Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

20. Rút cuộc từ bỏ

Tôi đã chờ mãi, chờ mãi, cuối cùng thì Yangie cũng chịu gọi điện tới.


-Kwon Soon Young ông hay lắm, hay lắm, rất hay...

-Không hỏi thăm nổi một câu, cái giọng nhạo báng đó của em cũng hay lắm.


Tôi hiện tại nằm trên giường bệnh, tha thiết chờ đợi cuộc gọi từ người yêu, kết quả không như mong đợi, một chút quan tâm lo lắng cũng không có, mà tôi mong đợi cái đó từ Yangie cơ á, quả nhiên bệnh tật liền ảnh hưởng tới não.


-Anh cuồng luyện tập tới vậy cơ à? Sao không chết vì luyện tập luôn đi, bị thương thôi thì còn nhẹ quá.

-Này này... -___-

-Anh chết rồi em sẽ có thể toàn tâm toàn ý yêu thương Kook như ngày xưa, không phải vướng bận.

-Em đùa cũng vui lắm. – Muốn chửi thề ghê cơ. ="=

-Vui thì anh cười đi!

-Con mẹ nó em...

-Anh con mẹ nó giờ còn dám nói bậy với em?

-Em rút cuộc có định tới thăm anh hay không?

-Đừng có đánh trống lảng, xin lỗi em đi.

-Xin lỗi.


Cái bản mặt tôi lúc này thực sự u ám, trọn vẹn phù hợp với khung cảnh thê lương của bệnh viện rồi.


-Mọi người nhất định đều tới thăm anh, em xuất hiện lúc này không phải là ý hay.


Tôi hiện tại rất muốn khóc thét. Vì gì lại gọi khung cảnh hiện tại là thê lương cơ chứ? Căn phòng rộng thênh thang một bóng ma cũng không có, một mình tôi buồn chán tới đáng thương, đào đâu ra "mọi người nhất định đều tới thăm anh".


-Này, chẳng lẽ anh bị bỏ mặc đấy hả?

-Không.

-Vậy thì tốt rồi, nghỉ ngơi cho tốt, em...

-Em sẽ không tới vào hôm nay đúng không? Sinh nhật cậu ta là anh đã phá hỏng ngày đẹp đẽ này rồi có đúng...


Tiếng "cạch" mở cửa vang lên đem lời chưa kịp nói của tôi đè xuống. Tôi cứng người trước ánh nhìn lạnh lùng của Yangie, rõ ràng sắc như dao khiến đối phương e sợ thế nhưng lại mang chút bi thương khiến đối phương đồng thời phải thương xót. Rồi cũng chỉ đươc 3 giây, Yangie liền giập máy, sập cửa, quay đi. Tôi thân mình đang bị thương không cách nào chỉ biết là phải đuổi theo giữ lấy cô ấy, một chân đau đớn cố gắng lê lết theo chân còn lại, miệng không ngừng gọi tên. Toàn bộ dáng vẻ ấy liền có thể gói gọn trong ba tiếng "thật mất mặt".


-Kwon Hoshi!


Giọng nói quen thuộc cùng gương mặt ghé sát của Yangie kéo tôi trở về thực tại, lập tức thở mạnh một cái an tâm, một màn như kia tuyệt đối đã không hề xảy ra, may mắn nhường nào.


-Em thậm chí còn không muốn lại gần cậu ấy, lựa chọn cả đời ở bên anh, anh còn không hiểu sao, sinh nhật cậu ấy thì thế nào, đã có fan của cậu ấy lo, em làm gì cũng đều là không cần thiết.


Vừa cắm hoa vào bình, Yangie vừa nói đến thản nhiên. Đối với người cô ấy yêu nhất còn lạnh lùng như vậy, tôi càng ngẫm càng cảm thấy bản thân được đỗi đãi quá quá tốt rồi đi.


-Em chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ lại gần cậu ta sao? Anh cuối cùng lại yêu em thế này, em một chút tự tin cũng không có rằng cậu ta sẽ có thể yêu em à?


Tôi thực sự là không muốn quan tâm tình cảm cô ấy dành cho người đó, nhưng nó cứ luôn day dứt tôi, làm cách nào cũng không bỏ qua được, tò mò, kinh ngạc, khó hiểu.


-Thôi nào, thân thể anh đang bị thương em không muốn đả thương cả trái tim anh đâu, bỏ qua vấn đề của em với cậu ấy nhé!


Cô ấy lo cho tôi mà tôi không sao cười nổi. Nắm lấy cổ tay Yangie, tôi thực sự nghiêm túc hỏi:


-Em cố tình đúng không? Làm mình trở nên khó nắm bắt đối với anh, khiến anh càng không đạt được càng muốn chiếm lấy.


Vậy mà lại đem hết tâm tư một lần nói hết ra, có phải tôi càng ngày càng không có tiền đồ hay không?


Đáp lại tôi là một nụ cười như có như không, ánh mắt nhìn tôi lại như không nhìn, chất giọng trầm thấp khác hẳn mọi khi.


-Em không phải món đồ!

-Anh mới không phải ý đó...

-Đúng như những gì anh nghĩ đấy, không phải thế giới của em mà là thế giới của riêng em với cậu ấy, anh mãi mãi cũng đừng cố gắng xâm phạm.


Giờ thì xong, không cầm dao mà như trực tiếp đâm vào trái tim tôi vậy. Là tôi ép cô ấy đi tới mức này, đáng lắm mà.


-Xin lỗi, chúng ta đừng nói vấn đề liên quan tới cậu ta nữa là được phải không?

-Anh đừng tưởng nhắc tới cậu ấy chỉ anh là người tổn thương, em hơn ai hết mới là người đau lòng nhiều nhất. Suốt 9 năm 9 tháng 3 ngày qua việc duy nhất em không bao giờ ngừng lại là thầm lặng dành tình cảm cho cậu ấy, mà cũng chỉ có thể thầm lặng mà thôi. Em không có diễm phúc như Jeon So Yeon đối với anh, có thể ở bên cạnh làm bạn với cậu ấy, có thể muốn là gặp mặt, trò chuyện, làm cậu ấy mỉm cười. Lâu dần thành thói quen cam chịu, cái gì cũng không còn cần thiết. Nếu không phải là anh, em thà cả đời sẽ vẫn như thế, một chút đòi hỏi cũng không dám. Anh thấy em có giống loại tự ti đáng thương như vậy không? Chỉ vì đã coi cậu ấy là tất cả trong tim này rồi mới có thể chấp nhận thôi. Cậu ấy đối với em quan trọng như thế ấy, quan trọng tới nỗi em có thể vì cậu ấy ích kỷ bao nhiêu lại cũng có thể vì cậu ấy mà cao thượng bấy nhiêu. Đúng, em thích anh là thật, nhưng anh mãi mãi cũng không bao giờ được một phần như cậu ấy trong lòng em. Chỉ đơn giản như cậu ấy bị thương em nhất định sẽ rơi nước mắt, mà với anh thì không thể.


Xong nữa rồi, phải kìm nén bao lâu mới khiến cô ấy liền một lúc phát tiết mất kiểm soát tới mức này. Tôi muốn xen ngang trấn áp cô ấy nhưng một kẽ hở cũng không chen vào nổi.


-Anh có biết trong 7 năm qua thích anh em rút cuộc có bao nhiêu hối hận hay không? Thậm chí bởi anh là fan của SHINee em còn muốn bỏ họ thì liệu rằng em có còn không thích anh nữa hay không? Bởi anh xứng đáng được một người nào đó coi anh là tất cả, toàn tâm toàn ý chỉ yêu một mình anh. Tại sao em không thể ghét Jeon So Yeon mặc dù cô ta đã làm ra cái chuyện không thể nào chấp nhận nổi? Không phải vì nhìn thấy bản thân qua cô ta đâu, em đời nào có thể làm chuyện tổn thương Kook như vậy. Em tiếc thay cho cô ta, chỉ vì một đứa như em đã cướp mất cơ hội làm anh hạnh phúc, cô ta nhất định là yêu anh nhiều hơn em. Mà không, bất kì ai thật lòng thương anh cũng đều hơn em. Vậy mà anh còn yêu em tới ngốc nghếch, không sợ rằng em ngược lại không cảm kích mà còn thấy chán ghét anh hay sao?


Hết chịu nổi rồi, tôi kéo Yangie lại ôm xiết lấy, bàn tay nhè nhẹ vỗ lên lưng.


-Vậy thì cứ chán ghét anh đi, em đã hứa dù có thế nào cũng sẽ không từ bỏ anh mà đúng không, chán ghét anh càng nhiều càng tốt, suy cho cùng em mới là người thiệt thôi Yangie ngốc nghếch.


Dùng cách của cô ấy để trấn áp cô ấy, quả nhiên hiệu quả khó tin.


-Cứ khóc đi, một lần này lại có thể nói ra được nhiều như vậy hiện tại trong lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều rồi phải không?


Lần này lại là cách của tôi, cũng không đến nỗi tồi, tiếng khóc vang lên mỗi lúc một lớn, nước mắt nóng bỏng thấm đẫm cả vai tôi. Tôi có phải là cũng biến thành thiên thần mất rồi, có thể ôm lấy bạn gái mình đang rơi nước mắt thảm thương vì một thằng con trai khác? Không đâu, tôi kì thực là cũng có tâm tư cả, tương tự như việc cố tình luyện tập để bị thương đúng ngày sinh nhật thằng nhóc ấy lôi kéo sự chú ý của Yangie, lần này chính là trong tình cảm của cô ấy đối với hắn ta bắt lấy trọng điểm, mà trọng điểm ấy là gì, chính là nỗi đau.


-Anh không biết em vì gì lại đối với cậu ta sâu đậm mù quáng đến vậy, đúng là cậu ta rất giỏi, rất hoàn hảo, rất toàn năng, nhưng chắc chắn đó chưa phải tất cả. Chỉ là em không thấy bản thân vì cậu ta phải chịu tổn thương quá nhiều rồi sao? Em căn bản vì nghĩ cho cậu ta mới không muốn lại gần, cho nên cậu ta căn bản cũng không hề biết tới sự hiện diện của em. Yêu đơn phương không thể nào thành mãi mãi được, dứt khoát phải có điểm dừng. Đau khổ nhiêu đó là quá đủ rồi, xin em, để anh thay cậu ta yêu thương bù đắp cho em có được không? Anh không bắt em phải hoàn toàn quên cậu ta, chỉ là đừng tha thiết níu giữ tình cảm vô vọng ấy mãi như vậy. Buông tay thôi, ở đây có anh luôn coi em là tất cả, chờ một ngày có thể trở thành ngoại lệ của em cũng coi anh là tất cả như thế.


Tôi dốc cạn vốn liếng ngôn từ của mình cuối cùng mục tiêu khiến cô ấy òa khóc lên vì cảm động lại biến thành mất hứng hết khóc nổi, nhìn tôi cười mà như khinh bỉ.


-Em chưa nói với anh nhỉ? Ngoài việc ngu ngốc đơn phương Kook ra, em là một đứa thông minh tới đáng ghét. Đôi lúc cũng muốn ai đó có đủ khả năng để lừa được mình nhưng thực sự bất lực, liếc mắt một cái liền có thể nhận ra đối phương thực chất đang mưu tính cái gì.


Và nãy giờ cô ấy còn không thèm liếc mắt cũng nhìn ra được tâm tư dữ dội của tôi. Nên tin không, hay đây chỉ là một chiêu trò dụ tôi trúng bẫy? Không thể nào lại bị nhìn ra dễ dàng như thế, tôi đã giấu rất kỹ mưu tính của mình cơ mà.


-Quả nhiên em lựa chọn đến với anh là đúng. Bản chất con người em là một kẻ rất vô tình, sau khi hiểu được đối phương rồi dù chỉ có một điểm duy nhất không hợp với sự chịu đựng của em thôi em cũng sẵn sàng đẩy người đó ra xa khỏi cuộc đời mình. Cho nên em không thể nào tiếp cận Kook rồi thành ra chán ghét cậu ấy cho được. Để bảo vệ tình cảm đối với cậu ấy luôn đẹp đẽ, thanh cao, em thà rằng không bao giờ lại gần cậu ấy.

-Ý em là gì?

-Ý trên mặt chữ, anh không hiểu tiếng Hàn à? Hay để em nhắc lại rõ ràng từng từ từng chữ cho anh tiếp nhận. Thay vì sẽ chán ghét cậu ấy như đúng bản chất con người mình, em chọn yêu anh, có chán ghét anh muốn đẩy anh ra khỏi đời mình cũng không ảnh hưởng gì. Anh đã hiểu hay chưa???

-Cô con mẹ nó...


Tôi bị bức cho phát cáu, đè cô gái đó xuống giường, dùng hết sức lực mà nắm cổ tay cô ta tới chính mình cũng thấy mỏi, hận không thể nuốt cô ta vào bụng, mãi mãi cũng vẫn là của tôi.


-Cô con mẹ nó là cái thá gì mà coi tôi rẻ mạt như vậy hả? Có hàng ngàn hàng vạn người muốn có được tình cảm của tôi tới thế nào mà cô dám đối xử với nó như thế? Thiên thần cái đụ mẹ cô là ác quỷ khốn kiếp nhất cả cuộc đời này tôi cũng không thể gặp kẻ thứ hai. Cô không tin trên đời này có thằng ngu nào lại chấp nhận yêu một đứa lúc nào cũng tương tư thằng khác phải không? Thì ra cô đúng là thông minh thật, cái này tôi thừa nhận... ưm...


Khốn kiếp cô ta dám cưỡng hôn tôi, nhân lúc tôi vì shock mà mất phòng bị hai cánh tay thoát khỏi chế ngự ôm lấy cổ tôi lôi xuống khiến nụ hôn càng thêm sâu. Tôi thừa khả năng thoát ra cũng vừa định thoát ra liền cảm nhận được chiếc lưỡi kia xuyên qua hai hàm răng thô bạo tiến vào trêu tức đồng loại của nó. Tôi chính là không có tiền đồ, cứ như thế mà bị lôi kéo, ức tới muốn khóc.


-Cảm ơn anh vì đã yêu em, cũng xin lỗi vì đã yêu anh.


Tôi gục mặt vào hõm vai Yangie, nước mắt thực sự đã chảy ra, trái tim tôi đau đến nghẹt thở.


-Em đi đi, tôi sợ sẽ tổn thương em mất, cho nên hãy về lại thế giới của em với người đó, tôi trả lại cho em sự bình yên ngày xưa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro