5. Từ chối tiếp nhận
Lần này thì xong thật rồi, thực sự là khó xử đến không thể nói nên lời. Biết nói gì, biết nói gì ngoài hai từ "xin lỗi"? Mất mặt chết đi được. Cho nên mới dễ dàng để bị kéo tới công viên giải trí như kiểu hẹn hò thế này. Mà xong thật rồi ấy, ngay cả cô gái đó cũng bị làm cho shock tới không nói năng nổi suốt từ khách sạn cho tới đây. Trời ơi Kwon Hoshi, mày... tao... aaaaa, điên mẹ nó rồi!!!
-Yangie à...
Tôi biết chứ, gọi tên cô ấy như thế là rất sỗ sàng, rất không nên, nhưng tại vì không biết tên đầy đủ, chỉ độc có một từ "Yang" mà chỉ gọi "Yang" thôi nghe nó còn có vẻ thô lỗ hơn.
Cô ấy dừng lại, nhưng không quay lại, gọi vậy không ổn thật. ==" Nhưng mà thôi cũng được, mặt đối mặt sẽ lại càng khó xử thêm.
-Tớ xin lỗi, lúc sáng... là một thói quen không tốt...
-Cậu từ khi nào bắt đầu có thói quen đó?
-À, là từ lúc debut.
Một thói quen nếu bị bắt phải thức dậy vào buổi sáng, sẽ lập tức ôm người đối diện, vô thức, vô tình và vô tội. Cho tới khi cảm giác hai bên mặt đau rát, ý thức quay trở lại mới phát hiện ra đối phương không phải bất kỳ một gương mặt quen thuộc nào. +___+
-Kwon Hoshi, cậu nghĩ rằng tớ không nghiêm túc với cậu có phải không?
Ặc, cô ấy đã đứng ngay trước mặt tôi từ khi nào. Mà sao lại hỏi thế, tôi kì thực...
-Hay kì thực cậu vốn chưa từng nghiêm túc suy nghĩ về chuyện này?
-... @@ – Cái biểu hiện của tôi lúc này chân chính phản tôi rồi. -__-
Cười mà như không cười vậy, bản thân tôi thừa biết chẳng việc gì mà phải sợ lại không kiềm chế được bản thân e ngại trước biểu cảm như vậy.
Mà không phải tôi đã xin lỗi rồi sao, cũng đâu phải tôi cố ý, ai bảo tự nhiên xuất hiện trước cửa phòng người ta, khách sạn 5 sao mà cứ như nhà của cô ấy vậy, nói xuất hiện là xuất hiện ngay được. Chưa nói nếu cô ấy thực sự thích tôi được tôi ôm chẳng phải phản ứng hiện tại rất kì lạ rồi sao? Tôi cũng thật là, lại kiểu suy nghĩ rất nhiều, bất mãn rất nhiều cuối cùng lại chẳng nói được gì. Nam chính đáng thương nhất lịch sử đây rồi. +_____+
-Ngay từ đầu tớ đã nói rồi cậu mệt mỏi vì lịch trình, mệt mỏi vì gánh nặng trên vai của một Idol, tớ sẽ ở bên cạnh là chỗ dựa cho cậu được thoải mái. Thói quen đó của cậu vì sao tự nhiên debut lại có chứ, chẳng phải vì phải làm Idol mới trở nên ham muốn được nghỉ ngơi tới vậy sao? Đừng nói cậu mới chỉ ôm tớ, nắm tay thì cũng đã nắm rồi, kể cả là hôn môi, bởi thích cậu tớ sẽ không bao giờ khước từ. Đừng thấy tớ không thể hiện ra thì nghĩ tớ không vui, tớ hạnh phúc chết đi được. Việc gì cậu phải xin lỗi tớ, tớ mới là người phải xin lỗi, vì quá hạnh phúc lại chẳng biết thể hiện như thế nào khiến cậu hiểu lầm. Kwon Hoshi, thực lòng xin lỗi!
Lúc trước là mơ hồ, ảo ảnh khiến tôi không cách nào chống đỡ cũng không cách nào tin, giờ thực sự là chân chân thật thật trước mắt, những lời cô ấy đã nói được nhắc lại như khẳng định nhất định sẽ thực hiện, những gì cô ấy hiểu về thói quen, về con người tôi mà dường như đến chính bản thân tôi cũng không muốn khơi dậy. Và vòng tay cô ấy ôm lấy tôi lúc này, sau lời xin lỗi nghe rõ ra được có một sự nức nở kì lạ, tôi nghĩ rằng tôi đã bị cảm động mất rồi.
Cô ấy hỏi tôi là Idol, cô ấy nói yêu tôi, tôi có tin không, có lẽ tôi tin. Bởi tôi từng nói mà, tôi cũng có Idol, với Idol của mình tôi cũng là Fan, và không những thế họ còn là tiền bối của tôi, là những người anh trai của tôi. Cho nên vẫn có những tình cảm đặc biệt của Fan dành cho Idol của họ mà. Nếu như đó là tình yêu, cũng chẳng có gì mà không thể chấp nhận. Tôi tin. Dù cho tôi cũng là một Idol, tôi vẫn tin giữa Fan và Idol hoàn toàn có thể có tình yêu.
-Ê, có phải Hoshi của 17 không?
-Hoshi, trời ơi, chắc chắn là ảnh rồi.
-Suỵt!
Nhìn thấy rồi, quỷ thần ơi, chỉ "suỵt" một tiếng lại làm cho con người ta muốn đứng tim mà gương mặt thì thản nhiên, thản nhiên tới đáng sợ.
Rồi vẫn cái vẻ diện vô biểu tình cười như không cười đó quay sang nhìn tôi, xém thì tôi la lên rồi. +_+
-Tớ đếm tới ba, chạy nha! Một, hai...
Lần này thì tôi biết mình đang làm gì, cũng biết cần phải nói gì để cô ấy hiểu kì thực tôi đã tin những gì cô ấy nói, cũng sẽ tin những điều cô ấy sẽ làm.
-Thay vì chạy sẽ rất là mệt, mà các bạn ý cũng sẽ chạy đuổi theo càng ồn ào hơn thôi, sao không mạnh mẽ đối diện với dư luận. Cậu nói không sợ áp lực dư luận, chẳng lẽ một cô gái bình thường còn làm được điều đó mà tớ đã là Idol 9 năm lại không làm được.
Tôi nhẹ nhàng siết chặt hơn bàn tay cô ấy như để lấy thêm động lực truyền đạt nốt phần cảm xúc trong tôi hiện tại. Là con gái, cô ấy chủ động cũng đủ nhiều rồi, tạm thời cứ để cô ấy nghỉ ngơi một chút, gánh nặng của một Idol trên vai tôi cũng nhờ cô ấy trở nên thoải mái hơn khá nhiều, coi như để công bằng cho cả hai.
Có những điều chỉ riêng bản thân tôi biết, giây phút này tôi thực sự muốn chia sẻ với cô gái đang đứng cạnh tôi đây, bởi tôi nghĩ cô ấy hơn ai hết là người có thể hiểu nhất cảm giác của tôi giống như hiểu cảm giác đè nén của một Idol.
-Tớ đã từng bị chỉ trích rằng tớ cố ý đem tiền bối ra để làm mình nổi tiếng khi tớ nói SHINee là Idol của mình, khi ấy kì thực rất đau lòng, rất tủi thân, nhưng rồi nhờ có Fan và cũng tự bản thân tớ ý thức được rằng chân thành thì không việc gì phải sợ. Cậu cũng nói tớ đã gần ba mươi rồi, fan cũng đã theo tớ một chặng đường đủ dài để hiểu và cảm thông cho những việc tớ làm rồi, chẳng còn lí do gì đối với việc hẹn hò vẫn phải e ngại như trước. Cho nên, không cần chạy trốn, cứ bình thản mà đi. Mặc dù đây không phải là hẹn hò, chỉ là bạn bè đi chơi với nhau mà thôi. :')))
Trời ơi, có phải tôi đã quá sến súa rồi không, bị quá đà hự hự. À mà chắc cũng chẳng thấm thía gì với cô gái này đâu, nghe mấy lời mà tới tôi cũng cảm thấy động tâm muốn chết đấy mà cô ấy vẫn bình thản đó thôi, còn nói cái gì mà khó hiểu.
-Cậu có biết ở đất nước tớ cậu hành động như vậy mà lại nói những lời như thế người ta gọi là gì không?
-...?
-Thả thính.
Thính??? o_O What the thính??? O_o
Có vẻ đối phương không có ý muốn giải thích gì cả. -___-
Sau khi một lần nữa dùng "đáng yêu thân thiện kế" để trấn an những bạn fan đang có xu hướng khiến nơi này trở nên ầm ĩ, thành công, tôi và cô ấy đường đường chính chính sóng vai nhau đi chẳng chút lo ngại. Cảm giác thật phi thường khó tả!
Lúc này, yên vị trên một khoang của chiếc xe khổng lồ, tôi mới nhớ đối với cô gái tên Yang này dường như cái gì cũng mơ hồ, chí ít cũng nên biết một vài thông tin cơ bản.
-Cậu là người Nhật?
-Không, tớ là người Việt Nam.
Vậy chẳng phải là quá giỏi ngoại ngữ rồi sao? Ngoài Anh, Nhật, Hàn còn thứ tiếng nào cô ấy biết nữa không? Wow, ngưỡng mộ nha!
-Vậy tên Việt của cậu là gì?
-Nói ra cậu sẽ đọc được chắc.
Hự, vạn tiễn xuyên tim! #_#
-Thế tên Hàn đầy đủ của cậu?
-Chẳng phải cậu gọi tớ là Yangie rất thuận miệng đó sao? ='))) Với cả cậu cũng đâu phải là thực sự muốn biết, đúng không?
Đúng là không quá mức muốn biết, chỉ là cứ nghe cô ấy gọi "Kwon Hoshi" hoài mà tôi thì lại chỉ có thể gọi là Yangie, có chút bất công.
-Mà cậu không cần liền một lúc muốn biết nhiều như vậy, cứ để từ từ thuận theo tự nhiên thì hơn.
-Được rồi, nốt câu nữa, cậu bằng tuổi tớ?
-Sinh trước cậu 2 tháng, nhóc con ạ!
Nữ hán tử, đích thị là nữ hán tử! Không chỉ là mỗi phong cách bên ngoài thôi đâu mà thực sự phong thái, hành xử hoàn toàn không thể nào là thục nữ dịu dàng. Thực sự mà nói thì tôi chưa từng gặp cô gái nào mạnh mẽ đến mức độ này, đúng, tới được cái mức độ này thì thực sự là chưa.
-Mà này Kwon Hoshi.
Đấy đấy, lại thế, tôi không gọi cô ấy là noona có phải là rất sai không?
-Tại sao cậu lại thích SHINee?
-Họ là một Idol tài năng! – Không có gì phải ngần ngại khẳng định điều đó, quá rõ ràng, và bởi tôi không phải fanboy bình thường đâu, là fanboy đích thực đấy haha.
-Họ là một Idol tuyệt vời!
Cái cách cả nhóm cho tới từng thành viên đối với fan thực sự tuyệt vời không thể chịu được, đó là lí do tôi cũng học theo họ, cố gắng gần gũi với fan trong phạm vi lớn nhất có thể.
Giống như hiện tại đây, tôi ngồi chung với fan trong một carbin bé nhỏ lửng lơ giữa bầu trời, chẳng khác gì một đôi yêu nhau đang hưởng thụ buổi hẹn hò. Thậm chí, tôi còn tin việc cô ấy thực sự có tình cảm đặc biệt với mình, và rất có thể nếu cứ như vậy tới một lúc nào đó tôi sẽ đáp lại cô ấy mất. Sẽ không, nếu như tôi và cô ấy có điểm dừng nhất định, và tôi nghĩ mọi chuyện sẽ không đi quá xa đâu, vì tôi, vẫn chưa chuẩn bị tinh thần chấp nhận đi tiếp con đường này, cùng cô ấy. Tin là một chuyện, có tiếp nhận nó hay không lại là một chuyện hoàn toàn khác rồi, bởi cuộc đời này đâu có thể nào hoàn hảo như tiểu thuyết được.
-Cậu biết tớ tiếp cận cậu không phải vì tớ là fan của cậu đúng không?
Cô ấy rất thông minh, như vậy cũng tốt, tôi sẽ bớt phải khó xử. Và tôi, im lặng là đồng ý.
-Cậu cũng biết rằng tớ vì SHINee mới thích cậu? Nếu cậu không phải fan của các anh tớ tuyệt đối sẽ không để mắt tới cậu?
Cái này thì có hơi thẳng thắn quá rồi cô gái à, làm mất mặt tôi nhiều hơn ấy. -___-
Nếu đã biết rõ tôi như vậy rồi thì chắc hẳn cũng biết được tôi sắp sửa phải chấm dứt giấc mơ này của cô ấy rồi. Có thể vì tôi là một Idol, tôi không phải một người bình thường, sẽ rất khó để tránh làm cô ấy phải tổn thương, dù gì thì thế giới của tôi và cô ấy cũng rất khác nhau, không thể vì cô ấy không ngần ngại tỏ tình rồi nói rằng có thể chịu được áp lực mà dễ dàng đồng ý cho cô ấy bước vào thế giới của tôi. Điều căn bản chính là tôi không hiểu gì về cô ấy, không biết cô ấy là ai, thân thế như nào, tôi không thể dễ dãi càng không thể mạo hiểm với bản thân. Nếu như tôi thích cô ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên, mọi chuyện sẽ khác, nhưng không, huống chi thời buổi này ở độ tuổi này làm gì còn tồn tại cái gọi là "tình yêu sét đánh" cơ chứ. Cô ấy không phải không tốt, tôi cũng không hề sai, chỉ là thế giới của hai chúng tôi thật khó để dung hòa.
-Nhưng cậu có biết ở Nhật rất nổi tiếng một truyền thuyết, rằng tại thời điểm mà vị trí hai người đang ngồi lên cao nhất họ sẽ bên nhau suốt đời, nếu họ... hôn nhau?
Hả??? Nhanh tới khó tin, tôi quay ngay ra nhìn thì quả thực vị trí hiện tại của cái carbin tôi đang ngồi đây đạt max thật rồi. Và nhanh tới khó tin lần hai, tôi quay ngay lại nhìn cô gái kia thì, mẹ, giật cả mình! +_+ Bị áp sát khoảng cách thế này bao nhiêu lần rồi mà tôi vẫn không sao bình tĩnh được. Chị gái à, cho xin đi, đừng nói là làm thật nhé! T___T
-Thật xin lỗi!
Xin lỗi xong là có thể cưỡng hôn tôi sao, nooooooo!!!
D.K: Nhắm mắt chịu đòn bố còn oan ức cái mẹ gì vậy? -___-
Hơ, trán... Dù có là hôn lên trán thì vẫn cứ là bị cưỡng hôn, không thể chịu được mà cái đứa con gái vô lối này!!! >.< Cô ta thậm chí còn không phải fan của tôi nữa, tôi thấy bất công thay cho fan của mình, tôi, tôi kì thực...
-Đừng không tin tình cảm của tớ, cũng đừng từ chối tớ có được không?
Đâu phải lần đầu nhìn thấy con gái khóc, fan gặp tôi mà khóc nhiều tới tôi cũng phát khóc được ấy, chỉ là... chỉ là... cô gái này không phải fan, khóc cũng không phải vì vui mừng gặp được idol. Là tôi không hề sai, vâng, nhưng lại quá vô tình tổn thương cô ấy rơi nước mắt rồi...
-Cũng đã đi được tới bước này rồi, đừng quay lưng lại với tớ, xin cậu đấy!
Cô ấy không khóc thảm thiết, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt, nhưng đủ yếu đuối khiến trái tim tôi phải xót xa. Tôi đã nghĩ gì mà nói rằng bản thân tin cô ấy mà lại không cách nào chấp nhận cô ấy? Giả dối, tôi sao có thể giả dối như vậy. Nhưng mà...
-Tớ có người trong tim rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro