chỉ tại cái đồng hồ chết tiệt làm tớ đi học muộn !
Mộc Nhĩ cười lớn , vỗ vỗ mấy phát lên bàn . Tiêu Thanh nhìn ánh mắt ngạc nhiên .
- Tớ đã bảo cái đồng hồ này đã hư, nên đem đi bán đồng nát cũng chẳng ai mua .
- Cậu , không đựơc . Đây là cái đồng hồ bảo bối của nhà tớ , đây là chính tay ông cố làm tặng cho ông nội , rồi ông nội truyền cho cha tớ sau này lại truyền đến tớ và dần dần là con cháu chắc của tớ .
- Phì , tớ thấy cậu chỉ làm quá . Nếu là tớ thì đã đem bán mua cái mới từ lâu .
- Cái tên không biết tôn trọng bảo vật nhưng cậu dòng họ Mộc chắc sẽ không cho cậu nhận bảo bối gia truyền nào .
- Có , tớ chẳng thèm cha tớ cũng chả quan tâm , chỉ cần tớ mang danh về cho ông ta là được .
- Tớ còn chuyện nữa !
Mộc Nhĩ cởi chiếc áo thun ra , ngồi bịch xuống ghế mở màn hình máy tính lên chăm chú nhìn.
- Nói tớ nghe !
- Sáng lúc tớ chạy trên hành lang đã đâm vào ngừơi một ông chú . Cũng chẳng già mấy !
- Thì có gì , với bản tính của cậu thì tớ chắc cậu sẽ xin lỗi rồi vọt mất dạng lúc ấy .
" Không ai hiểu mình ngòai đứa bạn thân . Câu này quả không sai" . Tiêu Thanh trầm ngâm một lúc .
- Cậu biết ông chú đấy là ai không?
Mộc Nhĩ nhìn Tiêu Thanh , cậu lắc đầu .
- Tớ không biết !
- Ờ , cậu đi ăn tối không ?
- Tớ không ăn đâu , nếu cậu thao tớ sẽ ăn !
" Bịch ... " Một đấm lên ngực Tiêu Thanh . Cậu xoa xoa bàn lên ngực mình , Mộc Nhĩ mắng :
- Tên xấu xa nhà cậu , tiền ai nấy trả !
- Được thôi , chúng ta đi !
Tiêu Thanh với Mộc Nhĩ cả hai đi ra đến tiệm lẩu cách trừơng một con hiểm . Cả hai gọi một nồi lẩu lớn , ăn nhồm nhòam .
- Sắp đến kì nghỉ đông rồi , cậu có ý định gì không ?
Đang ăn , Mộc Nhĩ quay sang hỏi. Tiêu Thanh húp miếng nứơc lẩu rồi đặt chén xuống hít hà .
- Vẫn về thăm mẹ tớ !
- Đi một mình ?
- Ý cậu là sao ? Tiêu Thanh nhìn trầm trầm .
- Tớ thấy cậu a sao nhỉ ? Thân thiết với Châu Vũ , sao cậu không rủ cậu ta theo !
- Phì , tớ không thân với cậu ta . Với lại kì nghỉ đông , cậu ta không về nhà chắc . Rủ cậu ta sang nhà tớ làm gì ?
Mộc Nhĩ không trả lời chỉ cừơi cừơi . Ăn no nê xong nồi lẩu , cả hai đi về kí túc . Về đến phòng , Tiêu Thanh nhảy lên giường .
- Cậu làm bài thu hoạch chưa !
Tiêu Thanh ngẩn người , ngồi chồm dậy .
- Bài thu hoạch gì , sao tớ chưa nghe ?
- Lúc đầu tiết , thầy đã ra đề rồi . Tại cậu đi học muộn nên không biết .
- Đồ thối tha nhà cậu , sao giờ mới nói . Chừng nào nộp ?
- Ngày mai !
Tiêu Thanh ngẫm nghĩ , quay sang nhìn Mộc Nhĩ .
- Bài thu hoạch của cậu đâu cho tớ mượn đi .
Mộc Nhĩ giơ ngón tay lên lắc qua lắc lại .
- Không được , bài tớ hiện giờ đang ở chỗ Thái Triều . Tớ nhờ anh ấy làm hộ .
" Bịch ... " Tiêu Thanh tức giận đá vào mông Mộc Nhĩ . Bị đá vào mông , cậu xoa xoa rồi đi thẳng lên giường chùm chăn lại .
- Tớ ngủ đây , cậu mau làm đi . Đề tớ để trên bàn ấy !
- Phì , tớ hận cậu !
Tiêu Thanh tức giận , ngồi lên ghế cắn bút suy nghĩ . Cả một đêm dài trôi qua ...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro