Chương 20 : Mẹ Con Gặp Nhau
Reng .... reng .... Điện thọai Châu Vũ rung lên cạnh cậu .
- Anh hai nghe máy đi !
Nhã Đình đầu dây bên kia sốt ruột . Châu Vũ quơ tay lấy điện thọai . Thấy anh mình đã bắt máy , Nhã Đình mừng rỡ .
- Anh hai có chuyện rồi mà còn liên quan đến anh Tiêu Thanh .
Nhã Đình nói giọng gấp gáp , Châu Vũ đầu dây bên kia liền ngồi dậy bước xuống giường đi thẳng vào phòng vệ sinh có vậy mới không đánh thức Tiêu Thanh.
- Nói rõ đi !
- Em nghe ông đầu trọc ( thầy hiệu trưởng ) nói hôm nay bà Tiêu tức mẹ anh Tiêu Thanh đến để làm đơn cho anh ấy nghỉ học .
Châu Vũ cầm điện thọai , không trả lời liền tắt điện thọai coi như không có việc gì đi thẳng lên giường nằm cạnh Tiêu Thanh .
- Tên ngốc , cấm cậu xa tớ !
Châu Vũ nhếch miệng cười .
Tại kí túc .
- Mộc Nhĩ , sao Thanh Thanh đi mua đồ chưa về vậy con ?
Bà Tiêu nôn nóng , Mộc Nhĩ giả vờ lấy điện thọai để lên tai như đang nghe điện thọai .
- Tiêu Thanh , cậu định gôm sạch đồ trong đấy sao ? Cậu mau về nhanh đi , dì đang đợi cậu đấy !
Nói rồi vờ bấm tắt điện thọai , bà Tiêu thấy Mộc Nhĩ gọi nói chuyện hối thúc Thanh Thanh người bà cũng nhẹ nhõm vì con mình vẫn bình an . Còn Mộc Nhĩ , tim đập phập phồng vì không thấy tung tích của cậu ta nay còn dám nói dối trước mặt bà Tiêu .
- Uưm...ưmmm ....
Tiêu Thanh thức dậy vươn vai , tòan thân mệt lả ánh mắt nhìn xung quanh . Châu Vũ thức dậy từ lâu , ngồi trên ghế đối diện cửa sổ chăm chú đọc sách . Điều này , đập thẳng vào mắt khiến Tiêu Thanh ngạc nhiên liền lồm cồm bò dậy đi đến chỗ Châu Vũ.
- Lần thứ hai thấy cậu chăm chú đọc sách a !
- Mau rửa mặt đi , tớ chở cậu về kí túc !
Châu Vũ chẳng thề nhìn Tiêu Thanh mà lên giọng ra lệnh .
- A ....
Tiêu Thanh nhớ gì đấy vội đi lại giường lục tung mọi thứ lên , Châu Vũ biết tên ấy đang tìm gì liền lên tíêng , nói :
- Cậu làm bừa bộn tớ bắt cậu dọn dẹp lại !
Châu Vũ lên tiếng làm Tiêu Thanh ngưng bặt quay mặt sang chỗ cậu ta .
- Cậu có thấy điện thoại tớ đâu không ?
Vẻ mặt thất thần của Tiêu Thanh nhìn cậu , cười nhếch môi rồi chỉ tay vào trong phòng vệ sinh .
- Nó đang tắm , đừng phiền !
Mặt tối sầm xuống không chút biểu cảm , Tiêu Thanh chạy thẳng vào ánh mắt cậu nhìn chầm chầm vào cái điện thọai được ướp trong bồn vệ sinh .
Cậu tức tối , đi thẳng ra cửa hướng về chỗ Châu Vũ . Mắng xối xả :
- Cậu đúng quá đáng , cái điện thọai ấy tớ dành dụm lắm mới có thể mua được , nay lại bị ướp trong bồn vệ sinh nhà cậu .
- Vào rửa mặt , có người đang đợi ở trường .
Tiêu Thanh ngơ người nhìn Châu Vũ .
- Đừng đánh trống lãng , tớ thì có ai đến gặp chứ !
- Bà Tiêu , mẹ cậu thì sao !
Câu nói của Châu Vũ làm Tiêu Thanh chưa hiểu rõ .
- Cậu có cần tớ vào giúp cậu rửa mặt không ?
Tên ngốc ấy cứ đứng yên , Châu Vũ đứng lên kéo tay Tiêu Thanh kéo cậu vào phòng rửa mặt . Phản ứng con người của Tiêu Thanh lúc này mới phản xạ , cậu giựt tay lại .
- Tớ có thể tự làm .
Nói rồi cậu đi thẳng vào phòng rửa mặt , Châu Vũ đi lại tủ thay lại bộ đồ rồi sọan cho Tiêu Thanh bộ đồ tươm tất .
10 phút sau , Tiêu Thanh bứơc ra khỏi phòng . Châu Vũ cũng đã thay xong thấy cậu bước ra liền hất bộ đồ về phiá cậu .
- Thay nó vào đi , tớ xuống dưới đợi cậu !
" Rầm..." Châu Vũ đóng mạnh cánh cửa rồi đi xuống raga lấy xe . Tiêu Thanh chả hiểu gì " Có chắc là mẹ lên đây , mà mẹ lên đây có chuyện gì sao ?" Hàng lọat câu hỏi hiện lên đầu Tiêu Thanh .
Chần chừ vài giây , cậu quyết định mượn tạm đồ Châu Vũ mặc rồi đi thẳng xuống nhà . Có chuyện gấp nên cậu chẳng còn tâm trí đâu đi tham quan nhà của cậu ta đợi lúc khác vậy .
- Ngất trong đấy đã đủ chưa ?
Châu Vũ ngồi trong xe đợi cậu ,thấy bóng dáng cậu đi ra làm Châu Vũ đợi đến khi cậu chạy xe ra khỏi raga đậu trước cửa chừng mười phút cái tên ấy mới ra .
- Xin lỗi !
- Mau lên xe đi !
- Nhưng ...
Tiêu Thanh bối rối " Có nên không vậy , hôm qua may mắn thóat chết . Hôm nay không bíêt sẽ ra sao !". Châu Vũ cau mày nhìn .
- Tớ đi trước , cậu tự lết bộ đi !
Nói rồi cậu đạp ga , xe bắt đầu lăng bánh . Tiêu Thanh hối hả chạy theo , hét to :
- Tớ đi mà , cho tớ theo cùng !
Chiếc xe không dừng lại mà nó lại chạy nhanh hơn, Tiêu Thanh chạy bộ đuổi theo .
- Này , đợi tớ chứ !
Cuối cùng chíêc xe cũng ngừng lại , Tiêu Thanh thở không ra hơi đứng chống tay xuống đầu gối . Đứng thẳng dậy , đi đến chỗ Châu Vũ .
- Cậu đúng là đồ độc ác !
Nói rồi , mở cửa xe định bước vào lại bị Châu Vũ can ngăn .
- Vào xe tớ làm gì ?
- Cho tớ đi nhờ đến kí túc !
Châu Vũ chỉ tay về phía trước , ánh mắt chẳng thề quan tâm cơ mặt của Tiêu Thanh .
- Nó ở đằng trước , cậu tự lết đến đấy đi .
Tiêu Thanh bị Châu Vũ gạt cho một cú rất sock , giờ mới ước tính lại cậu đã chạy hơn trăm mét chỉ vì đuổi theo cái xe chết tiệt của Châu Vũ .
Quơ tay ra đóng lại cánh cửa , bỏ mặt Tiêu Thanh ở đấy không lời từ biệt mà đạp ga đi thẳng một mạch.
Tiêu Thanh đi vào trường quẹo sang kí túc xá . Vừa bước lên lầu , vừa suy nghĩ chuyện hôm qua " A, thật nhức đầu !".
" Cạch ... " Tiêu Thanh mở cửa phòng ra , ánh mắt cậu nhìn thẳng ra đằng xa . Có một người phụ nữ đang ngồi trên giường cậu , không cầm được niềm vui cậu chạy lại ôm chầm người phụ nữ ấy .
- Mẹ ...!
- Dì thấy không Tiêu Thanh cậu ấy đâu có chuyện gì chỉ đi mua đồ thôi mà . Mà này , cậu đi gì lâu vậy có biết dì đợi cậu lâu lắm rồi không ?
Mộc Nhĩ ngồi trên ghế không khỏi phàn nàn .
- Thanh Thanh à , được rồi buông mẹ ra đi nào !
Tiêu Thanh dụi dụi mắt .
- Con trai sao lại khóc chứ , ngoan !
Bà Tiêu lấy đôi tay khô sần của mình vuốt nhẹ lên đầu con trai, cười âu yếm .
- Mẹ lên đây có việc gì không ?
- Mẹ lên đây để ...
Tiêu Thanh ngước lên nhìn mẹ cậu , lâu rồi không được gặp bà . Gương mặt đã có nhiều nếp nhăn , thần sắc nhợt nhạt làm lòng Tiêu Thanh xót xa .
- Thôi bỏ qua chuyện đấy đi , mẹ ăn gì chưa ?
- Mẹ đến để ...
Bà Tiêu ấp úng không biết nên nói sao cho Thanh Thanh hiểu được ý bà .
- Dì không cần lo , mọi chuyện đã được giải quyết !
Một giọng nói của một người lạ đang đứng trước cửa . Tiêu Thanh quay mặt lại nhìn ra cửa , tòan thân giật bắn .
* Tiểu sử gia thế Châu Vũ *
Gia đình nhà họ Châu là gia tộc nổi tiếng . Làm ăn lại rất phát đạt nhưng gặt nỗi con cháu lại ít người ,cả thế hệ chỉ có Châu Mễ là người nối dỗi tông đường , sau này cưới Nguyệt Lệ ( bà Châu hiện giờ ) theo giao ước.
Sống vài năm , bà Châu có thai may mắn cho gia đình đây là con trai . Khi đứa bé sinh ra , Châu Mễ quyết định tên đứa con của mình sẽ do cha ông ( tức ông nội Châu Vũ ) đặt để tỏ lòng kính nễ.
Suy nghĩ một lúc , ông đã suy nghĩ là đặt tên đứa bé là Châu Vũ.
Vài năm sau , khi Châu Vũ được ba tuổi vì công việc của công ty ông Châu Mễ phải sang Anh rồi lại về Trung Quốc , công việc rất bận rộn . Ông sang Anh thấy bên đây có môi trường học tốt , nên đưa Châu Vũ sang đấy học . Đấy là lí do nhưng thật chất ông không muốn con mình ở lại không ai chăm sóc , sẽ sinh hư nên đành mai cậu đi theo .
Được một năm , bà Châu lại mang thai đây là đứa bé gái nhưng lúc đấy bà đang ở Anh để giúp chồng bà lo việc nên khi đứa bé được đẻ ra bà không cần để cho cha Châu Mễ đặt tên mà bà tự quyết định đặt tên là Châu Nhã Đình .
Chuyện này đến tai ông Châu Tự ( cha Châu Mễ ) . Ông rất tức giận , nhưng vì hiểu chúng nó ở xa không tiện liên lạc nên bỏ qua không chi cứu .
Vài năm gần đây , Châu Vũ chỉ quanh quẩn lại còn học đứng đầu tại trường . Thấy cậu đã lớn nên đưa cậu về Trung Quốc để ông bớt phiền . Nhã Đình cũng ấp ủ muốn được về nước nhưng không được đồng ý đợi có cơ hội sẽ trốn.
Sau đó kế tiếp ai cũng biết .
[ Còn chuyện sao mà Châu Vũ quen biết Lâm Dạ thì đợi chương sau Okisa sẽ cho các bạn biết]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro