18. Hóa ra là vậy (1)
Chẳng phải đã nói sẽ không đem chuyện về nước ra giỡn tôi nữa sao, suốt ba ngày nay không thể liên lạc được nếu không phải Yangie về nước thì có thể là bận cái gì chứ. Chết tiệt, không biết một chút gì về Yangie hết. Những lúc thế này muốn tìm cô ấy là việc khó nhất thế gian!!! ="=
-Oppa, có tin nhắn kìa!
-Há?
Tôi giật mình lại nhìn điện thoại trong tay, sự háo hức so với chó được cho xương không khác là mấy. +___+ Sau khi phát hiện bị lừa, ngẩng lên nhìn kẻ đã lừa mình lại không thể nào phát tiết nỗi lòng được. Shannon Williams, cô nhóc ấy hiện tại là người tôi muốn duy trì khoảng cách nhiều nhất.
-Anh không thấy vui sao? Vậy mà em nghe nói anh Hoshi hài hước nhất nhóm đấy.
-Hì hì, rất vui! ^^~
-Hay là anh không thích em? ^^~
-Nhóc biết đấy, ở với 12 thằng đàn ông lâu quá cho nên đối với con gái có chút không được tự nhiên thôi.
Phù, lí do quá an toàn.
-Mà em nhớ anh Hoshi chưa có người yêu mà ta, sao cứ ngồi chờ điện thoại...
-Đâu phải cứ ngồi chờ điện thoại là đang ngóng người yêu đâu nhóc, thiệt tình.
Đúng lúc này thì đạo diễn gọi, tôi cố gắng tự nhiên hết sức có thể cùng Shannon ra quay tiếp. Dù gì thì cũng là hợp đồng, cũng là một phần công việc, tôi phải biểu hiện thật tốt, tôi là Kwon Hoshi của SEVENTEEN cơ mà, đâu thể để người khác có cái nhìn không tốt.
Mà tôi cũng không hiểu tại sao lại chọn tôi kết hợp cùng Shannon nữa, trong khi Vernon rõ ràng là sự lựa chọn phù hợp nhất, hai đứa nó còn cùng tuổi, chẳng phải sẽ ăn ý với nhau hơn rất nhiều sao. Nếu như đây thực sự là thuyết âm mưu của công ty dành cho tôi vậy thì ngoài thực hiện tốt công việc của mình ra tôi nhất định không được dây dưa gì với cô nhóc này rồi.
Cuối cùng cũng hoàn thành xong video quảng cáo, cả đoàn quyết định tổ chức một buổi tổng kết, dĩ nhiên không thể thiếu hai nhân vật chính là tôi và Shannon. Tôi thực sự không muốn đi, càng không có tâm trạng để đi, nhưng mà đó lại cũng được coi là một phần công việc, quả thực đã mạnh mẽ đánh vào nguyên tắc của Kwon Hoshi tôi rồi.
Không biết có phải tôi quá nhạy cảm chăng nhưng cứ luôn có cảm giác con bé Shannon như thể cố tình muốn tiếp cận tôi vậy. Thay vì ngồi đối diện, con bé lựa chọn ngồi ngay cạnh, điệu bộ không thể tự nhiên hơn. Lúc này chả hiểu sao tôi lại nghĩ tới chị Hyun Ah, nhớ tới sự tự nhiên thoải mái của chị ấy đối với mọi thành viên chẳng chừa một ai, cũng vì điều ấy mà cả nhóm sau đợt hợp tác đó thằng nào cũng đều quay ra ủng hộ chị hết lòng, có dịp nhất định sẽ kéo nhau tung hô khen ngợi chị. Giờ nghĩ tới chị, tôi ngược lại thấy rất bình tâm, bởi Yangie từng nói với tôi cảm giác yêu đơn phương là đẹp nhất, không có được chẳng sợ mất đi, sau cùng sẽ trở thành hồi ức thực đáng quý, khiến người ta chỉ vô tình nghĩ tới thôi cũng sẽ bất giác mỉm cười...
-Này thì nhất định là đang nghĩ tới người ấy rồi nha~
Lần này thì tôi giật mình bởi khoảng cách giữa cả hai, mặt sát mặt tới đáng sợ. Nhìn phản ứng của tôi, con bé chỉ cười, điệu cười thực sự rất có tính công kích, giờ tôi nhớ Yangie thật nè, nhớ những khi bị cô ấy trêu chọc...
-Anh Hoshi có người yêu thật rồi sao? :'((
-Không phải nhóc đang quan tâm anh quá mức rồi sao? – Tôi chỉ biết cười trừ.
-Anh thực sự không biết hả? Em là người chủ động chọn anh Hoshi để quay quảng cáo cùng đấy. :'(((
-Anh không hiểu ý nhóc.
Tôi không nghĩ cô nhóc này thẳng thắn tới vậy, chưa gì đã thể hiện rõ ràng cảm xúc như thế, mặc dù rất bất ngờ nhưng tôi vẫn cố gắng kiềm chế một chút tự kiêu, giả bộ ngây ngốc. Người ta vẫn nói mãi rồi, không biết không có tội!
Thực ra tôi cũng biết bản thân vì chuyện với Giám đốc mà nhạy cảm hơn bình thường việc tiếp xúc với Shannon, một phần cũng không muốn chuyện riêng bị người lạ là cô nhóc ấy biết được, nhưng có phải là hơi quá đáng rồi không, đã khiến nhóc ấy phải thất vọng rồi, đối với hình tượng của mình mà nói cũng thực có lỗi biết nhường nào.
-Anh nói coi liệu anh Woozi cũng giống như anh không thích em không? Em đáng ghét đến vậy sao?
Hả hả hả??? Hình như có chủ thể nào đó rất không liên quan vừa được đề cập tới? Woozi? Lee Ji Hoonie????? O_o O_o O_o
Khi đã hiểu ra được bản chất của vấn đề tôi không biết là do thói quen hay sao mà bất giác nhăn mặt thốt lên:
-Nhóc troll anh thấy rất vui?
Vậy là một cách chẳng thể nào ngờ tới, rào cản tôi tự tạo ra với Shannon cứ thế mà sụp đổ. Không rõ là bởi nhóc ấy kì thực thích Woozi mới khiến tôi an tâm hay bởi nhóc ấy cho tôi cảm giác như thể đang ở cạnh Yangie mới làm tôi rất nhanh có thể thoải mái đến vậy. Shannon cũng là một cô nhóc thông minh, dễ dàng đã nhìn ra được tâm tư đầy phức tạp của tôi.
-Một chàng trai lí chí sẽ không lúc nào cũng nghĩ tới người ấy đến mức thấy ai cũng có cảm giác giống họ.
-Đúng không? Cho nên cô ấy mới cứ tự nhiên mà biến mất chẳng thèm để tâm anh có khó chịu hay cảm giác thế nào?
-Tò mò nha, chị ấy là người như thế nào lại khiến anh bi lụy cỡ này vậy nè, hoàn toàn trái ngược với lời đồn về anh Hoshi lúc nào cũng thân thiện, vui vẻ, hòa đồng. Em khá là thất vọng đấy!
Anh cũng thất vọng về bản thân nữa. T^T
-Con gái là sinh vật phải rất tốn công mới có thể hiểu được, huống chi em đoán chị kia chẳng phải dạng vừa đâu, cho nên anh cũng không cần quá khổ tâm mà làm gì, cứ từ từ thôi. Mà trong cái lúc từ từ đó thì hãy làm gì đó để phân tâm đi, giả như giúp em tiếp cận anh Woozi chẳng hạn hihi.
-Woozi còn là sinh vật khó tiếp cận hơn đấy nhóc à.
Con nhóc này láu cá hơn tôi tưởng, gài bẫy tôi hiểu lầm nó thích mình để mua vui đã đành còn định lợi dụng tôi mà làm ra vẻ tốt bụng hiểu chuyện lắm chứ. Không chắc có phải con gái là sinh vật khó hiểu thật không hay vì nhóc ta với Yangie – những con người ăn ở không tốt – mới khiến Kwon Hoshi tôi khổ sở vì họ như vậy.
Nhưng sự thật thì không thể phủ định, rằng Shannon rất giỏi làm người khác phân tâm. Đúng một tuần lễ tôi bị Yangie bỏ rơi, thay vì giam mình hành xác nơi phòng tập để buông bỏ tâm trí như mọi lần, tôi cùng cô nhóc sẽ nói chuyện qua lại, hoặc cùng nhau đi chơi. Những lúc ấy tôi sẽ kể cho cô nhóc nghe về thói quen, sở thích hay những chuyện thường ngày của Woozi.... Thật chẳng ngờ Kwon Hoshi cũng có một ngày được trở thành thần tình yêu khiến người khác tíu tít trong hạnh phúc.
-Em hỏi thật nhé, anh đi chơi với em thế có phải đang mang tâm tư muốn xả giận vì chị kia không hả?
Chính xác là vì cô ấy bỏ rơi tôi cho nên tôi đi chơi với đứa con gái khác cho bõ tức. Vậy mà cũng bị nhìn ra được, trái với sự ngốc nghếch của Vernon, Shannon tinh tế một cách khó tin khiến cho tôi muốn đánh đồng mấy nhóc người lai cũng không nổi. Mà cũng chẳng hiểu sao tôi cứ từ Shannon liên tưởng tới Vernon, cảm giác hai đứa nó còn có mối liên hệ chớ con bé với trùm sò Woozi quả thực cứ như hai người hai thế giới ấy, làm sao mà có thể dung hòa được nhỉ. Ây dà, tôi lại nghĩ thừa thãi rồi, lúc trước chẳng phải vẫn cứ cho rằng bản thân với Yangie không cách nào dung hòa đó sao, vậy mà kết quả thì thế nào đây, dung hòa tới nỗi sắp bị hòa tan luôn rồi? ='))))
-Xin lỗi nhé, lại thêm lần nữa khiến nhóc thất vọng rồi.
-Không hề, em chỉ quan tâm anh Woozi thôi hihi.
-Nếu như là chọc cười anh thì xin lỗi nữa, không vui. -___-
-Cũng không hề, em nói là sự thật!
Không nên đấu khẩu với Yangie, và với Shannon cũng thế.
-Mà anh nói coi chừng nào mới có thể rủ anh Woozi đi chơi cùng, chừng nào mới cho em tiếp cận ảnh? – Chọc phá tôi xong thì lại chuyển chủ đề đến là nhanh và vô tư đến lạ, quả nhiên bao nhiêu năm trôi qua tôi vẫn mãi là Kwon đời buồn chỉ có thể làm trò mua vui tiêu khiển cho người ta. T^T – Ế, ảnh có thích BTS không, em có vé coi concert của mấy ảnh vào ngày mai nè.
-Tụi anh với tiền bối BTS không ghét cũng không thích, đại loại là không có cảm giác, cho nên nếu nói hứng thú tới mức đi concert thì chắc Woozi hắn sẽ lựa chọn ở nhà sáng tác, dạo này hắn đang bận với mấy lời mời của các nhóm tân binh anh nói với nhóc rồi mà.
-Nhưng sao em có cảm giác anh nói những lời này lại có chút ác cảm nhờ?
Tiếp tục trúng tim đen. +__+
Tôi nhớ lần nói chuyện với nhóc bạn của Yangie, phát hiện ra con bé là fan của BTS, ánh mắt đối với tôi lại có chút ghét bỏ, tự nhiên trong người dâng lên một loại ghen tỵ khiến bản thân cực kì khó chịu, một phút giây nào đó lại nghĩ Yangie có khi nào đối với nhóm cũng có gì đấy càng làm tôi thêm tủi thân khổ sở. Đây chính là loại cảm giác phải đứng ngoài cuộc, đã vốn không bước được vào thế giới của người ấy lại như càng bị bài xích xa lánh, cách nào cũng không thể lại gần. Tôi thật hối hận lúc ấy đã không hỏi thẳng Yangie về vấn đề sẽ có lúc đột nhiên khiến tôi trở nên nhỏ nhen này.
Nhưng mà cũng chẳng sao, đúng như những gì Yangie vẫn nói, mọi chuyện cứ từ từ rồi sẽ tới, tất thảy những gì tôi thắc mắc hay tò mò vào thời điểm thích hợp sẽ cứ thế được giải đáp. Và chính là lúc này đây, tôi đã cảm nhận được rằng chỉ cần có thể nhận được câu trả lời chính xác cho câu hỏi "tại sao" trong lòng tôi hiện tại, bất kể vấn đề gì cũng sẽ đều theo đó được tháo gỡ.
-Hey, nhìn ghê vậy, người quen anh à?
Không hẳn, chỉ hơi hơi giống người quen một chút, cô ấy sẽ không make up nhẹ nhàng thuần khiết tới lạ lẫm như kia, cũng sẽ không khiến anh một chút cảm giác thân thuộc cũng không có như này, và càng không thể nào lại bỏ rơi anh không phải vì về nước mà là ở concert của một nhóm nhạc khác trong cái dáng vẻ tràn ngập yêu thương. Mà tôi lấy đâu ra tự tin để khẳng định như vậy nhỉ, cái gì cũng có lúc trở thành có thể, huống chi tôi trước nay vẫn là chưa bao giờ có thể nắm bắt được người con gái ấy.
-Là Shannon? Chị rất thích em đấy, bắt tay có được không?
-À vâng tất nhiên được, cảm ơn chị đã yêu thích em.
-Chị không biết là em lại thích BTS đấy, cũng cảm ơn em vì đã yêu thích nhóm.
Một màn qua lại giữa bạn gái và em gái kết nghĩa, tôi tiếp tục là kẻ đứng ngoài câu chuyện như chẳng hề liên quan, mà thực sự là không liên quan thật. Có điều, thái độ dửng dưng của Yangie cũng quá lạnh lùng rồi. Tuy là concert đã kết thúc được một lúc nhưng dàn fan vẫn chưa chịu di chuyển khiến cho việc tôi đuổi theo Yangie có hơi khó khăn, lại được cả Shannon bỗng nhiên bị bỏ mặc chắc đang đầy bất mãn kéo tay tôi giữ lại.
-Người quen của anh thật à, sao chị ấy có vẻ như...
-Chưa kịp giới thiệu với nhóc, cô ấy là bạn gái anh.
-Thái độ của chị ấy là vì em đi cùng anh?
Anh cũng mong là thế.
Không biết hiện tại trong mắt tôi có bao nhiêu mất mát khiến cho ánh mắt Shannon nhìn tôi lại tràn đầy cảm thương đến vậy, tôi chỉ biết rằng lúc này đây trái tim tôi sợ hãi với sự thật sắp phải đối mặt. Giả như lúc kéo Yangie lại rồi tôi nên bắt đầu với câu hỏi gì, hay phải giải thích gì. Giữa đối mặt và né tránh, quả nhiên con người ta sẽ chọn vế thứ hai, để bảo vệ tâm hồn đang sắp vỡ nát.
-Là em gái song sinh với Yangie có phải không?
-Là Yangie.
Thế nhưng bạn gái tôi, người tôi yêu lại lựa chọn vế thứ nhất, đem tâm hồn đang sắp vỡ nát của tôi trực tiếp đập tan tành.
Tôi không can tâm, cố gắng cứu vãn.
-Anh với Shannon...
-Nếu anh muốn nói anh với con bé không có gì thì em tin, nhưng em không quan tâm. Còn em với Jeong Kook của BTS chính là tình yêu, em mong anh nếu có thể cũng đừng nên quan tâm, được không?
-Nếu anh nói không thể???
Tôi hoàn toàn mất kiểm soát, thanh âm cũng tăng lên vài bậc. Tôi nhớ có người từng nói khi hai người đối diện mà giọng nói lại không thể giữ bình thường có nghĩa là khoảng cách tâm hồn giữa hai người đã trở nên xa xôi, họ buộc phải hét lên vì cho rằng đối phương không nghe thấy. Hiện tại,là tôi chủ động đẩy khoảng cách giữa cả hai trở nên xa xôi. Có thể không làm vậy sao, cô ấy nghĩ gì, rút cuộc trong đầu suy nghĩ gì mới có thể dễ dàng nói thẳng thừng tới đáng sợ như thế. Và đáng sợ hơn cả chính là cô ấy chấp nhận khoảng cách bị đẩy đi cũng không hề có ý muốn lại gần, im lặng nhìn tôi phát tiết, từ lừa dối bản thân né tránh tiếp nhận sự thật cho tới từ chối tiếp nhận sự thật.Ý của cô ấy là tôi nhất định phải đối mặt, đối mặt rồi còn bắt buộc phải chấp nhận có đúng không? "Không thể" một lần nữa phải trở thành "có thể"...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro