23. Kết thúc cho một bắt đầu
Sốt ruột muốn điên với tình trạng bệnh mỗi lúc một nghiêm trọng hơn của Yangie mà cô ấy thì đối với bản thân kì thực còn tàn nhẫn gấp bội đối với tôi nữa, cứ khăng khăng cứng đầu không chịu nhập viện, bất quá tôi chỉ còn cách đem những thứ cô ấy sợ nhất ra doạ.
-Em cứ như thế này tới chừng nào mới khỏi, bé con chừng nào mới được mama ôm, còn Kook thì sao chẳng nói sẽ cho bé con coi Kook papa của nó biểu diễn à?
Đáng tiếc, đáng tiếc, trong trái tim cô ấy cái tên Kwon Hoshi vẫn chưa đủ sức ảnh hưởng... chưa đủ sức khiến cô ấy vì đó mà lắc đầu cự tuyệt 10 lần liền có thể im lặng đồng ý... Trong yêu có hận, đây là cách tôi dặt dẹo yêu một người.
-Tiền bối, xin chào!
"Alo, ai thế nhỉ?"
-Tôi là Hoshi của SEVENTEEN!
"À chào anh..."
Tôi cũng chẳng rõ động lực quái quỷ nào lại khiến tôi làm như thế này nữa, chỉ là tôi biết lúc bệnh con người ta sẽ đặc biệt cảm giác cô độc. Nếu như tôi đã bất lực đến vậy, chi bằng tìm tới một người đầy đủ khả năng tới cứu rỗi Yangie. Bởi tôi có cố gắng cũng không cách nào phủ nhận cô ấy cứ mãi dai dẳng không khỏe hơn được là vì tâm trạng vốn luôn có lí do để bi ai của mình.
-Chuyện là... bạn gái tôi... thực sự rất là thích cậu, hiện tại cô ấy đang ốm nặng nếu như có thể được gặp cậu...
"Anh đùa vui thật đấy!"
Vui thì chú mày cười đi! -____-
Điều duy nhất tôi có thể làm cho người mình yêu suy cho cùng trong mắt kẻ khác lại là một việc đáng cười đến vậy. Quả nhiên, ngay chính tôi hiện tại cũng muốn cười thật rồi.
"Chị ấy là bạn gái anh cơ mà, đâu phải bạn gái em."
Đúng rồi tên khốn, cô ấy là người yêu tôi mà lại có thể vì cậu mà dễ dàng ngoan ngoãn nghe lời, là người yêu tôi nhưng vị trí lớn nhất trong tim lại là dành cho cậu có biết không?????
"Xin lỗi em đang bận quay."
-Đã làm phiền cậu rồi, thật xin lỗi!
"Không sao, mong chị ấy sớm khỏi bệnh, gửi lời cảm ơn vì đã yêu thích em đến vậy nhưng xin đừng vì đó mà đối xử với bạn trai mình như thế, em sẽ gánh nặng lắm đấy! Sau này nếu có dịp gặp mặt em sẽ ký tặng riêng đặc biệt cho bạn gái anh nhé!"
-Vậy thì tốt rồi, cảm ơn cậu!
Tâm trạng nặng nề càng thêm đè nén, tôi nhịn không được thở dài một cái. Vừa quay lưng đã bị ánh nhìn lạnh lùng của Yangie chặn lại. Phải rồi, tôi đã hoàn toàn không nghĩ tới cái việc tôi khó khăn lắm mới hạ quyết tâm được đối với Yangie thì sẽ có phản ứng như thế nào. Cô ấy lẽ nào sẽ cảm kích, sẽ biết ơn? Có hợp lí hay không? Tôi thực sự là đã quá hồ đồ rồi.
-Cậu ấy nói gì?
Giọng nói còn lạnh nhạt hơn cả ánh nhìn kia, tôi bỗng chốc quên hết tâm tư là vì cô ấy mới làm thế, chỉ còn lại sự tội lỗi, mà tôi thì không hiểu tại sao việc này lại có lỗi.
-Anh...
-Trả lời em đi!
-Mong em sớm khỏi, cảm ơn vì đã yêu thích cậu ta nhưng đừng đối xử với người yêu như vậy.
-Còn?
-Sau này nếu có dịp sẽ đặc biệt ký tặng em...
-Anh có thấy vui không?
Tôi rút cuộc phải vui vì điều gì, tôi càng không biết.
-Đem tình yêu của em biến thành lòng hâm mộ trong mắt người em yêu nhất, anh có thấy chiến thắng được phần nào không? Tình cảm ấy đối với em quý giá nhường nào, đau khổ ôm lấy mà bảo vệ suốt bao nhiêu lâu. Quả nhiên người ngoài cuộc mãi mãi cũng không bao giờ có thể hiểu. Anh, Kwon Hoshi anh làm ơn tránh xa thế giới của em...
-Yangie, em là đang...
-Cái danh bạn gái của Hoshi SEVENTEEN, nếu như Kook đã biết em chính là người đó, em nghĩ mình cần phải biến mất rồi, anh tìm người khác tới nhận ký tặng đặc biệt của cậu ấy đi!
Sao cô ấy có thể, tôi đều là vì cô ấy...
-Nếu như anh nghĩ làm thế là vì em thì thực sự xin lỗi, lần này anh sai rồi, em không thể nào tha thứ cho anh được, anh đi đi, trước khi em nói những lời còn đáng sợ hơn nữa.
Tôi rút cuộc cũng ko thể nhẫn nhịn thêm nữa, bởi cô ấy từng nói hãy luôn rõ ràng mọi chuyện với nhau, tôi càng không muốn để cô ấy dồn dồn dập dập mà trách cứ tôi oan ức thế này.
-Em không thấy mình thực sự đã quá đáng rồi sao? Thậm chí ngay cả khi anh làm điều này là vì em em cũng không thể tha thứ? Anh suy cho cùng đã sai nghiêm trọng tới mức nào khi phải đi cầu xin người mà anh ghen tỵ nhất trên đời này tới quan tâm em, cái việc dẫu cho anh cố gắng cách mấy cũng không được em thoải mái tiếp nhận? Là em hèn nhát, không dám đối mặt với tình cảm thật của chính mình lại đổ lỗi cho anh mà có lí do để lẩn tránh.
-Anh có thể nào đừng đem suy nghĩ của mình vào tình cảm ấy của em được không? Không ở vị trí của em anh không thể nào hiểu được đâu.
-Phải, anh không hiểu, không thể nào mà hiểu nổi, em cái đứa con gái kỳ lạ. OK, chia tay đi, chấm hết! Anh sẽ tránh xa thế giới của em, muốn làm gì thì làm.
Trong cái dáng vẻ bi thương ấy hành xử lại hết sức lạnh lùng. Cùng với bi thương của tôi, cứ vậy mà phát tác phẫn nộ. Tôi không biết sau đó bản thân có lại hối hận không nhưng tôi thực sự đã tới giới hạn rồi. Rút cuộc, nếu bạn đã yêu tha thiết một người, việc bạn tới với một người khác là hoàn toàn thừa thãi, thậm chí còn cực kỳ tàn nhẫn. Còn tôi, suy cho cùng, mới thật là ngu ngốc làm sao!
-Kwon Soon Young anh đứng lại!
Bàn tay ấy chẳng còn chút sức lực nhưng vẫn thành công níu lấy chân tôi dừng bước. So với bất mãn của bản thân, tôi càng quan tâm hơn giận dữ của Yangie ấy. Là lần đầu tiên.
-Anh căn bản không nhận thức được bản thân anh sai, không rõ ràng mọi chuyện em tuyệt đối không chấp nhận kết thúc.
-Hà tất còn quan trọng điều đó. – Tôi chán ghét nở nụ cười, bởi thực sự cô gái này quá sức kỳ lạ, lúc này vẫn còn giữ cái quy tắc ấy của mình nữa. – Em từ khi nào lại quan tâm mối quan hệ của hai ta như vậy? Có kết thúc hay kết thúc như thế nào thì anh vẫn là người mất mát chẳng phải sao?
Cảm giác bàn tay đang xiết lấy cổ tay tôi có chút lực.
-Em là đứa không ra gì, đối với anh quả thực em rất rất nhiều tội lỗi, nhưng lần này, lần này là anh sai anh có biết không? Ai cũng không được phép tổn thương tình cảm của em với cậu ấy, cớ sao phải là anh?
Là ai tổn thương ai đây? Nghe những lời này của Yangie tôi chân chính cảm nhận được đau đớn trong tim mình, rõ nét thực sự. Cô ấy trân trọng tình cảm với cậu ta bao nhiêu lại là đả kích tổn thương tới tôi bấy nhiêu. Cô ấy lẽ nào cũng không nhận thức được???
Tôi lạnh lùng hất bỏ bàn tay kia ra.
-Có lẽ, em quả thực không xứng đáng với tình yêu mà anh dành cho em.
Chỉ một lần này thôi, tôi thật hi vọng trong lòng cô gái ấy sẽ nảy sinh mất mát, sẽ vì Kwon Hoshi tôi mà đau khổ một lần. Để ít nhất, ít nhất trong kết thúc này sẽ không phải một mình tôi ôm bi thương.
Thế nhưng, số phận có vẻ thích trêu ngươi tôi lắm, tôi mà muốn cái gì là nó nhất quyết muốn làm ngược lại cho kỳ được. Muốn Yangie sẽ vì tôi mà buồn khổ một chút cũng không có cơ hội. 3 ngày sau cuộc cãi nhau của chúng tôi, showbiz rầm rộ với tin tức hẹn hò của BTS Jeong Kook, điều đáng nói ở đây bạn gái của cậu ta chẳng phải nghệ sĩ Idol nào hết, lại chỉ là một fan của cậu ta. Thế là xong, tâm trạng cô gái ấy đang tồi tệ như thế nào, làm gì có chỗ trống cho tâm tư về tôi chen được vào nữa. "Tình địch" của mình cuối cùng cũng yên phận với đời tư riêng, lại chẳng biết là tin tốt hay không tốt. Mà có thể rõ ràng một điều rằng, kẻ không có tiền đồ tôi đây chưa gì đã lại lo nghĩ cho cô ấy rồi.
-Em... em chưa coi tin tức sao?
Khó tránh khỏi tôi hiện tại lại kinh ngạc đến vậy. Đáp trả lại tất thảy những hình dung trong tưởng tượng của tôi về tình trạng của Yangie là một sự bình thản tới đáng sợ. Không những đã khỏi bệnh, sắc mặt đã trở nên hồng hào, mà với sự xuất hiện đột ngột của tôi tại nhà cô ấy sau lần cãi nhau nghiêm trọng kia, biểu hiện của cô ấy còn như thể chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Như thế này chẳng phải còn đáng lo ngại hơn rất nhiều à.
-Anh vẫn là không hiểu được tình cảm ấy của em đâu. Thấy cậu ấy hạnh phúc là em vui rồi.
-Kể cả em thậm chí đã bỏ lỡ cơ hội được trở thành cô gái may mắn kia?
Đây mới chính là trọng điểm.
Yangie vẫn chỉ cười.
-Anh nói rất đúng, rằng em hèn nhát không dám đối mặt chỉ biết trốn tránh, may mắn sẽ đến với một kẻ ngay cả cơ hội cũng không muốn như vậy à, những thứ em phải chịu hay những gì cô gái đó được hưởng công bằng quá mà. Huống chi em không nghĩ là may mắn đâu, chỉ có chân tình mới đổi lại được chân tình.
-Ừm, nhưng với anh, em vô tình vẫn đổi lấy được chân tình đó thôi.
Tôi cũng cười, mà là cười chua chát.
-Anh cũng chẳng nói em không xứng đó sao, đem cho người phù hợp đi còn kịp.
-Hiện tại chưa tìm được ai phù hợp, có lẽ em vẫn là cứ nhận tạm đi.
Cô ấy không nói gì. Không hiểu tại sao mà trong tôi lại có chút gì đó an lòng. Cứ sợ rằng lỡ như cô ấy từ chối, thực sự muốn chấm dứt thì tôi phải làm sao. Khốn kiếp, đã là lần thứ mấy rồi, tôi rút cuộc sao có thể tha thiết với cô gái này đến thế cơ chứ.
Tiến lại gần hơn, tôi muốn xác nhận một điều.
-Nói đi, lời chia tay ấy em có chấp nhận không?
Thế mà tôi lại chẳng để cô ấy kịp trả lời, liền cứ vậy mà nuốt lấy cánh môi trước mặt kia. Bao nhiêu tha thiết, bao nhiêu lưu luyến cứ theo đó mà rõ ràng. Có điều, sự rõ ràng là về phía tôi, còn Yangie, rất nhanh đã lại theo thói quen từ chối, đẩy tôi ra. Tia bất mãn được cơ hội nhen nhóm, tôi bắt đầu xiết chặt lấy eo Yangie, tay còn lại nắm lấy chiếc cằm nhỏ, một chút cũng không muốn cô ấy có khả năng phản kháng. Có một sự thật phải thừa nhận rằng cô ấy càng kháng cự tôi càng thấy bị kích thích mãnh liệt, hôn càng sâu, càng cuồng loạn. Lý chí một lúc liền không còn. Sau cùng cảm nhận được cơn đau từ lưỡi cùng vị máu xộc lên mũi, mới bừng tỉnh đại ngộ, bản thân nãy giờ đã mù quáng nhường nào.
-Lưu manh...
Ít ra, đối với tôi cũng là có tình cảm, có nhất thiết phải tỏ vẻ ghê tởm như vậy hay không?
-Anh quên mất, em thích sự dịu dàng...
-Anh thôi đi. Anh vẫn chưa biết mình sai ở đâu nữa phải không?
-Em cắn anh chảy cả máu, còn nói anh sai?
-Em còn có thể cắn anh nữa.
Ngay sau đó tay tôi đau khủng khiếp, không nhịn nổi hét lên.
-Em...
-Xin lỗi em đi, chuyện anh tự ý liên lạc với cậu ấy làm tổn thương tình cảm thầm lặng của em dành cho cậu ấy, sau đó em liền coi như không biết chuyện chia tay gì hết.
Hóa ra vẫn là còn để bụng chuyện đó. Tôi không nghĩ nó còn quan trọng sau khi cậu ta đã công khai người yêu. Nhưng mà, cao thượng một chút thì quả thật trên phương diện của Yangie việc mà tôi làm khi ấy hình như sai thật rồi, dù cho lí do của tôi là gì thì sai cũng vẫn là sai thôi. OK, nếu như một lời xin lỗi có thể hóa giải mâu thuẫn, kết thúc cãi vã thì tôi cũng quá hời đi. Hơn cả, hiện tại "tình địch" đã không còn năng lực ảnh hưởng nữa, vấn đề giờ chỉ còn là giữa tôi với cô ấy, dễ giải quyết hơn rất nhiều mà.
-Xin lỗi, anh sai rồi.
Xác nhận ánh mắt kia đã dịu hơn, tôi đặc biệt đài thọ thêm.
-Và, anh thực sự thực sự rất yêu em, Yang ah...
Cực kỳ chuẩn xác, thời điểm của hiện tại, Yangie hoàn toàn vô lực phản kháng, tôi đường đường chính chính mà hôn xuống, tiếng rên nhẹ mang âm sắc thỏa mãn của cô ấy làm tôi thực sự hài lòng, không chút do dự ép được cô ấy nằm xuống sofa. Đã bao lâu rồi chúng tôi không làm, chắc chắn là sau khi biết được tình cảm thực sự của Yangie thì tôi không cách nào khiến cô ấy tự nguyện mà làm được cả. Hôm nay có lẽ nên bắt đầu lại đi thôi, mà không, nhất định, dù cho cô ấy có lấy lí do gì chăng nữa.
Bàn tay tôi mò mẫm khiêu khích khắp cơ thể Yangie, về mặt này Yangie đặc biệt mẫn cảm, ngón tay tôi di chuyển tới đâu cơ thể cô ấy sẽ lập tức run lên tới đấy. Đúng là cô gái của bạn dù thế nào cũng sẽ luôn đẹp nhất lúc làm chuyện đại sự. Bình thường một mặt hung hăng, cứng đầu, bị đè rồi liền biết điều ngoan ngoãn đến lạ.
Khi tôi hôn từ cổ Yangie dần dần xuống thấp hơn, liền bị cản lại.
-Em không nghĩ hôm nay...
-Chính hôm nay mới là ngày em phải quên hết mọi thứ về người đó đi, hoàn toàn làm người của anh, hiểu không?
Tôi cũng chỉ là đang nằm trên mới mạnh miệng thế thôi, nào ngờ đâu lại có thể khiến Yangie bỗng chốc hiểu được vấn đề, tự nguyện cởi áo trao thân. Kết hợp cùng, tôi cũng thành công loại bỏ được rào cản phần dưới của cô ấy nữa. Tuy không phải lần đầu nhưng là dưới ánh đèn còn là ngoài phòng khách, bị nhìn rõ tất thảy như thế, Yangie rất mất tự nhiên, tai với mặt đỏ lựng cả, không dám nhìn thẳng vào mắt tôi. Cái sự ngượng ngùng đáng yêu ấy càng làm ham muốn trong tôi thêm loạn lạc. Nhưng trăm lần vạn lần bản thân tôi nhắc nhở phải thật trân trọng, từ từ cảm nhận, giây phút biến cô gái này chính thức trở thành của tôi.
Tôi nhẹ nhàng đưa tay thăm dò giữa hai cánh đùi Yangie. Một ngón tay đi vào, tiếng rên nhè nhẹ vang bên tai. Tiếp tục một ngón tay nữa, eo Yangie hơi nhấc lên nghênh đón sự xâm nhập, đồng thời tiêng rên thêm lớn hơn, chẳng mấy chốc lan tỏa khắp căn phòng, ma mị, say đắm. Mỗi một chuyển động của ngón tay tôi là một biểu cảm hấp dẫn trên gương mặt cô ấy.
-Anh vào nhé!
-Ư...
Khi hai thân thể hòa vào làm một, tôi cũng hôn lấy Yangie, nuốt trọn những âm thanh đang muốn vượt thoát của cô ấy. Tự nhiên tôi ngồi dậy, đem theo cô ấy ngồi lên người tôi, tư thế này khiến mọi thứ sâu đến cùng tận, Yangie không tránh khỏi kêu a đau đớn, tiếp đó phải tự mình chuyển động. Đạt được ý đồ xấu xa, tôi nhịn không nổi mà bật cười.
-Kwon Hoshi... anh... bỉ ổi...
-Vậy anh ra nhé.
-Đừng...
-Xem ai mới là người bỉ ổi kìa.
Gương mặt ấy đỏ càng thêm đỏ, lý chí trong tôi chính thức bị cuốn mất. Đè lại Yangie, tôi hiện tại chuyện xấu xa gì cũng có thể làm, tốc độ, lực đạo, chỉ sợ cô ấy không có đủ sức tiếp nhận mà thôi...
Cuối cùng, ngày hôm đó chúng tôi làm bù cho mấy tháng liền, đừng nói Yangie cô ấy còn có tâm trí mà nghĩ tới Kook nọ Kook kia, thân thể nát nhừ tới xuống giường còn chẳng nổi nữa là. Tuy rằng tôi đã có chút vất vả rồi, nhưng phải công nhận tôi đã hoàn thành xuất sắc phận sự bạn trai của mình, thật đáng khen làm sao haha.
(hết phần 1)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro