Chương 27 : Ông Bà Châu
Sáng sớm như mọi ngày , tất cả học sinh chuẩn bị lên lớp . Ai nấy đều rất đúng giờ , mọi ngừơi ngồi ngay ngắn chăm chú học vì họ nhận đựơc thông báo hôm nay sẽ có chủ tịch trừơng đến thăm dò . Nên ai nấy đều tỏ ra rất tập trung.
Bên ngòai cổng trừơng , ông thầy hiệu trửơng đứng vặn vẹo ở phòng bảo vệ loay hoay chỉnh sửa lại quần áo .
- Ông đã chỉnh đến nhăn cả bộ đồ rồi !
Ông bảo vệ ngồi gần đấy , nhìn mà mỏi mắt . Chỉ có cái cà vạt , cái ống tay áo mà chỉnh mãi không xong. Ông hiệu trưởng quay sang liếc bảo vệ .
- Anh cũng chỉnh tề đi !
Đọan , đằng xa xuất hiện một chiếc xe hơi màu đen sáng bóng đắc tiền . Xe chạy lên lề đừơng đối diện cái cổng trường , ông hiệu trưởng hớt hãi chạy lại mơt cửa .
Bên trong , một ngừơi đàn ông ăn mặc giản dị áo phông phối với quần tây trông không giống ngừơi nhà giàu . Ngừơi đàn ông bứơc xuống , kế bên ông là một ngừơi phụ nữ sắc xảo , mái tóc uống nhẹ buộc gọn lên . Bà mặc một chiếc váy bó sát hông , nhìn bà không chắc bà đã ngòai bốn mươi . Cả hai bứơc ra xe , đi vào trừơng . Hiệu trửơng nở nụ cừơi , mở lời nịnh nọt :
- Xin chào , chủ tịch và bà chủ tịch !
- Đựơc rồi , ông về làm việc đi chúng tôi tự đi tham quan !
Bà Châu từ tốn , hiệu trửơng không nở bỏ đi nhưng lại gặp lời đuổi khéo của bà chủ tịch nên đành đi .
Khi hiệu trửơng đi , ông bà Châu cùng nhau đi tham quan .
- Nhanh , nhanh , nhanh trễ tiết rồi !
Tiêu Thanh chạy vội từ kí túc đến, do đồng hồ báo thức mấy ngày nay đổ chuông sai giờ lệch một tiếng làm cậu đi học muộn .
Đã vào giờ học , sân trừơng cũng vắng Tiêu Thanh cố lực chạy . Cũng may cái vết rát ở vùng hậu môn đã đỡ nếu không đã vừa chạy vừa bợ cái mông .
- Tôi thấy ngôi trừơng này giao cho ông ta xem ra cũng khá !
Bà Châu nhìn xung quanh , ông Châu không nói gì chỉ gật nhẹ đầu một cái ra hiệu đồng ý . Cả hai đi lên hành lang , ngắm mọi lớp học .
" Bịch .... bịch ...." Tiêu Thanh chạy trên hành lang , vác cả đóng sách vở chạy ầm ầm trên hành lang .
- Hình như có ai chạy trên hành lang thì phải ?
Bà Châu vừa quay sang chồng bà thì đã nghe một tiếng " Rầm " . Chồng bà bị một nam sinh đè lên.
- Ui da !
Tiêu Thanh bị té nằm sấp trên một ngừơi đàn ông mập mạp , xem ra cũng không đau mấy .
- Trời , ông ông có sao không ?
Bà Châu lại đỡ chồng mình , Tiêu Thanh vội đứng dậy giúp bà Châu đỡ chồng lên .
- Cháu xin lỗi ! Cháu không cố ý !
Tiêu Thanh gãi đầu , ẹ thẹn xin lỗi . Ông Châu đen mặt , đứng dậy xoa xoa cái lưng .
- Đi học muộn vậy đừng đi học !
Tiêu Thanh nghe xong liền phản ứng :
- Chuyện này đâu liên quan đến bác , cháu đụng phải bác là cháu có lỗi . Rồi cháu cũng xin lỗi !
- Cậu dám trả cheo ?
- Cháu nào dám trả cheo ngừơi lớn , muộn giờ rồi . Chào hai bác cháu đi !
Nói rồi , Tiêu Thanh chạy một mạch qua hai ngừơi già rồi biến mất . Bà Châu thấy chồng mình lần đầu đen mặt nhăn nhăn nhó nhó rất dễ thương liền phì cừơi .
- Bà cừơi gì ?
Ông Châu quay sang nhìn , bà Châu lặp tức im bặt quay sang an ủi .
- Bớt giận , cậu ta đã xin lỗi ông không cần ghim trong ngừơi thế đâu !
Không trả lời , coi như cho qua . Cả hai cùng nhau đi tham quan hết tòan trường chỉ nói thăm dò vậy thôi chứ , ưng ý sau đó liền lên xe đi về nhà .
Tiêu Thanh cuối cùng cũng chạy vào lớp kịp , cũng may lúc ấy thầy giáo không có trong lớp nếu không cậu đã bị bắt đứng hành lang .
- Hộc....hộc.....
Tiêu Thanh thở kịch liệt , Châu Vũ ngồi kế bên cạnh chau mày .
- Có ngừơi đuổi " thao "cậu sao ?
" Tông sư cậu, lúc nào gặp tớ đều nhắc cái từ " thao " . Nếu không nhắc sẽ chết JJ của cậu chắc !". Tiêu Thanh bình ổn , xoa nhẹ ngừơi cấm cho phát tiết .
- Đồng hồ báo thức lệch giờ , làm tớ dậy muộn !
Châu Vũ không nói gì quay sang chỗ khác nhưng mắt luôn liếc nhìn cử chỉ của Tiêu Thanh .
Hết tiết , Châu Vũ gôm hết đồ của mình rồi đi thẳng ra bãi đổ xe . Nhã Đình cũng vừa đi ra , cả hai anh em cùng lên xe đi về nhà .
Chuyện hai ngừơi về , Tiểu Dĩ biết rõ nhưng lại bị Châu Vũ cấm không cho nói .
Nhà họ Châu giàu mấy đời , con cháu đức phúc . Căn nhà biệt thự rộng lớn , xung quanh có trồng mấy hàng cây xanh vì sở thích của ông Châu . Hai anh em từ trường chạy đến nhà mất khoảng 20 phút .
- Chúng ta về ...
- Để anh lo !
Châu Vũ biết em mình nghĩ gì liền lên tiếng ngắt tâm trạng lo lắng của Nhã Đình .
[ Lí do và hòan cảnh Châu Vũ và Lâm Dạ gặp nhau ]
Phần 3 : Anh muốn hôn em !
Cả đêm ở kí túc , Châu Vũ loay hoay mãi không ngủ được . Cái nụ hôn ấy , đã dắt tâm trí cậu đi mất . Cố lắm đến ba giờ sáng cậu mới có thể ngủ được .
Sáng hôm sau , Lâm Dạ đựơc trừơng sắp xếp phòng học ở trên lầu . Hôm ấy , cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng tinh khôi , quần jean đen bó sát cặp chân làm bao ánh mắt của các nữ sinh như bị hút hồn trong đó có Châu Vũ.
Châu Vũ phòng học cậu ở tầng hai , còn Lâm Dạ ở tầng ba . Ở ngay hành lang , họ đã đứng đối diện nhau . Không ai nói ai , Châu Vũ với Lâm Dạ ai sẽ chủ động .
- Ưhmmm....
Một nụ hôn nồng vị tình của Lâm Dạ hôn lên môi Châu Vũ . Vòng tay qua eo ,siết chặt hông cậu ta .
- Anh , anh đang làm gì vậy ?
Châu Vũ xô mạnh Lâm Dạ ra khỏi ngừơi . Tất cả học sinh xung quanh đang nhìn cả hai với ánh mắt cực shock .
- Anh muốn hôn em !
- Anh ....
Quá xúc động , Châu Vũ xoay người chạy mất .Không biết khi nào hai bên dòng lệ của cậu đã ngấng lệ . Lâm Dạ nhìn theo bóng cậu chạy liền nở nụ cừơi thóang qua .
- Châu Vũ , tôi bắt đầu hứng thú với cậu rồi !
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro