Chương 21 : Chuyện Nghỉ Học Đã Được Giải Quyết
- Lâm Dạ !
Chẳng để tâm đến lời nói của Tiêu Thanh , Lâm Dạ đi thẳng đến chỗ bà Tiêu .
- Chào dì , cháu là Lâm Dạ hội trưởng của trường !
Nói rồi chòan tay qua ôm bà Tiêu, Tiêu Thanh đứng sau lưng tức giận " Đồ không biết liêm sỉ , ai cho anh dám ôm mẹ tôi !".
- Cháu nói là bác không cần lo là chuyện gì ?
Bà Tiêu ngước nhìn Lâm Dạ , anh ta nở nụ cười rồi tiến lại chỗ Tiêu Thanh bá vai lên cậu ra vẻ thân thiết , nói với bà Tiêu :
- Chuyện học bổng cháu đã lo , dì không cần lo nữa . Tiêu Thanh vẫn sẽ tiếp tục ở lại học .
Những lời nói từ miệng Lâm Dạ hốt ra làm bà Tiêu ngạc nhiên . " Sao cậu nhóc này lại biết chuyện mình đến cho Tiêu Thanh nghỉ học !".
- Dì không cần lo lắng , mọi việc đã giải quyết xong , đúng không Châu Vũ .
Tiêu Thanh ngạc nhiên , nhìn ngó xung quanh . Chỗ gần cánh cửa , không biết cậu ta đến từ lúc nào mà đứng bên trong khoanh tay lại xem như đang hưởng thức vở kịch .
- Chàng trai kia !
Bà Tiêu chỉ tay về hướng Châu Vũ, Lâm Dạ liền tiếp lời :
- Cậu ấy tên Châu Vũ , quyền lực trong trường không nhỏ nên có thể giúp Tiêu Thanh của dì .
Châu Vũ không nói gì , bỏ hai tay vào túi quần đi ra khỏi phòng. Tiêu Thanh từ lúc thấy Châu Vũ đến giờ vẫn chưa hiểu với cả chuyện mà mẹ cậu định nói có liên quan gì đến cậu còn Lâm Dạ sao lại ở đây .
- Cháu có chắc không , tiền phí rất đắt cô già yếu rồi không cầm sức được bao lâu , nên chuyện tiền học cô đành cho Tiêu Thanh nghỉ học.
Lúc này , Tiêu Thanh đã hiểu ý định của mẹ cậu lên đây . Nước mắt của bà Tiêu bắt đầu ngấn lệ , Tiêu Thanh ôm chặt mẹ cậu vào lòng .
- Con sẽ nghỉ , con sẽ nghỉ mắt mẹ không được tốt con xin mẹ đừng khóc .
- Cậu không được nghỉ !
Châu Vũ bước vào vứt tờ giấy trước mặt cậu . Tiêu Thanh tay run run cầm tờ giấy , bắt đầu đọc.
"Giấy cấp học bổng cả ba năm tại trường Kim Bạch " . Đọc đến đấy , Tiêu Thanh buông bà Tiêu ra đứng dậy , nước mắt nước mũi tèm lem nhìn Châu Vũ .
- Tớ không cần cậu giúp !
- Dì đã nghe rõ Tiêu Thanh đọc to dòng chữ trên tờ giấy . Dì có thể an nhàn trở về nhà .
- Cậu ...
Bà Tiêu trong hòan cảnh này chẳng thể nào nói được ." Cái cháu thật tốt bụng ". Đứng dậy bà ôm chầm lấy Tiêu Thanh .
- Nếu được như vậy con nên ở lại tiếp tục học , thật ra mẹ cũng không muốn con vì mẹ mà bỏ học .
- Mẹ ...
- Mẹ về đây , Thanh Thanh con ở lại học cho tốt kì nghỉ đông nhớ về ăn bữa cơm với mẹ đấy !
Dặn dò con trai mình xong , bà Tiêu liền tạm biệt cả đám bạn nam sinh của con trai rồi đi ra cửa .
- Dì xuống dưới sẽ có người chở dì về .
Lâm Dạ như đóan được hành động của Châu Vũ nên nói với theo bà Tiêu .
- Không cần đâu cháu , dì tự về được . Tạm biệt các cháu !
Châu Vũ khi lên kí túc đã gọi Tiểu Dĩ cải trang thành tài xế taxi đứng đậu ở cổng trường để chở bà Tiêu an tòan về nhà .
Như cậu dự đóan , bà Tiêu không quen đi xe sang trọng nên đành bắt xe bus . Vì xe búyt này đã đựơc Châu Vũ thuê chắc chắn sẽ không có ai chỉ có duy nhất bà Tiêu . Xe chạy một đừơng dài thẳng tíên đến nhà Tiêu Thanh, làm bà Tiêu cảm thấy kì lạ.
Tại kí túc .
Mọi chuỵên được giải quyết , Châu Vũ chẳng bận tâm nữa xoay người đi về phòng. Lâm Dạ cũng hết chuyện vui tạm biệt cậu ra về.
Từ đầu đến cuối , cả Mộc Nhĩ và Thái Triều chẳng nói lời nào mặt cho ba người họ giao tiếp với bà Tiêu .
- Điện thọai cậu đâu ?Mộc Nhĩ đến giờ chấn vấn .
- Nó dính nước hư rồi !
- Hôm qua tớ gọi cho cậu nóng cả máy . Nói , hôm qua cậu làm gì ở đâu ?
- Tớ mệt rồi , có gì tối nói .
Tiêu Thanh nằm vật lên giường , lấy chăn trùm lại . Mộc Nhĩ đang định lên tiếng , lại gặp ám hiệu im lặng của Thái Triều . Rồi cả hai đi ra ngòai , để Tiêu Thanh nằm co ro ở đấy .
Phòng Châu Vũ .
- Anh hai , mọi chuyện sao rồi !
Nhã Đình hồi hộp , không thấy Châu Vũ trả lời lại hỏi húc giục :
- Anh Tiêu Thanh có bỏ đi không?
Châu Vũ nhìn đứa em gái .
- Không !
Chỉ một câu trả lời , Nhã Đình đã hiểu nên không hỏi nữa . Vui vẻ chào anh trai của cô rồi đi thẳng về kí túc xá nữ .
Tiêu Thanh nằm trong chăn , mọi thứ xung quanh cậu đang có gì đó rất lạ . Bản thân cậu cũng thay đổi theo .
" Ộc... ộc..." Bụng Tiêu Thanh đánh trống ầm lên , cả sáng từ nhà Châu Vũ đến kí túc vẫn chưa ăn gì , mà còn bị cậu ta lừa chạy bộ đến rã chân . Cậu tung chăn , đi ra khỏi phòng định xuống căntin .
- Ưm...
- Có sao không ?
Vừa bước ra cửa , đầu Tiêu Thanh đập đầu vào người đứng sau lưng cậu . " Giọng nói này ... ". Cậu ngước lên nhìn .
- Lâm Dạ !
- Ngạc nhiên sao ?
- Sao anh lại ở đây ?
- Nhớ cậu !
- Vô sỉ , mặt kệ anh tránh đường cho tôi đi !
Tiêu Thanh lách sang bên cạnh , đột nhiên có một bàn tay rất to nắm chặt tay cậu . Tòan thân Tiêu Thanh đơ ra .
- Tôi thao cậu ăn , đi thôi !
" Hắn ta sao có thể biết mình đang đói " . Tiêu Thanh ngẩn người .
Lâm Dạ vừa nghĩ ra một thứ vui, liền dồn sức vào hai tay vác Tiêu Thanh lên vai .
Trong phút ấy , Tiêu Thanh mất thăng bằng , giãy giụa liên hồi .
- Bỏ tôi xuống , anh đang làm gì vậy ?
Lâm Dạ cười rồi lấy tay mình vỗ vỗ mông Tiêu Thanh đắc chí,nói :
- Ngoan , chúng ta đi ăn !
Tiêu Thanh giãy giụa đến mệt lã người mà anh ta như cốt thép đứng trụ mãi không buông .
- Đồ vô sỉ , tôi xuống được sẽ không tha cho anh !
Mặc cho Tiêu Thanh la hét , đánh vào người cậu . Cậu vẫn đứng yên , vì ở đằng xa cuối hành lang , đang có người , mặt không chút biểu cảm nhìn chầm chầm về hướng này .
[ Theo lời hứa thì chương sau là hòan cảnh , lí do Châu Vũ và Lâm Dạ quen biết nhau ]
* Nói sao nhờ , thôi bắt đầu từ lúc cả hai ở bên Anh vậy ! ●ω● .
Phần 1 : Lần Đầu Gặp Nhau .
Tại Anh .
Khi Châu Vũ lên trung học tại Anh , lớp học của cậu chỉ vỏn vẹn chưa đến hai mươi người ở lại học , bọn học sinh kia chán nên trốn tiết .
Ngày hôm đó , trời không mưa không nắng lại càng không có gió. Mọi thứ diễn ra như thường ngày , Châu Vũ từ kí túc chuẩn bị sách vở lên lớp , cậu cứ đi thẳng chẳng quan tâm mọi thứ .
- Siêng vậy , tụi này chẳng cần học . Nhà cậu có danh tiếng như vậy học làm gì ?
Một nam sinh đi trên hành lang , cũng là bạn cùng lớp nên lại bắt chuyện .
Châu Vũ chẳng quan tâm tên cùng lớp mà đi thẳng vào lớp học. Chăm chú chờ đợi thời gian vào tiết , Châu Vũ ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ ở cuối lớp . Không biết ai đã bắt ép cậu phải nhìn xuống phiá bên dưới cửa sổ , thường ngày cậu đâu có thói quen nhìn ra cửa sổ như vậy . Cậu nhìn xuống sân trường , vì lớp cậu nằm ở tầng hai nên việc xem những thứ bên dứơi không đáng ngại .
Vừa cuối xuống , Châu Vũ bắt gặp một thanh niên , tứơng mạo bảnh bao mái tóc vuốt nhẹ ngược lên trông rất phong cách. Người đấy mặc một chiếc áo thun trắng , khóac bên ngòai là chiếc áo sơ mi đen không kém mà còn hợp với ngọai hình cân đối . Chiếc quần jean đen bóng bó sát cặp chân dài , nếu nhìn kĩ sẽ thấy chiếc quần ấy bó sát ở giữa hai chân hiện lờ mờ cái thứ ấy .
Tim Châu Vũ đập liên hồi khi nhìn phải vào cái thứ nằm ở giữa hai chân hắn, người đứng ở dưới đột nhiên ngước lên. Hai cặp mắt nhìn nhau , người ở dưới mỉm cười thân hiện nhìn cậu . Châu Vũ không nói không cười rất lúng túng , liền quay mặt sang chỗ khác quơ tay đóng cửa sổ rồi kéo vội tấm che màn , tránh bị người đó thấy cậu đang nhìn lén .
Người ở dưới , cũng bị cái tên lạ mặt nhìn xuống làm cho hứng thú.*
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro