Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

21. Tôi điên rồi

Đúng, tôi điên rồi, sao có thể từ bỏ cô ấy dễ dàng như thế. Cô ấy không có tôi sẽ chẳng hề hấn gì, vẫn có một Jeong Kook nào đó khiến cô ấy có động lực mà hạnh phúc. Nhưng tôi, không có cô ấy... thực sự rất đau khổ... Bởi chân đang bị thương, tôi thậm chí không thể lao vào luyện tập để quên đi tất cả, dù chỉ là tạm thời. Cả ngày khổ sở cứ vẩn vơ bám lấy tôi, thật muốn phát điên rồi.


-Đừng ở đó cau có cản trở hứng sáng tác của tôi, lượn đâu lượn lẹ đi!


Tình yêu tan vỡ, đến bạn bè cũng hắt hủi nữa. Chỉ là tôi nghĩ tâm trạng sẽ tốt hơn một chút nếu ngồi cạnh Woozi như thế này, thi thoảng sẽ nghe cậu ta ngân lên một đoạn nhạc mới lạ nào đó, quả thực rất thoải mái.


-Tôi ngồi im một lời cũng không nói lại là làm phiền tới ông sao?

-Tôi không phải là đang sáng tác nhạc thất tình cho nên khỏi cần ông ngồi cạnh phụ họa thế kia, phiền chết được.

-Tôi đi là được chứ gì, quá đáng vờ lờ.


Tôi đứng dậy vừa mới quay lưng chợt nhớ ra một chuyện liền quay ngay lại, còn chưa kịp mở miệng lại thấy biểu hiện của Woozi như định nói gì đó.


-Ông tính nói gì?

-Ông không có ý nói tôi cũng không muốn hỏi nhưng kì thực tôi thất vọng về ông nhiều lắm, Giám đốc không sai, cô gái đó là họa không phải phúc.

-Tới ông cũng nghĩ thế?

-Vậy ông nhìn lại bản thân đi, không muốn người khác nghĩ xấu về cô ta thì biểu hiện của ông phải tích cực một chút chứ, fan mà biết sẽ đau lòng bao nhiêu.


Ông thì tốt đẹp rồi, được Idol quốc dân thầm thương trộm nhớ. Dĩ nhiên, tôi cố gắng hết sức đem cái cơ sự đó liều mạng mà nhịn xuống.


-Thế ông tính nói cái gì?

-À...


Vậy là danh chính ngôn thuận tôi được phép ở lại, liền cứ thế vô tư mà ngồi xuống.


-Ông đánh giá thế nào về Jeong Kook của BTS.

-Hoàn hảo.


Gì chứ, còn không buồn nghĩ, Lee trùm sò vậy mà lại có thể không kiêng nể thốt ngay ra hai từ "hoàn hảo" nghe mà đắng cả cõi lòng. Giả như chủ thể đánh giá là Kwon Hoshi...


-Còn tôi?

-Không biết liêm sỉ.

-Đù mé.


Tôi điên máu cầm lấy quyền nháp của hắn tính liệng vào mặt liền bị ánh mắt lầm lừ kia ngăn cản, rút cuộc phẫn nộ cầm lên nhưng phải kiêng dè mà hạ xuống.


-Đã vô liêm sỉ lại còn nhát gan, chả được cái nước mẹ gì.


Chắc fan không thể ngờ rằng Woozi của bọn họ kì thực mở miệng là chửi bậy.


D.K: Một thanh niên hễ mở miệng liền chửi bậy cho hay. =')))


Bị công kích, tôi quyết định dùng im lặng biểu hiện cho đỉnh cao của sự khinh bỉ.


-Cuối cùng là Jeong Kook kia làm sao, cô gái đó vì cậu ta mà đá ông hử?

-Chẳng phải bảo tôi không nói ông cũng không muốn hỏi hay sao?

-Ờ vậy được, ông muốn nghe đánh giá của tôi về cậu ta có đúng không? Khách quan thế nào thì cũng phải công nhận cậu ta rất giỏi, hát rap nhảy cân tất. Mà không phải là cái loại như ông ngoài nhảy ra hát cũng vậy vậy mà rap thì bặp bẹ, cậu ta giọng hát chất lượng thực sự, nhảy có nhiều khi tôi thấy còn tốt hơn cả performance leader là ông đấy...

-Này này...

-Chưa xong, tài năng thì như thế mà nhan sắc thì khỏi nói, ngay Min Kyu nhà mình là visual còn khen cậu ta đẹp trai. Còn cả nhân cách nữa, tôi có nghe rất nhiều tiền bối khen mặt này của cậu ta rồi, đôi lúc thấy ghen tỵ làm sao. Nói chung chẳng phải tự nhiên mà tôi có thể đánh giá cậu ta bằng hai từ "hoàn hảo" dễ dàng như vậy. Ông có bị đá vì một đối thủ như thế cũng là phải thôi, có khi còn là vận may.

-Ông là fan giấu mặt của cậu ta đấy à, đừng nói tôi ông có cả fancafé của BTS nhé.

-Đùa, tôi mê SHINee.


Cái cớ cũng hay lắm, coi như tôi sợ cái con người này rồi.


Thằng nhóc Jeong Kook đó tốt đến như vậy sao? Tôi dĩ nhiên có chạm mặt cậu ta vài lần nhưng làm sao tôi có thể ngờ lại có một ngày cuộc đời tôi vì cậu ta mà ảnh hưởng đến vậy, cho nên dĩ nhiên là không hề để ý cậu ta mà làm gì.


-Mà sau lần hợp tác mối quan hệ của ông với Shannon gì gì ấy không phải rất tốt sao, tôi nghe được hình như phía trên rất nỗ lực tác hợp cho hai người thì phải.

-Bậy vl, tôi với con bé không có gì hết, hoàn toàn không nha, không hề...

-Làm gì ghê, hay mẹ nó là ông vì thế cho nên mới thành ông ăn chả bà ăn nem?

-Ông mẹ nó bị điên à, Shannon thích ông mắc gì lại lôi tôi... đệch, tôi chợt nhớ ra là có việc phải làm...

-Nè, nói rõ ràng coi!


Vừa cố gắng chạy trốn với cái chân bị thương, tôi vừa la lớn.


-Tôi cái gì cũng chưa nói, cái gì cũng chưa nói...


Gây chuyện xong rút cuộc không quên nhắn cho con bé Shannon một tin: "Woozi biết chuyện rồi, nhóc tự thân vận động đi nha, anh phải dưỡng thương, thế nhé, tin ở nhóc!"


Tôi thế nào lại cứ đen đủi thế này???


Một tháng cứ thế dặt dẹo trôi qua, tin tốt duy nhất là cái chân của tôi đã hoàn toàn bình phục. Yangie đó đã nói như nào về lời hứa với tôi vậy mà rút cuộc được tôi thả tự do liền thực sự biến mất, chắc giờ này đang hạnh phúc vùng vẫy trong thế giới của mình, quên luôn Kwon Hoshi này là ai rồi. Nói thì nói vậy chứ tôi hiện tại là đã nghĩ thông suốt, cái gì không thể nắm được thì cứ buông thôi, bất kể ai cũng không phải mệt mỏi. Nếu đó thực sự là điều cô ấy muốn thì hãy để cô ấy tiếp tục theo đuổi hạnh phúc khó hiểu của cô ấy đi, còn tôi nhất định sẽ tìm được một người yêu tôi, chỉ yêu một mình tôi.


Nói dối nói dối nói dối. Khoảnh khắc nhìn thấy Yangie đang đứng trước cửa nhà, tôi rút cuộc đã hiểu bản thân với cô ấy có bao nhiêu là lưu luyến. Giống như cảm giác của một đứa trẻ bị lạc, nhìn thấy mẹ sẽ lập tức chạy tới tìm kiếm cảm giác an toàn, ôm lấy rồi òa khóc.


-Em ghét nhất là loại người nói lời không giữ lời, lời hứa với anh em nhất định sẽ thực hiện, anh có thể yên tâm.


Thay may, thật là may vì cô ấy không nói lời nào đó tổn thương tôi.


-Thôi nào, khóc lóc cái quần què gì, biến em thành nhân vật phản diện rồi đấy.

-Còn không phải, em cái đứa con gái xấu xa, quá đáng, nhẫn tâm, độc ác...

-Ừ đúng rồi, hơn nữa còn là ác quỷ cả đời này anh cũng không gặp được kẻ thứ hai.

-Ngày hôm đó em quên hết đi có được không, anh sai rồi.

-Anh bị điên không, sinh nhật của cậu ấy em làm thế nào lại có thể quên cho được.

-Được rồi, vào nhà đã, chân anh vẫn chưa ổn lắm không đứng được lâu.


Này gọi là đánh trống lảng tiện thêm khổ nhục kế khiến đối phương không thể phản kháng. Suy cho cùng trong mắt đối phương lại trở thành thương hại.


-Anh cũng hèn lắm đấy!


Cái gì cũng không nghe, Kwon Hoshi là người lạc quan, nhất định phải thật lạc quan.


Trong khi Yangie đang cần mẫn bên quầy bếp nấu nướng, tôi nhàn rỗi ngồi trên bàn ăn chống cằm quan sát. Có những thứ hà tất cứ phải cố chấp, giả như việc cô ấy yêu Jeong Kook kia như thế nào chẳng phải vẫn đang ở bên tôi hay sao, ngoài việc có một vị trí không thể thay thế trong trái tim cô ấy cậu ta căn bản chẳng có gì cả, tôi ngược lại đều có được những thứ ấy, hà tất cứ phải so đo với một thằng nhóc thậm chí còn không biết rằng ở đây có một người yêu thương mình hết lòng như vậy. Phải rồi, phải rồi, tôi suy nghĩ thật hết sức là chuẩn xác mà. Nếu thế thì tại sao nhìn thấy ảnh khóa điện thoại là cậu ta đang toe toe cặp răng thỏ to đùng ra cười lòng tôi lại nhoi nhói khó chịu như vậy. -___-


-Pass điện thoại là gì?

-Em nói trước, đó là toàn bộ thế giới thu nhỏ của em với Kook...

-Không sao, anh có thể chịu được.

-41259.


Tôi đang định nói liền lập tức bị chặn họng.


-Khỏi thắc mắc, chả có gì đặc biệt đâu, vẽ ra thì nó giống một con tinh trùng.

-Đệch, cái này thì anh chịu không được.


Tôi thế nào lại có thể yêu cô gái này không biết. +___+


Mở khóa, nhìn ảnh nền, khóe môi tôi không muốn nhưng bất giác cong lên, nguyên một cỗ tự kiêu cứ vậy mà dâng tràn, trong giọng nói cũng không sao giấu nổi ý cười.


-Thế giới của em với Kook cớ gì lại có anh thế này haha.


Cái haha đằng sau là không kiềm chế nổi hahaha.


-Mới vậy đã có thể khiến anh hài lòng? – Yangie quay lại nhìn thẳng vào mắt tôi.

-Ờ. – Mắt tôi vẫn đang rạng rỡ nhìn đáp trả.

-Kwon Hoshi là đồ ngốc!


Đáng lẽ sẽ thấy mình tuyệt nhiên không có tiền đồ, chỉ cần câu tiếp đó cô ấy chế nhạo tôi, vậy mà lại quay đi, không nhỏ cũng không to kêu tôi là đồ ngốc. Trái tim tôi bị cô gái này làm cho điên mất.


Tuy nhiên chẳng được bao lâu, nhìn cái album hơn 10.000 bức toàn bộ đều là của thằng nhóc kia cảm giác như chỉ cần nhìn thêm một lúc nữa thôi đầu óc tôi sẽ tràn ngập hình ảnh của cậu ta mà thích cậu ta mất. Giờ tôi chợt nghĩ Yangie yêu cậu ta như vậy chắc hẳn từ thói quen biến thành ám ảnh mà không cách nào thoát ra. Ngốc nghếch, ở đây ai mới là đồ ngốc chứ, rõ ràng có thể từ bỏ được, chẳng qua là vì cô ấy không muốn buông bỏ, cứ cố chấp mãi mà thôi.


-Em có biết là bản thân phi thường kì lạ hay không?

-Cho nên em mới ở đây.

-Không hiểu. *__*

-Ở quê nhà, cá tính của em quá khác biệt, mọi người xung quanh không cách nào tiếp nhận, cho nên em phải tới đây, một nơi với nền giải trí mạnh như Hàn Quốc mọi người sẽ chẳng hề bận tâm em như thế nào. Em làm gì cũng rất tùy hứng, chỉ cần bản thân thích người ngoài có phán xét bao nhiêu cũng không liên quan, mà những việc em làm dĩ nhiên đều nằm trong % thiểu của thiểu số, người bình thường thực sự không bao giờ hiểu nổi. Việc yêu Kook cũng vậy, đó cũng là việc điên rồ khác biệt nhất em từng làm. Phi thường kì lạ gì chứ, nói thẳng ra là ngu ngốc đi.


Không, có kẻ điên nào lại tỉnh táo nhìn nhận bản thân ngu ngốc cơ chứ. Tôi chẳng biết cái phần đa số kia đối với Yangie có ánh nhìn miệt thị thế nào, riêng bản thân tôi cực kỳ ngưỡng mộ, bởi tôi mãi mãi cũng không thể tùy tiện thoải mái được như cô ấy. Nói hơi quá chứ G-Dragon chính là một mặt cá tính như thế, Yangie mà là Idol ắt hẳn sẽ chẳng khác anh ấy là mấy đâu, thật đấy!


D.K: Định mệnh, hơi quá cái gì, rõ ràng là quá phô trương rồi, con nữ chính đại diện cho Ngô mỗ đó ạ, làm sao cho người ta đừng cười nhạo nó cười nhạo lây sang tôi được không bạn nam chính ơi~ ='))))


-Mà này, anh có thể nào đừng ngồi đó ăn hại phụ em một tay có được không hả?

-Nếu mà anh xóa hết ảnh của thằng nhóc này trong máy em, em sẽ tức giận nuốt lời hứa với anh không?

-Kwon Hoshi anh lúc ghen sao lại chẳng đáng yêu tẹo nào, xóa thì xóa, mọi thứ về cậu ấy đều nằm trong tim em này, có ngon thì xóa đi.


Tôi vẫn là nhịn không được thở dài một cái, đặt điện thoại xuống tiến lại gần Yangie, không dám cả nhìn vào mặt cô ấy nữa.


-Em nói coi tới khi nào anh mới có thể không còn bận tâm việc em yêu cậu ta?

-Rất mệt mỏi đúng không?


Tôi không cách nào nói dối, bởi đó là sự thật, cho nên chỉ biết im lặng thừa nhận.


-Bởi vậy em thực sự rất xin lỗi, sẽ dùng cả đời này bên cạnh chăm sóc anh, yêu thương anh bằng hết khả năng có thể. Cho nên dù cho em rất xấu xa, tàn nhẫn nhưng cầu xin anh đừng đẩy em đi...

-Em thực sự rất kì lạ đấy, muốn cả hai phải đau khổ luôn à, em không thấy có lỗi với Kook sao, một ngày nào đó em vì cậu ta sẽ lại bỏ rơi anh mà biến mất, trở lại thế giới của em với cậu ta...

-Cuối cùng vẫn sẽ là trở về bên anh mà.

-Thôi được rồi, hãy chỉ dừng lại ở một mức độ mà anh có thể chấp nhận được, OK?


Tôi nghĩ là mình đã nổi cáu mất rồi.


Cô ấy sao có thể cứ vô tình chà đạp sự cố gắng của tôi như vậy. Tôi ghét việc phải thừa nhận rằng cô ấy bên tôi chỉ vì để bù đắp tội lỗi, không phải tôi rất đáng thương hay sao. Tôi cũng có lòng tự tôn của một Hoshi SEVENTEEN chứ, vì yêu cô ấy tôi vứt đi tự tôn của Kwon Soon Young là quá đủ rồi. Cứ liên tiếp chạm vào giới hạn của tôi, mà điều đáng hận nhất chính là, chính là... cô ấy thừa biết rằng tôi sẽ không thể nào thực sự giận được cô ấy. Đến cả tự tôn cũng vứt bỏ, thậm chí rõ ràng đã buông một lần rồi vậy mà khi cô ấy quay trở lại bản thân vẫn là nhịn không nổi lại muốn giữ lấy thêm một lần nữa. Tôi kì thực không phải là giận cô ấy mà suy cho cùng là đang tức chính bản thân mình.


-Anh có muốn nghe một bí mật không?


Đột nhiên gương mặt kia trở nên ngọt ngào tới kì lạ. Định làm gì, lại định câu dẫn tôi cái gì nữa? Chết tiệt, kể từ khi phát hiện tình cảm thực sự của Yangie, cô ấy đã không còn trang điểm đậm như trước nữa, càng nhìn càng thấy thuận mắt, trái tim càng lúc càng mất kiểm soát.


-Anh có biết so với loại hối hận vì đã yêu anh em càng hối tiếc hơn điều gì không? Tiếc tới phát điên vì không thể nào một lòng một dạ mà yêu anh. Giống như anh cả đời này không thể nào gặp phải một ác quỷ thứ hai giống em, được anh yêu đối với em cũng là may mắn lớn nhất mà cả đời không thể có được nữa. Bởi bên anh, em thực sự, thực sự rất hạnh phúc, một chút cũng không hề chán ghét anh.


Đúng rồi, tôi rõ ràng là điên rồi. Giây trước còn ngờ vực cho rằng cô ấy câu dẫn mình, giây sau đã tự giác để bản thân cứ thế bị câu dẫn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro