Chương 26 : Tôi Đang Có Hứng Thú Đây
- Thật là có lỗi , tôi không biết hai ngừơi đang ở trong đây bạo nhau.
Lâm Dạ đi lại sofa , ngồi xuống cạnh Châu Vũ giựt điếu thuốc khỏi môi cậu ta đưa vào miệng hút .
- Không có việc . Cút !
Lâm Dạ cừơi lớn , đứng lên đi đến chỗ Tiêu Thanh bá vai cậu .
- Tôi đến để thăm Tiêu Thanh , xem cậu đã làm gì hư hao cậu ta !
- Này này , anh làm gì vậy ?
Lâm Dạ bóp mạnh lên mông Tiêu Thanh làm cậu cuống quýt lên . Châu Vũ thấy chứơng mắt , đứng bật dậy đi lại nắm tay Tiêu Thanh kéo ra cửa .
- Đau đau , cậu không mặc gì hết sao dám ...
" Rầm " Châu Vũ xô Tiêu Thanh ra cửa rồi đóng mạnh cánh cửa lại .
- Đồ xấu xa , chết tiện tớ có phải là đồ chơi của cậu đâu !
La hét mệt mỏi , Tiêu Thanh quay ngừơi lại đi thì lại có một cảm giác đau rát ở vùng hậu môn. Bất giác cậu nhớ ra " Thôi rồi , lúc nãy cả ngón tay khô sằn của cậu ta ra vào chổ tiểu tiểu nhỏ . Bây giờ , vừa bứơc đi đã cảm thấy đau ". Tiêu Thanh đành đi từ từ , cho đến khi về phòng .
Còn Châu Vũ , Lâm Dạ ngồi lên giường của cậu . Cuối ngừơi xuống , cái gương mặt thanh tú cao thượng ép sát mặt vào nệm , cậu vươn mũi hít sâu cái mùi hương nồng vị trên giường là chỗ lúc nãy Tiêu Thanh nằm .
- Không tệ !
Lâm Dạ bình luận một câu , Châu Vũ từ khi nào đã mặc xong quần áo ngồi trên sofa .
- Đê tiện !
Lâm Dạ nghe Châu Vũ chửi , không biến đổi sắc mặt đi đến sau lưng cậu . Cuối xuống hai tay ôm chặt cổ Châu Vũ .
- Mùi hương này , lâu rồi không cảm nhận . Nó vẫn như lúc đầu !
Gương mặt Lâm Dạ cuối xuống vân bê tóc Châu Vũ , chiếc cầm cọ cọ vào đám tóc đen .
- Câm miệng . Biến!
- Tuyệt tình vậy !
- Nói !
- Cậu vẫn như vậy , thích nói thẳng . Tôi nói cậu biết , cha mẹ cậu sắp về nứơc rồi !
Châu Vũ không biểu cảm , Lâm Dạ nói xong đặt một nụ hôn lên sau cổ Châu Vũ rồi ung dung đi ra khỏi phòng.
" Reng....reng..." Tiểu Dĩ đang ở sân bay đón ông bà Châu từ Anh về , đang đợi bên ngòai cửa thì điện thọai reo , màn hình hiển thị số Châu Vũ .
- Alo , có gì không cậu Vũ !
- Tin ba mẹ tôi về nứơc đúng chứ?
" Thôi chết , là ai đã nói cho cậu Vũ biết . Chuyện này chỉ có duy nhất mình biết ". Tiểu Dĩ ngạc nhiên hồi lâu , chuyện đã đến Châu Vũ nếu không khai thật chỉ có nứơc chết .
- Chuyện này , ông chủ bà chủ về nứơc là thật . Tôi đang ở sân bay đón họ !
" Tút....tút..." Đầu dây bên kia Châu Vũ đã tắt . Cùng lúc đó ông bà Châu xuất hiện sau cánh cửa . Tiểu Dĩ vui vẻ chạy lại giúp .
Châu Vũ tức giận ném điện thọai xuống đất .
Trời cũng sắp tối , Tiêu Thanh từ lúc đi ra khỏi phòng Châu Vũ về là nằm ì trên giừơng . Mộc Nhĩ ngồi chơi game bên cạnh thấy cậu lạ quay sang hỏi :
- Có chuyện gì sao , tớ thấy cậu không vui !
- Tớ đang muốn chết !
Tiêu Thanh vùng vẫn trên giừơng , đột nhiên nhớ lại hòan cảnh lúc nãy khi cậu cầu cứu Mộc Nhĩ , cậu ta liền chạy trốn .
- Lúc nãy sao cậu lại bỏ rơi tớ !
Mộc Nhĩ cố ý đã quên đi , không ngờ lại bị Tiêu Thanh nhắc lại . Gương mặt có chút biến đổi , trên môi nở nụ cừơi nhìn Tiêu Thanh .
- Ây da , tớ thật ra là không cố tình bỏ cậu ở lại . Tại vì , mà cậu cũng thấy đó Châu Vũ tòan thân tỏa chất tức giận , khi tớ tiến lại cậu đã bị cậu ta liếc mắt một cái tòan thân tớ đủ lạnh rồi . Huống hồ tớ nhỏ nho như con kiến nếu đến giúp cậu thì mạng này của tớ có còn không?
- Cũng đúng , cậu ta nói là sẽ làm.
- Đấy , tớ biết chắc cậu sẽ hiểu lời tớ nói . Không chi cứu !
Mộc Nhĩ đắc thắng vỗ tay liền mấy phát , Tiêu Thanh cũng chẳng thề bàn cãi nữa , vùi mặt vào ra giừơng chùm trăn lên .
" Haizzzz.. Thóat nạn rồi !". Mộc Nhĩ thở dài vui sứơng .
Tối tại kí túc xá .
Nhã Đình chẳng biết làm gì , đi dạo vòng quanh sân kí túc . Buối tối gió mang mát , trong phần đất bên kí túc xá nữ có trồng vài hàng cây hoa lài cuống theo gió tỏa hương .
- Cô chủ !
Giọng Tiểu Dĩ từ phiá sau , Nhã Đình vui vẻ đi lại . Cái giọng dễ thương trêu đùa .
- Anh Dĩ , tối rồi đến tìm nữ sinh sao !
Tiểu Dĩ nghe đựơc câu hỏi đó liền gãi đầu .
- Không phải , cậu Vũ nhờ tôi gọi cô về phòng .
Nhã Đình nhìn Tiểu Dĩ , phần trán hơi cau lại suy nghĩ gì đấy .
- Sắp có chuyện , nên anh tôi mới bắt tôi về phòng . Đúng chứ ?
Không có gì có thể qua mắt Nhã Đình . Tiểu Dĩ thối thúc Nhã Đình, rồi cả hai đi về phòng của cô .
Trong phòng của Nhã Đình có thêm một bạn nữ nữa , vì cô không giống anh trai thích ở một mình mà cô thích có ngừơi cho cô tâm sự.
Trong lúc , Nhã Đình ra ngòai cô bạn ấy ở trong phòng đang chat với ai đấy trên máy tính , mặt không khỏi vui vẻ .
" Rầm.." Cánh cửa bị một lực đá rất mạnh đạp vào , đến nỗi làm cô bạn nữ sinh ấy giật cả mình .
- Ai vậy ?
Cô bạn nhìn ra cửa , ánh mắt đột nhiên toả sáng không tin vào mắt mình . Một chàng trai cao to , phong thái mạnh mẽ uy nghiêm lạnh lùng . Gương mặt hòai hòa , ngũ quan rất chuẩn đang bứơc vào . Cô bạn không kiềm đựơc miệng liền hét lên :
- Châu Vũ !
" Thật đúng là ở cùng em gái cũng minh tinh đẹp trai nhất trừơng sẽ có cơ hội được gặp riêng , đựơc nhìn ngắm kĩ . " Cô nàng cừơi tít cả hai mắt .
Hôm nay Châu Vũ chỉ mặc một chiếc áo thun với chiếc quần short ngắn nhưng như vậy lại làm cho cô nàng ấy nhìn mãi không chớp mắt . Cậu đi đến chiếc ghế cạnh bàn Nhã Đình ngồi xuống .
Cô nàng đứng dậy , hớn hở đi lại chỗ Châu Vũ .
- Anh uống nứơc không , để em đi rót !
Châu Vũ không nói gì , cô nàng này lại nói chữa ngựơng .
- Hay là anh ăn bánh , cô em mới tặng em lúc sáng . Bánh nhập khẩu ở bên Úc nên anh yên tâm !
Châu Vũ vẫn thái độ đấy , cô nàng tiếp chuyện nhưng lại bị đáp trả bằng ánh mắt khinh bỉ của Châu Vũ . Trong lúc cô nàng không biết xử thế nào thì Nhã Đình vào phòng .
- Tử Ất , cậu ra khỏi phòng một lát được chứ ?
Nhã Đình vào phòng , vòng qua sau lưng cô bạn đẩy cô ấy đi .
- A ... a , cậu làm gì vậy ?
Cô nàng bị đẩy từ sau lưng hốt hoảng .
" Rầm " Cánh cửa đóng mạnh lại , cô bạn cùng phòng bị đuổi ra thương tiếc . Bên trong chỉ còn lại ba người Châu Vũ , Nhã Đình và kẻ được tận dụng Tiểu Dĩ .
Khi bứơc vào , Nhã Đình đã thấy anh mình đang ngồi trên ghế hai chân bắt chéo nhau , hai tay khoanh lại nhìn rất giống phong cách phong lưu . Nhã Đình ngồi xuống giường nhìn anh cô .
- Anh hai gọi em về có gì không ?
Châu Vũ trầm lặng .
- Tiểu Dĩ !
Nhận đựơc sự cho phép của Châu Vũ , Tiểu Dĩ nói cho Nhã Đình nghe .
- Ông bà chủ ....!
Nhã Đình hồi hộp nhìn Tiểu Dĩ .
- Papa mama , tôi sao !
- Họ về nước rồi ! Tiểu Dĩ gượng ngùng trả lời .
- Anh hai , chuyện này ?
- Hừm !
Châu Vũ gật nhẹ đầu , Nhã Đình quay sang hỏi Tiểu Dĩ :
- Họ về lâu chưa ?
- Họ đáp chuyến bay sớm nên sáng nay đã về . Bây giờ hai ông bà đang ở nhà .
" Cha mẹ về , chắc chắn sẽ không cho mình tự do !" . Nhã Đình nhủ thầm .
- Mai tan tiết , chúng ta về !
Nói xong Châu Vũ đứng dậy , đưa hai tay vào túi quần ung dung đi ra ngòai . Cô bạn ngồi bên ngòai nghe ngóng , không ngờ Châu Vũ đột ngột mở làm cô giật mình . Cậu không nói gì, trực tiếp đi thẳng .
Tiểu Dĩ cũng lập tức đi ra , chỉ còn Nhã Đình ở trong phòng . Cô bạn ấy liền chạy vào , vội đóng chặt cửa . Đi thẳng lại Nhã Đình giở giọng năn nỉ .
- Nhã Đình , cậu giúp tớ một chuyện được không ?
Nhã Đình hiểu ý cô bạn Tử Ất này đang có ý định gì , liền nói thẳng một câu .
- Anh tớ có chủ rồi !
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro