Chương 19 : Cảm Giác Lần Đầu .
Bàn tay Châu Vũ lần mò lên ngực Tiêu Thanh , giúp cậu tháo từng chiếc cúc áo . Hơi thở Tiêu Thanh không biết từ lúc nào đã thở rất nhanh , cả cơ thể cậu đang được Châu Vũ nâng niu . Từng hàng nút được mở ra , đằng sau lớp áo là bộ ngực rất quyến rũ , hai bên ti cương cứng từng khi nào Châu Vũ nhìn rồi cười nhếch miệng , nói nhỏ vào tai Tiêu Thanh :
- Tớ muốn thao cậu !
- Ể ...
Tiêu Thanh giật mình .
- Một đồng ý , hai chấp nhận !
" Tổ tông nhà cậu , chơi trò gì thế. Đường nào tớ cũng chết ! ". Tiêu Thanh nhìn Châu Vũ mắng thầm.
Đang mắng thì cậu đột nhiên thấy quần của mình đang ở trên tay Châu Vũ . Cái quần ướt sũng , bị Châu Vũ vứt sang một bên làm Tiêu Thanh thấy sót tim " Cái quần ¥3,000 của mình " .
Châu Vũ tiến lại nhìn sát vào mặt Tiêu Thanh .
- Châu Vũ , cậu tính làm gì ?
Không nói câu nào , Châu Vũ đứng dậy bước ra phòng tắm , đi đến hộp tủ lấy gì đấy , Tiêu Thanh trở tay không kịp che mắt đã thấy cái thứ dũng mãnh của Châu Vũ đang hiên ngang dựng đứng .
- Nhìn đủ chưa ?
Tiêu Thanh bối rối gãi đầu vội quay sang chỗ khác . Châu Vũ lấy chai dầu gội cậu thích dùng mang ra đi đến chỗ Tiêu Thanh xịt mạnh bạo lên đầu cậu .
- Này cậu đang làm gì vậy ?
- Gội đầu giúp cậu !
- Không cần đâu , tớ có thể ơ...
Châu Vũ lúc này rất ôn nhu làm Tiêu Thanh đơ cả người . Hai bàn tay cùng nhau xoa nắn đùa nghịch tóc cậu , Châu Vũ còn giúp cậu matxa đầu . Tiêu Thanh lúc này đang nắm mắt tận hưởng cái sự thỏai mái hiến có này .
Châu Vũ lấy vòi nước được treo gần đấy bật nước xịt lên đầu Tiêu Thanh . Bàn tay phối hợp với vòi nước đang phun xuống làm những bọt dầu gội đều trôi sạch .
" Cạch ..." Không nói lời nào , Châu Vũ treo vòi nước lên rồi đứng lên đi ra cửa tòan thân không một mảnh vải . Tiêu Thanh đang hưởng thụ đột nhiên mất hứng .
- Mau rửa sạch cơ thể cậu đi !
" Tên đáng gét " Tiêu Thanh hậm hực .
- Ờ !
2 giờ 14 phút sáng .
Châu Vũ đã mặc quần áo vào ngồi trên giường , chờ Tiêu Thanh đã hơn 20 phút đã không thấy cậu ta ra , Châu Vũ lên tiếng .
- Ngủ ở đấy sẽ cảm lạnh !
Bên trong giọng Tiêu Thanh vọng ra :
- Cậu quan tâm tớ hồi nào vậy ?
- Mau ra đây ! Châu Vũ ra lệnh .
- Cậu có hâm không tớ không ra đâu .
- Tại sao ?
- Tớ khỏa thân đi ra đấy sao , không đời nào tớ làm vậy !
Châu Vũ hiểu ra lí do tại sao cái tên ngốc ấy cứng đầu ở lì trong đấy vì không có đồ mặc . Cậu lại tủ đồ của mình lấy một bộ quần áo rồi đi lại cửa nhà tắm đưa cho Tiêu Thanh .
- Mặc đi !
Tiêu Thanh nhìn một lúc lâu , giựt bộ đồ trong tay Châu Vũ mặc vội vào rồi đi ra .
- Thật dễ chịu . Hắc xì ...
" Lại bị cảm rồi , xui thật " Tiêu Thanh xoa xoa cái mũi đỏ ửng của mình . Châu Vũ ở trên giường , lên tiếng gọi Tiêu Thanh:
- Đến đây !
- Đến làm gì ?
- Cậu có nghe lời tớ không ?
Châu Vũ lên giọng dọa nạt , Tiêu Thanh sợ bắn " Không nên giỡn với cậu ấy , không sẽ không còn đường về " .
- Tớ đến liền !
Lết từ bước đến giường của Châu Vũ .
- Nằm lên đây !
Không dám cãi lời cậu ta , Tiêu Thanh trèo lên giường nằm , chả thèm nhìn cậu ta , trực tiếp quay mặt sang chỗ khác . Châu Vũ nhíu mày nhìn cậu .
- Quay mặt cậu sang đây !
" Tớ ghét cậu !". Như cái máy , Tiêu Thanh quay sang . Châu Vũ nhìn Tiêu Thanh bàn tay vuốt nhẹ mái tóc còn ướt của cậu .
- Lúc nãy cậu thích chứ ?
Châu Vũ vừa đùa nghịch tóc Tiêu Thanh vừa hỏi :
Cậu ta nhắc lại lúc ấy làm Tiêu Thanh gượng đỏ mặt " Sao lúc ấy mình lại không làm chủ bản thân chứ , nam nhân với nhau sao có thể ".
Thấy Tiêu Thanh im lặng không nói , Châu Vũ cũng hiểu nên cũng không bắt ép cậu . Hơn hai giờ sáng , cả hai đều mệt Châu Vũ chòang tay qua vai Tiêu Thanh kéo cậu về phía ngực mình ôm âu yếm .
- Ngủ !
Ra lệnh xong cậu tắt đèn chìm vào giấc ngủ . " Cả đời chưa từng được một người khác giới hôn , nay lại có diễm phúc được người cùng giới hôn rồi còn ngủ chung thế này . Có cảm giác khó tả , đều đàn ông với nhau ngủ chung tắm chung có gì lạ nhưng cái hôn lúc nãy " . Tiêu Thanh trằn trọc , Châu Vũ không thề mở mắt lãnh đạm nói :
- Đừng suy nghĩ nhiều , ngủ đi !
- Ừm !
Vài giây sau , Tiêu Thanh chìm vào giấc ngủ . Châu Vũ biết cậu đã ngủ say nên cũng xoay người đối diện Tiêu Thanh vòng tay ôm cả người cậu vào lòng ngủ một giấc đến sáng hôm sau .
Sáng sớm , bước xuống giường , cậu liền lấy đồ mình mặt vào đi thẳng vào phòng vệ sinh . Xong xuôi cậu bước ra liền có tiếng gõ cửa bên ngòai .
" Cộc....cộc...." Thái Triều sẵn thay Mộc Nhĩ ra mở cửa . Cánh cửa vừa mở , bên ngòai là một người phụ nữ hơn bốn mươi , tóc cũng gần trắng xóa đang đứng trước cửa .
- Ai gia , Tiểu Nhĩ ấy sao . Trông cháu khác so với lúc trước lắm nha !
Người phụ nữ vui vẻ , Thái Triều nghe xong cũng hiểu vị này chính là phụ huynh của Tiêu Thanh bà Tiêu .
- Mời dì vào !
Thái Triều mời bà Tiêu vào , Mộc Nhĩ chẳng biết gì nằm ngủ trên giường như không có gì xảy ra . Bà Tiêu đi đến nhìn thấy liền hốt hoảng quay sang nhìn Thái Triều.
- Cháu Thái Triều bạn Tiêu Thanh với Mộc Nhĩ .
Biết dì ấy sẽ hỏi vậy , nên cậu tự trả lời sẽ tốt hơn .
- Để cháu gọi Mộc Nhĩ dậy !
Bà Tiêu không nói gì chỉ quan sát hành động của Thái Triều. Cậu đi đến chỗ Mộc Nhĩ hôn nhẹ lên trán cậu nói nhỏ vào tai cậu :
- Ngoan , dậy nào !
Bà Tiêu nhìn mà không khỏi ngạc nhiên , sau câu nói của Thái Triều lập tức Mộc Nhĩ ngồi bật dậy , hai tay giụa mắt . Cả đêm hôm qua , Mộc Nhĩ năn nỉ Thái Triều thao cậu nhưng lại bị từ chối . Cậu đóan không sai mai sẽ có người đến phòng nên nhịn hôm sau sẽ thao Mộc Nhĩ.
- Tớ còn muốn ngủ !
Mộc Nhĩ còn chưa tỉnh , nũng nịu nói . Thái Triều hôn lên mũi Mộc Nhĩ , lấy tay vuốt lại tóc cho cậu .
- Bà Tiêu muốn gặp cậu !
Mộc Nhĩ hỏang hốt , đứng bật dậy chỉnh sửa quần áo lại rồi chạy lại ôm chầm bà Tiêu .
- Lâu quá không gặp dì a !
Bà Tiêu giật mình , tự nhiên tiểu Nhĩ lại chạy đến ôm chầm bà . Hai tay bà Tiêu ôm lại Mộc Nhĩ âu yếm nói :
- Cũng lâu không gặp cháu , cháu khoẻ chứ ?
Mộc Nhĩ buông tay ra , gãi gãi đầu . Nhìn bà Tiêu nở nụ cười .
- Câu đấy con phải hỏi dì chứ , dạo này dì thế nào rồi . Ăn úông có tốt không , dì còn làm việc cho bác Lục cuối làng không ?
Tất cả câu hỏi đều hỏi dồn dập bà Tiêu . Thái Triều đứng gần đấy can ngăn .
- Cậu bớt nhiều lời đi !
Bị Thái Triều mắng Mộc Nhĩ im bặt ngay lập tức , bà Tiêu nhìn muốn phì cười .
- Hai đứa này , thật dễ thương ! Này Mộc Nhĩ , Thanh Thanh của dì đâu ?
Vấn đề chính là đây , cả đêm hôm qua cậu ta không về cả điện thọai cũng tắt chả còn đường liên lạc . Mộc Nhĩ đứng gãi đầu , không biết nói thế nào với bà Tiêu .
- Cậu ấy đi mua đồ lát nữa sẽ về !
Thái Triều giải vây cho Mộc Nhĩ.
- Vậy à , làm cô tưởng nó xảy ra chuyện điện thọai không gọi được nên cô phải bắt xe lên đây .
* Tiểu sử gia thế nhà Tiêu Thanh*
Nhà Tiêu Thanh không được giàu cho lắm được xem là nhà nghèo nhất làng nằm ở một vùng quê đương đối vắng vẻ , ít người sống ở nếu có chỉ là những người già có thâm niên cao như bà Tiêu. Vùng đấy họ chỉ có việc đồng án , quanh năm là vậy .
Lúc Tiêu Thanh học lớp năm , ông Tiêu bị đợt sốt rét hòanh thành rồi qua đời , bỏ lại bà Tiêu cố gắng lo việc đồng án nuôi Tiêu Thanh .
Đến khi Tiêu Thanh được 17 tuổi bà mới năn nỉ Tiêu Thanh tiếp tục đi học , bà không muốn con mình đi làm lụng vất vả nên ép cậu vào trường danh tiếng là trường Kim Bạch nhưng học phí quá cao bà Tiêu đành nói dối cậu nhận được học bổng .
Vài tháng gần đây , bà bệnh rất nặng không còn sức để gác vác tiền học phí đắt đỏ nên đành lên gặp hiệu trưởng cho Tiêu Thanh nghỉ học . Trong lòng bà , không muốn con mình đang học dở dang lại nghỉ học , đành xem phản ứng của Tiêu Thanh thế nào rồi bà mới quyết định .
Cả ngày không liên lạc được với đứa con trai , bà sốt ruột đành bốn giờ bắt chuyến xe sớm nhất lên đây . Từ nhà bà lên đến đây mất năm tiếng dài chỉ vì cái tương lai thằng con trai .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro