19. Hóa ra là vậy (2)
-Đây chính là lí do mà anh sẽ chán ghét em có đúng không?
Tôi không nghĩ bản thân lại có thể bình tĩnh đến như vậy, ngay cả khi đã ngồi trong xe, không còn phải lo ngại ai đó sẽ chú ý, tôi hoàn toàn có thể mặc sức phẫn nộ theo đúng tâm lí thông thường. Phải không, cái tâm lí mà khi bạn nhận ra người yêu của mình thực chất là dành tình cảm cho một người khác và đối với bạn chỉ là một sự thay thế hay điều gì đó đại loại vậy, thông thường chính là sẽ phải tức giận mà ngoài tức giận ra nhất định sẽ chẳng thể nào bình tĩnh cho nổi phải không? Vậy thì tại sao tôi lại có thể thản nhiên kì lạ như thế? Câu trả lời cho câu hỏi này ngay chính bản thân tôi cũng đã biết rõ, từ sớm, chỉ là giờ không cách nào trốn tránh, phải trực tiếp đối diện mà thôi.
-Em đã nói hãy để em chịu phần thiệt hơn, tại sao anh không nghe?
Cô ấy cũng biết rõ là tôi đã cảm nhận được, còn tự lừa dối chính mình phủ định tất cả, khiến tôi càng bất mãn.
-Vậy tại sao em không cẩn trọng một chút đem cái sự thật này trọn vẹn che giấu thật kỹ lưỡng lại để một kẻ ngốc như anh nhìn ra. Em hà cớ gì phải gượng ép bản thân đến với anh như vậy, em yêu người đó nhiều lắm cơ mà.
Tới nỗi trong mơ cũng rơi nước mắt vì người ta, khổ sở đem ba chữ "chị yêu em" nặng nề đau đớn mà nói ra khiến kẻ ngoài cuộc như tôi cũng phải nhói lòng chua xót.
-Anh thực sự muốn biết câu trả lời?
Không, không cần thiết.
Nhưng Yangie ấy là kẻ tàn nhẫn, kiên quyết đem tổn thương hiện tại của tôi ra giày vò triệt để, một chút cũng không động tâm.
-Em sợ rằng nếu mình bước vào sẽ làm vấy bẩn thế giới của cậu ấy mất.
-Còn thế giới của anh, em căn bản là không quan tâm nó có bẩn hay sạch?
Tôi cay đắng cười mà như khóc. Đáp lại cô ấy cũng lạnh nhạt như cười như không.
-Anh cũng cảm thấy thế, rằng em chỉ toàn làm thế giới người ta trở nên bẩn thỉu?
-Đừng tỏ ra đáng thương trong khi em là người tàn nhẫn với anh Yangie à.
Tôi muốn quyết liệt phản kháng sự lạnh lùng nhẫn tâm của cô ấy nhưng trái tim tôi lại tha thiết không nỡ để cô ấy tổn thương. Song nhìn cô ấy vì kẻ khác mà tự mình ngược đãi tôi lại thấy không cam lòng, muốn bản thân mới là người khiến cô ấy đau đớn. Cô ấy nói đúng, cái phần thiệt hơn là tôi tình nguyện gánh lấy, cho nên phải đối mặt với tất cả, tôi ngu ngốc đem toàn bộ cảm xúc nhấn chìm, ngay cả quyền được phẫn nộ cũng không ngần ngại cứ thế vứt bỏ. Bởi nếu phải so sánh cái sự thật khiến tôi sẽ chán ghét Yangie thì sự vô cảm không quan tâm điều gì của cô ấy còn đáng sợ hơn nhiều, mà tôi thì chân chính nhận ra rằng kể cả tôi có bất mãn tới phát điên, có chửi rủa, căm hận cô ấy cách mấy, cô ấy cũng hoàn toàn không ảnh hưởng, cứ như tôi chỉ là người dưng chứ chẳng phải người mà cô ấy luôn nói yêu không thể nào từ bỏ.
-Giờ anh muốn xác định lại tình cảm hay là chia tay em?
Chẳng phải cô ấy từng nói hai cái đó kì thực đều là một à? Cho nên tôi hoặc là chọn cả hai hoặc là không chọn gì cả? Bản chất cái người tên Yangie đó hóa ra là vậy à, ích kỷ, vô cảm, đáng ghét? Nhưng tại sao tôi lại không thể ghét bỏ hay chí ít là giận dỗi cô ấy, ngược lại cảm giác bất an như còn tăng gấp bội. Trước không nắm bắt được cô ấy, giờ thì rõ ràng là chưa từng có được cô ấy. Tất thảy những gì trước đây tưởng như đã nắm giữ được hóa ra chỉ toàn là ảo giác, chẳng có gì hết, một chút cũng không.
-Ai đã nói là cả đời này sẽ không rời xa anh, tuyệt đối sẽ không bao giờ chia tay anh dù cho anh không còn yêu em hay em thực chất không hề yêu anh...?
-Anh hiểu lầm câu hỏi của em rồi, không ép anh lựa chọn, chỉ là gợi ý cách anh giải quyết việc này mà thôi. Vả lại có lẽ em nói ra điều này anh sẽ cho rằng em giả tạo, vô liêm sỉ nhưng thực sự em đối với Kwon Hoshi anh một chút giả dối cũng không có. Anh cũng không nên tin bởi em không muốn anh tin, em chỉ nói ra để bản thân không phải hổ thẹn. Cuối cùng, vẫn phải nói với anh một lời xin lỗi, dù là suốt 7 năm qua đơn phương anh hay 3 tháng qua yêu anh đối với anh cũng là một sự sỉ nhục. Em đáng lí ra không nên lại gần anh mới phải, cứ âm thầm lặng lẽ như cách em luôn đơn phương Kook mới phải. Kì lạ là thế giới của anh có bị em làm vấy bẩn em cũng không hề áy náy, đúng như anh nói, em căn bản là không quan tâm. Xin lỗi anh, Hoshi, thực sự xin lỗi...
Tại sao, tại sao cô ấy nói xin lỗi tôi mà vẫn không quên thể hiện tình cảm với ai đó. Bất kể lời nào cô ấy nói ra cũng đều mang tâm tư về người ấy, kể cả chủ thể của lời xin lỗi rõ ràng tên Hoshi tôi vẫn cảm giác như cô ấy kì thực đang xin lỗi người ấy. Lỗi của cô ấy là gì, chính là vì yêu người ấy quá nhiều có phải không? Vậy thì sao không yêu một mình người ấy thôi còn kéo tôi vào làm gì?
-Có phải anh cũng nên xin lỗi em vì đã khiến em yêu anh để rồi cùng lúc em phải yêu hai người?
Tôi không hề thấy tự hào về điều này, một chút cũng không!
-Đúng, anh dĩ nhiên phải xin lỗi. Em suốt bao nhiêu năm vô cảm với mọi thứ chỉ để tình yêu với Kook luôn vẹn nguyên, vậy mà vì anh, vì anh là fan của SHINee, nhịn không được lại thích anh, thích anh đến không thể tin nổi. Anh biết tại sao có những khi em sẽ tự nhiên biến mất hay không? Bởi em sợ sẽ bị nhấn chìm trong tình yêu của anh mà quên mất bản thân vẫn luôn vì một người đã cố gắng tới tận bây giờ, cho nên em phải quay trở về thế giới của em và cậu ấy, tìm lại cảm giác mà cậu ấy mang lại.
Đột nhiên tôi nhận ra Yangie cô ấy hóa ra vẫn chưa từng thay đổi, mặc dù đã biết được sự thật trái tim cô ấy nhưng dường như cô ấy vẫn luôn là một Yangie thẳng thắn mà tôi biết rồi yêu thương. Giây phút này đây, giữa bộn bề những dằn vặt, thất vọng cả đau đớn tôi lại tìm ra lí do khiến mình không thể buông tay cô ấy, chính là cô ấy lựa chọn đến bên tôi đối với tôi chính là một may mắn. Đúng, tôi như thế này có nhiều hơn một chút sự ngu ngốc, nhưng bởi vì đối phương là Yangie, là một cô gái vô cùng đặc biệt, tôi không cách nào từ bỏ cô ấy được...
-Anh sẽ không quan tâm em đối với người đó rút cuộc có bao nhiêu tình yêu, anh...
-Kook ấy, trong trái tim em có một vị trí mà bất kì ai trên đời cũng không thể nào thay thế.
-Thì làm sao, anh không cần thay thế, anh sẽ chiếm đoạt dần dần vị trí của cậu ta, sau cùng vị trí ấy nhất định sẽ còn lại rất nhỏ, rất rất nhỏ.
Rút cuộc thì Yangie cũng đã cười thật sự, là cười nhạo tôi.
-Có đáng hay không, anh vì một đứa như em...
Tôi cứ tưởng rằng cô ấy cười nhạo tôi như thế là vì nghĩ tôi không đủ khả năng làm chuyện đó, hóa ra là tự cười nhạo mình. Trong tôi lại dấy lên chua xót, sao cô ấy cứ luôn tự ngược đãi bản thân coi thường mình như vậy, vẻ ngoài tự tin bá đạo bao nhiêu vẻ trong ngược lại khác biệt hoàn toàn, bấy nhiêu tự ti không thể kể xiết. Tôi nhoài người ra, ôm lấy cô ấy vào lòng.
-Em chỉ là một người bình thường, hà cớ gì phải vơ vào mình nỗi đau quá sức chịu đựng như vậy, em có mệt mỏi hay không?
-Anh là Idol, cậu ấy cũng là Idol, dù em chỉ là một người bình thường hết sức tầm thường nhưng em yêu anh, yêu cậu ấy em phải chịu những thứ em đáng nhận thôi. Chẳng qua là ăn may mới được anh đáp lại tình cảm, nếu không em vẫn như thói quen bao lâu nay, từ đằng xa trong bóng tối nhìn về phía hai người, vì nụ cười của hai người mà hạnh phúc.
-Không, anh chẳng làm gì hết lại được em thích, còn anh có thể lưu luyến em thế này toàn bộ đều vì em đã nỗ lực rất nhiều. Anh có lẽ vẫn không thay đổi quan điểm, mà không, thực sự, anh có được em mới là may mắn của anh. Cho nên, anh sẽ không để vuột mất may mắn này.
-Anh... anh có thể chấp nhận yêu một người mà người đó mãi mãi cũng chỉ có thể coi anh là thứ hai, không bao giờ được là thứ nhất?
Cảm động trong mắt cô ấy lúc này... là vì tôi đó sao? Tôi có lẽ đang làm một chuyện hết sức điên rồ, nhưng với cô ấy chẳng phải lại là một hành động quá cao thượng rồi sao? Mà tôi việc gì phải quan tâm kẻ khác nói tôi điên rồ, trong mắt người tôi yêu những thứ mà tôi làm có thể khiến cô ấy cảm động chẳng phải đã là hoàn hảo rồi à?
-Lúc trước em chờ anh, giờ tới lượt anh chờ em rồi.
Không khí lãng mạn khó khăn lắm tôi mới tạo ra được chưa đầy 3 giây liền bị Yangie vẫn theo cách stundere đặc trưng của cô ấy làm cho chẳng đáng một xu.
-Anh chờ điều gì? Nếu chờ em hết yêu cậu ấy thì xin lỗi không có ngày đó. Còn nếu chờ em yêu anh thì anh bị ngốc à, ngày đó vốn đã tới từ sinh nhật anh 7 năm trước rồi.
-Yangie!
-Hử?
-Giờ không còn bí mật gì giấu anh nữa có phải không?
-Ừm.
-Vậy anh sẽ nói cho em biết bí mật của anh.
-...?
-Anh bị cuồng em mất rồi.
Có một điều dường như đã thành thói quen của Yangie, tránh nụ hôn của tôi. Rất nhanh tâm trạng lại đi xuống.
-Em nên nhớ nụ hôn của em, cả con người em và một phần trái tim em nữa đều là dành cho anh, thằng nhóc Jeong Kook đó đối với em quan trọng như vậy thì thế nào, anh mới là người luôn bên cạnh em, hiểu không?
-Sao mới đó mà đã ghen tức được rồi?
-Em... – Cách công kích của em cũng quá đáng rồi.
-Hôm nay là 9 năm 9 tháng em đơn phương cậu ấy, có thể để mặc thế giới của em hôm nay thôi được không?
-Nếu anh nói là không? – Sao tự nhiên lại ích kỷ như thế này??? +___+
-Vậy thì em cũng không quan tâm.
Cô ấy tính mở cửa xe tôi liền nhanh chóng chặn lại, ánh mắt cố gắng hết mức biểu thị sự khẩn thiết.
-Anh chưa bao giờ được ở trong thế giới của em mà đúng không? Em bỏ mặc anh hơn một tuần liền để theo dõi cậu ấy anh cũng không đòi sự công bằng nào...
-Em cũng chỉ xin anh nốt hôm nay thôi...
-Dù là thêm một ngày nữa thôi anh cũng không chịu được, anh nhớ em, nhớ em sắp phát điên lên rồi.
-Anh với con bé Shannon không phải rất thân thiết vui vẻ đó sao? Không biết nên nói là trùng hợp hay là ý trời nữa, những người anh yêu quý cũng vừa hay đối với em đều quan trọng hết, SHINee, HyunA, Shannon.
-Em hiện tại là ý gì? Việc anh nhớ em giờ em cũng không quan tâm nữa? Trước là giả bộ cảm động thôi hả?
Còn cười được, có gì đáng cười ở đây vậy??? -___-
-Vậy mà em cứ nghĩ anh thực sự hiểu con người em đấy. Thôi quên đi, anh muốn hôn đúng không, em chiều anh.
Nếu như cô ấy dùng là kích tướng thì tôi dùng là thuận nước đẩy thuyền. 9 năm 9 tháng yêu thằng nhóc tiền bối đó thì sao, tôi sẽ phá cái ngày kỷ niệm tươi đẹp này của cô ấy. Đều là vì tình yêu mà ích kỷ, tôi không trách cô ấy, cô ấy cũng không có quyền trách tôi.
Tôi vừa hôn vừa cắn Yangie, bao nhiêu bất mãn cứ thế mà phát tiết, cũng chỉ có thể dùng nụ hôn mà phát tiết. Tuy rằng nụ hôn càng lúc càng có phần thô bạo, chiếm đoạt nhưng Yangie một chút cũng không có ý phản kháng, ngược lại còn phối hợp hết mức, cuối cùng đem phẫn nộ trong tôi dần dần nuốt trọn. Tôi chủ động dừng lại, một lời cũng không muốn nói, mở cửa xe đối diện rồi lặng lẽ ngồi lại bên ghế của mình.
-Cảm ơn, lái xe cẩn thận.
Còn lại một mình, cỗ đau thương trong tôi lại dâng lên nhức nhối. Tôi những tưởng rằng chỉ cần bản thân chấp nhận sự thật rồi là có thể lại bình thường thản nhiên mà yêu cô ấy như trước kia. Nhưng Yangie luôn lo lắng rất đúng chỗ, con người ta vốn là ích kỷ, còn đặc biệt tham lam, làm sao có thể chấp nhận chỉ là thứ hai trong lòng người con gái mà họ từ khi nào đã coi là thứ nhất. Tuy nhiên lại chẳng thể làm gì, nỗi bất lực biến thành bi ai chà xát cõi lòng.
Là ai trước kia tự kiêu cho rằng thế giới của tôi với Yangie quá khác biệt không cách nào dung hòa, chỉ cần tôi nghĩ thoáng một chút liền có thể? Vốn dĩ chuyện đó chưa từng xảy ra, bởi trở ngại không phải là tôi mà chính là cô ấy, luôn ngăn cản thế giới hai người hòa hợp. Mà tôi thì không thể không tin rằng mình có cố gắng bao nhiêu cũng không thể nào chạm được tới sâu thẳm của cô ấy. Có điều tôi cũng tin vào ngoại lệ, trên đời này bất kể là gì đi chăng nữa sẽ luôn có ngoại lệ, Kwon Hoshi này nhất định sẽ trở thành ngoại lệ không cưỡng lại được của Yangie.
D.K: Tự tin như vậy là cũng tốt nam chính à, haizz...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro