14. Ngọt (2)
Yangie nói tôi là người bạn trai đầu tiên của cô ấy, tức là cô ấy chưa từng hẹn hò với ai bao giờ, cho nên ngoài việc tới công viên giải trí thì cô ấy hoàn toàn không biết hẹn hò thì nên làm những gì và tới những đâu. Cái cô gái này thật có quá nhiều thứ lạ lùng khiến tôi không thể không thích thú được mà. Đáp lại phản ứng khó tin của tôi với việc cô ấy suốt gần 30 năm không một mảnh tình vắt vai chính là câu nói mà có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên, cả biểu cảm như không biểu cảm của cô ấy nữa.
-Tính cách đàn ông, fan cuồng Kpop, hủ nữ, còn chưa đủ tư cách để ế sao?
Trong nhóm tôi vẫn luôn tự hào cùng Seung Kwanie tạo không khí giải trí vui vẻ cho mọi người, nhưng đứng trước Yangie tôi bỗng thấy có chút tự ti, sao có thể mặt nghiêm túc mà vẫn khiến người khác phải bật cười thế này chứ.
-Là em cố tình để người khác không tiếp cận mình đúng chứ? Nếu không sao anh có thể yêu được em vậy hả?
-Có người nói nguyện thành gay cũng muốn yêu em cơ mà.
-Này!!! Quá đáng vừa thôi, đã nói đừng nhắc cái đó nữa mà.
Tôi bị đả kích mà còn không nhịn được cười, vì thực sự đáng cười, cái phát ngôn không có não ấy của tôi tự hại tôi, còn cô ấy cứ rảnh rảnh lại lôi ra chọc.
-Với cả, vì em có người để yêu rồi, sao có thể hẹn hò với người khác được...
Đang bình thường bị cô ấy xoay cho cười đau cả bụng, rồi rất nhanh xoay qua cảm động, nhưng rồi còn chưa kịp cảm động đã lại bị xoay thành cái gì không biết, cô ấy nói:
-Anh, là ngoại lệ.
Hiện tại thực sự là không hiểu cũng không biết phải nói gì, phản ứng như thế nào. =__= Có thể hiểu ý chính là cô ấy yêu một người khác chứ không phải là yêu một mình tôi?
-Đấy, lại bị lừa rồi coi cái mặt kìa, đang lái xe đấy, tập trung dùm tôi đi anh bạn!
Ui khủng khiếp, không thể tin được là tôi cứ luôn bị ăn lừa của cô gái này thôi ấy. Lần này sẽ không nhịn nữa, phải chơi lại, nhất định phải chơi lại. Tôi một phát táp xe vào lề đường, phô diễn vẻ mặt nghiêm trọng nhất có thể.
-Em thấy đùa kiểu đó rất vui?
-Ừ. – Cũng mặt nghiêm trọng, nói không cần nghĩ.
-Xuống xe!
Tôi không nghĩ mình nhất thiết phải làm tới mức này, chỉ là tự nhiên theo quán tính buột miệng nói, căn bản trong lòng cũng có chút ấm ức. Nhưng còn chưa kịp hối hận thì Yangie đã xuống khỏi xe, còn lập tức đi bộ ngược lại. Trời ơi, cô ấy không phải rất thích đùa sao, mới tùy tiện đùa có chút lại tưởng là thật, aaa... +__+
Vội vàng ra khỏi xe, tôi chạy tới kéo tay Yangie lại, còn chưa mở lời đã phải câm nín. Chứng kiến ba lần cô ấy rơi nước mắt thì đây là lần khó có thể tưởng tượng được ra nhất, gương mặt mếu máo, vừa nấc vừa khóc òa lên, bởi vì giật mình khiến tôi câm nín trước tiên, sau đó mới là shock, cuối cùng thì đau lòng.
-Anh xin lỗi, xin lỗi, anh sai rồi, xin lỗi...
Ôm lấy cô ấy, tôi chỉ biết nói xin lỗi, đùa quá trớn, trẻ con, nhỏ mọn, là tôi sai, còn khiến cô ấy khóc thành như vậy, sai quá sức sai.
Nghe được lời xin lỗi, còn được tôi vỗ về Yangie thậm chí còn khóc dữ hơn, tôi hoảng hốt không hiểu gì, ngôn từ không chưa đủ thì buộc lòng phải dùng tới hiện vật thôi. Cảm nhận được trên tay có vật lạ, quả nhiên cô ấy nín khóc thật, mắt chớp chớp nhìn chiếc nhẫn nơi ngón áp út, rồi lại nhìn qua tôi. Không biết tôi đã giấu kỹ cái sự tiếc nuối của mình đi chưa, thiệt tình là định tặng cô ấy vào lúc cuối của buổi hẹn hò rồi tạo không khí romantic cơ, chưa gì đã phải đem nó ra, lại còn cái hoàn cảnh gì thế này, dỗ trẻ khóc huhuhu. TT^TT
-Hoshi với Yang?
Bạn gái của tôi công nhận là rất thông minh, chính xác cho họa tiết ngôi sao với mặt trời nằm cạnh nhau chính là tôi và cô ấy. Tôi là ngôi sao tỏa sáng của fan, còn cô ấy chính là mặt trời luôn bên cạnh tiếp năng lượng cho tôi.
-Anh chưa nói điều này với em đúng không?
-...?
-Cảm ơn em.
Kì thực tôi đã nghĩ rất nhiều, cũng muốn nói với cô ấy rất nhiều lần, nhưng chưa lần nào nói ra được. Hôm nay, nhân lúc trao cho cô ấy chiếc nhẫn giống hệt với chiếc tôi đang đeo trên tay, cuối cùng cũng có thể bày tỏ lòng biết ơn đối với cô ấy rồi.
-Òa, hóa ra làm nũng người yêu lại có lợi thế này, bảo sao mấy con bánh bèo ở cạnh người yêu cứ dặt dẹo không thể ngửi nổi.
Chỉ dùng một ngón tay hất nước mắt trên mặt văng xa, biểu cảm thản nhiên tuyệt đối. Đúng lúc này một đoàn tàu chạy qua, ầm ầm xịch xịch, cho tới khi khoang cuối cùng biến mất, âm thanh xa dần, tôi vẫn đứng hình, hoàn toàn rơi vào câm nín lần thứ hai trong vòng chưa đầy mười phút.
-Này Kwon Hoshi, nãy giờ em đùa anh đó đừng nói lại tin nữa???
-Trả nhẫn! -__-
Tôi xòe tay ra, lưỡi muốn cứng lại chỉ nói được có câu đó.
-Thánh thần ôi, Kwon Hoshi của em, ăn cái gì mà đáng yêu thế này không biết, đáng yêu chết tôi huhuhu.
Tôi lạnh lùng hất tay cô ấy ra khỏi mặt, lạnh lùng tiếp part 2 quay ngoắt đi, một lời cũng không muốn nói với cô gái quá đáng quá thể ấy nữa. Tôi sẽ dỗi, thật sự đã tức giận rồi!!! ="=
D.K: Ngọt cái quần què gì, thấy chua thì đúng hơn ahaha.
Cả quãng đường, thứ duy nhất tôi nghe thấy chỉ là tiếng cười không dứt như muốn đứt cả ruột của ai đó. Vĩnh cửu, trường tồn, bất diệt... ##____## Cái này có thể gọi là quả báo không, tôi trong nhóm luôn đùa dai chọc phá đồng bọn cuối cùng yêu phải một người tính cách còn ác liệt hơn, mỗi phút mỗi giây đều chỉ biết đem việc trêu đùa tôi làm thú vui tao nhã, chịu khóc chứ kiên quyết không chịu bỏ. TT____TT SEVENTEEN à, tôi biết lỗi rồi, thực sự xin lỗi tất cả mọi người huhuhu...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro