Chương 22 : Đồ Vô Sỉ , Bỏ Tôi Xuống !
Lâm Dạ vác Tiêu Thanh trên vai đi xuống hành lang tiến thẳng xuống bãi đổ xe . Cả hai đi ngang qua mấy học sinh khác , bọn họ nhìn với ánh mắt khó hiểu .
- Anh không thấy mất mặt nhưng tôi thì có đấy , mau bỏ tôi xuống!
Tiêu Thanh la ầm lên , bị mọi người nhìn ngó cậu rất khó chịu . Lâm Dạ lại rất thích đùa dai dẳng, vừa đi vừa vẫy tay chào .
Xuống đến bãi đổ xe , Lâm Dạ bế cậu đi thẳng đến chiếc xe của mình.
" Có thật không vậy , cả tên này cũng có xe hơi " Tiêu Thanh ngạc nhiên . Thật bất ngờ , xe của Lâm Dạ lại nằm cạnh xe của Châu Vũ làm cậu có cảm giác lạ lùng.
Lâm Dạ mở cửa xe , Tiêu Thanh quòang tay ôm chặt cổ Lâm Dạ , hai chân phối hợp kẹp chặt hông của cậu ta . Nếu nhìn đằng xa , thì như khỉ con ôm cây rất không bình thường .
- Không nỡ buông sao ?
- Nỡ cái tổ sư nhà anh , ý tôi muốn hỏi anh có bằng lái chưa sao lại dám chạy xe ?
Tay Tiêu Thanh chỉ vào cái xe , Lâm Dạ nở nụ cười , nhìn thẳng vào mặt cậu , nói :
- Cậu biết Châu Vũ chưa có bằng , sao còn lên xe !
- À ờ...
Bị đả kích câu này , Tiêu Thanh chẳng còn câu nào phản bác đành im lặng .
" Cạch.. " Lâm Dạ mở cửa xe ra , quay sang nhìn Tiêu Thanh . Hai tay ôm eo cậu thẩy xuống ghế . Tiêu Thanh ngơ người " Sao hắn ta có thể , mình ôm cổ hắn ta rồi còn kẹp chân vào rất chặt , chỉ một đòn mình đã đo ván ngồi trong xe ".
- Nhớ đeo dây an tòan vào !
" Rầm ... " Đóng cửa lại , Lâm Dạ đi vòng ra đầu xe , rồi mở cửa rồi vào ghế lái . Tiêu Thanh chẳng làm gì được , cả mặt nhăn nhó hầm hự ở trong xe .
Xe bắt đầu lăn bánh đi ra khỏi bãi đậu xe .
Cảnh tượng Tiêu Thanh ôm chặt người Lâm Dạ đập vào ánh mắt tức giận của Châu Vũ.
Vì hôm qua , cậu lỡ làm rơi điện thọai của Tiêu Thanh vào bồn bệ sinh , nên cậu bảo Tiểu Dĩ đặt một chiếc điện thọai mới cho Tiêu Thanh.
Tiểu Dĩ gửi mẫu điện thọai cho Châu Vũ lúc sáng nên bắt gặp cảnh hai người ở hành lang , cậu lựa một lúc rồi ưng ý chọn nó . Cậu gọi cho nhân viên mang đến, khỏang mười phút sau nhân viên đến . Cậu đi ra cổng , nhận điện thọai mong cho tên ngốc ấy ngạc nhiên . Nhưng đi ngang đến bãi đổ xe , cậu không tin vào mắt mình tức giận đi lên phòng .
Tức giận đến chừng mắt , sẵn tay cậu vứt hộp điện thọai vào sọt rác . Nhã Đình không biết từ đâu xuất hiện , nhìn thấy anh mình tức giận liền chạy lại .
- Anh hai , có chuyện gì sao ?
Châu Vũ quay sang ánh mắt lạnh lùng liếc em gái , hàm ý là đừng làm phiền . Nhã Đình bị ánh mắt ấy dọa cho tái mặt. " Lần đầu nhìn thấy anh mình như vậy , cô lo lắm ". Liền đi tìm rõ mọi chuyện.
- Tiêu Thanh đừng để tôi gặp mặt cậu !
Trên quãng đường , cậu ước chừng đã đi được chừng mười lăm phút . Mà chẳng biết cậu đi đâu .
- Hắc... xì... !!!
Đang lành cậu hắt hơi một phát , chả hiểu gì . Lâm Dạ quay sang nhìn cậu , ôn nhu hỏi :
- Cảm sao ?
- Không , bình thường !
- Chúng ta đi ăn bít tết !
" Thần linh , đây có phải điều con nghe không ? Hắn ta muốn chở con đi ăn bít tết , hai người này thay phiên dằn vặt mình vậy ". Tiêu Thanh không khỏi hỏang hồn .
- Tôi không ăn được bít tết ?
Nhanh mau kiếm chuyện để hắn quên đi chuyện ăn bít tết .
- Tôi muốn ăn mì Ý !
- Được thôi !
" Sao anh ta đồng ý nhanh vậy ?". Thử hỏi lần nữa , không biết được không .
- Đổi ý rồi , tôi muốn ăn lẩu hải sản !
- Được !
" Lại không phản đối ". Tiêu Thanh ngạc nhiên , hắn ta muốn chơi cậu hay có lòng tốt thao cậu.
- Sắp đến nơi rồi !
Ánh mắt Tiêu Thanh nhìn ngó xung quanh , bất ngờ khựng lại .
- Tổ tông sư nhà anh , đây là nhà hàng bít tết mà !
- Tôi không mù chữ !
- Lúc nãy , tôi nói là mún đi ăn lẩu sao lại chở tôi đến ăn bít tết ?
- Xe hết xăng , thông cảm !
" Cái quái gì , xe anh xăng còn đầy thế sao lại nói hết xăng ". Chỉ tay lên màn hình biểu thị vạch mức xăng rồi lại nhìn Lâm Dạ .
Anh ta không nói gì , chỉ nhìn cậu cười rồi quẹo xe vào bãi đậu xe của nhà hàng. Ngày hôm qua , cũng tại đây Châu Vũ đã chở cậu đến . Miếng bít tết bự che mất miếng dĩa , nhớ lại làm bụng cậu đột nhiên không chấp nhận liền ngừng đình công .
Đổ xe xong , Lâm Dạ tháo dây an tòan rồi bước xuống , Tiêu Thanh vẫn còn ngồi trong xe không chịu xuống.
Anh ta đi xuống cốp xe , lấy gì đấy . Rồi đi lại chỗ đầu xe , Tiêu Thanh ngồi bên trong nhìn từng hành động của anh ta .
Thì ra , thứ anh ta đang cầm là một đọan ống nước bằng nhựa và một cái bình rỗng. " Anh ta tính làm gì ?". Tiêu Thanh chăm chú nhìn.
Lâm Dạ mở cốp đằng trước xe lên , lấy gậy bên hông xe để nó chặn đứng giúp cốp xe không bị ngã xuống. Sau đó mở nắp bình xăng , lấy đọan ống nước thọt vào bên trong . Bên đầu kia của ống nứơc cậu bịch nó lại bằng thứ hình tròn cao su (*)
* nó y hệt ống bơm chất khí nghiệm trong hóa học , chỉ cần đút ống vào rồi bóp phần đấy sẽ hút được chất trong lọ . Lâm Dạ làm cách đấy để hút được hết xăng ra *
Bên dưới cậu để cái bình , chỉ cần một lực bóp gần nửa lít xăng đã nằm trong ống nước . Cậu đổ nó vào cái bình bên dưới. Tiêu Thanh ngơ ngẩn hết cả người ." Trơ tráo nhà anh , như vậy anh cũng nghĩ ra . Đây là muốn xỏ tôi".
Chuyện này , Lâm Dạ đã dự liệu lúc đầu nên chẳng có sai sót . Mọi chuyện đang diễn ra rất tốt .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro