26 . bà tiên bí ẩn
8 giờ sáng
Rose thức dậy nhưng nhận ra người kế bên cô đã rời đi , có vẻ đã rất lâu , chỗ ấy đã lạnh ngắt không còn một tí hơi ấm xót lại
Rose : Jennie ....
Cô mở tin nhắn ra xem thì thấy Jennie có nhắn
6 SA
Jennie : xin lỗi cậu , mình nấu sẵn đồ ăn để dưới bàn cậu dậy hâm lại rồi ăn chuẩn bị đi làm , lạ chỗ mình không ngủ được nên ra ngoài rồi , nếu được thì mình về hẵn nhà , cậu đừng chờ cũng đừng lo. Mình không sao đâu. Cảm ơn cậu vì an ủi mình không bỏ rơi mình ! Mình yêu cậu Rose 🌹
8 : 10
Rose : cảm ơn gì chứ , có gì thì cứ qua nhà mình , mình ở nhà một mình nên cũng buồn , cậu đừng có nghĩ lung tung rồi buồn bã nữa , tớ lo cho cậu lắm đấy ! Cảm ơn Jen nha , mình cũng yêu cậu
√ đã gửi
Rose : Hmm.....mong cậu không sao
_______________________________________
Jennie thì đang ở một thư viện thành phố để đọc sách , nàng thích đọc sách , truyện tranh nàng thích lắm , rất thích nhưng từ lúc Jisoo xuất hiện , nàng đã không còn thói quen đọc sách nữa thay vào đó là thói quen ở cạnh người , nhưng giờ thì hết rồi , Jisoo không cần nàng nữa .....
Jen đang ngồi riêng biệt , lựa một cuốn sách về cuộc sống rồi từ tốn bước lại một chiếc bàn ở cuối dãy đó ngồi xuống lật từng trang sách
Hôm nay nàng mặc một chiếc áo thun trễ vai , một chiếc quần jean săn lai một đôi giày trắng như một thiếu nữ mới lớn , gương mặt ngây thơ với hai cái bánh bao ửng hồng nhưng lại không có một nụ cười nào từ khi bước vào thư viện , không ! Nói đúng hơn là từ khi không ở bên người ta , không ai làm trò cho nàng cười , không còn , thật sự không còn , nàng đã cố gắng che giấu cảm xúc của mình nhưng em cuối cùng chỉ là một cô gái nhỏ nhắn với một trái tim ấm áp và đã yêu và cũng đã bị lừa dối. Tại sao một cô gái mới lớn nhỏ nhắn như em lại phải chịu những đau khổ cay đắng của tình yêu như vậy chứ ? Nàng biết bao trăm bao ngàn suy nghĩ trong đầu tuy đang cầm cuốn sách trên tay nhưng đầu nàng lại gục hẵn lên bàn nấc nghẹn.tay phải che miệng lại để tránh làm ồn xung quanh vì thư viện rất yên tĩnh Jennie nhớ lại những hình ảnh tối qua Jisoo cùng người nào đó dìu dắt nhau vào khách sạn nước mắt không ngừng rơi
Đang khóc tự nhiên lại có một bàn tay đặt lên vai nàng
Jen giật mình ngước mặt lên thì thấy một người phụ nữ trạc tuổi mẹ cô nở một nụ cười hiền từ như một bà tiên bước ra từ thiên đàng như những cuốn truyện mà lúc nhỏ nàng vẫn thường nghe mẹ kể cho
Bà : cháu đang khóc vì một người nào đó có phải không ?
Jennie :* giật mình * tại sao ... Bà ..bà lại biết ?
Bà : * ngồi xuống cạnh nàng đưa tay lên vuốt ve mái tóc nàng mỉm cười bụ cười bà hiền từ bảo * khi trẻ bà đã từng ngồi đây , chính chỗ này khóc như cháu !
Jennie : lại một lần nữa hốt hoảng làm sao có sự trùng hợp như vậy được
Bà : cháu đừng hốt hoảng , bà là một bà tiên từ trên trời giáng xuống đấy ! Ha ha ha
Jennie : đơ người làm sao bà ..bà có thể đọc được suy nghĩ của mình ..nhìn vào mắt bà , đúng thật , mặt bà dù đã già nhưng vẫn rất xinh đẹp , bà rất đẹp lão , ánh mắt sâu xa chất chứa bao nhiêu điều dường như muốn nói với nàng
Bà : bà biết cháu đang yêu ai và đang gặp chuyện gì , nhưng con nên biết rằng trong tình yêu ..... Hai người phải vượt qua bao nhiêu khó khăn thử thách mới đến được với nhau chuyện cháu gặp cũng là một thử thách về tình yêu của cháu , khẳng định hai người có thuộc về nhau không , bây giờ cháu cần mạnh mẽ để quyết đoán chứ không phải yếu đuối để khóc than như thế này , khi yêu chỉ cần hai trái tim thật lòng thì có bao nhiêu trắc trở cũng sẽ về bên nhau
Nàng vẫn ngây ngốc nhìn bà và lắng nghe những lời bà nói
Bà : tình yêu là một thứ gì đó rất khó hiểu , ta đã từng trải nên hiểu rất rõ , có lúc cảm thấy hận người đó thật nhiều nhưng có lúc lại yêu không đường nào lui yêu đến khi không còn được yêu yêu đến khi cả hai phải rời xa khỏi nơi này , vẫn muốn bên nhau , tình yêu nó khó khăn trắc trở lắm ....... Nếu cháu đã yêu ai thật lòng thì chỉ có con tim cháu biết , suy nghĩ của cháu mách bảo cháu phải nên làm gì ! Bà chúc cháu vượt qua khó khăn này mà hạnh phúc lại nhé ! Bà tin cháu làm được .
Nói rồi bà đứng dậy bước đi bỏ lại một cô gái ngây ngốc với những câu nói của bà , một vài giây sau cô mới trấn tỉnh lại ,cầm điện thoại trên tay nhắn tin cho Jisoo
Jennie : jisoo
Jennie : mình gặp nhau đi , em có chuyện cần nói
Jennie : sông Hàn ,em đợi chị
Cô nhìn lại cuốn sách trên tay và rời khỏi thư viện chạy một mạch đến chỗ hẹn
______________________________________
9 giờ
Jisoo tỉnh dậy , ây da đau đầu quá hôm qua lỡ uống hơi nhiều rồi. Nhưng lạ thay. Chỗ này là chỗ nào vậy sao lại có một mình mình ? Ai đưa mình đến đây vậy sao chẳng nhớ gì hết , cô mệt mỏi bước vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân trang điểm lại đến bệnh viện như mọi khi. Mở điện thoại lên cô hốt hoảng khi đọc mấy trăm tin nhắn của Jennie đã được gửi từ tối qua và một tin nhắn được gửi cách đó vài phút trước đọc xong , Jisoo lật đật chạy ra khỏi khách sạn ngay đến sông hàn
15 phút
Jisoo dừng xe liếc mắt nhanh nhẹn xem chỗ nàng ngồi , kia rồi. Bóng lưng ấy , cô thực sự nhớ nhung đến chết mất. Cô chạy lại chỗ em
Jisoo : Jennie
Jennie : chị đến rồi , ngồi xuống đi
Jisoo hơi lo sợ khi thấy lần đầu thấy Jennie vẻ mặt nghiêm trọng như vậy
Jennie : mấy hôm nay chị đã làm gì
Jisoo : tôi ... Tôi ....
Jennie : nhìn ra bờ sông hàn ánh mắt buồn bã khi chính miệng người ta đang xưng một tiếng mà cô rất ghét phải nghe Jisoo thừa biết đó nhưng vẫn dùng
Jennie : tôi gọi bao nhiêu trăm bao nhiêu cuộc gọi nhỡ nhưng chị vẫn không trã lời , tại sao vậy ?
Jisoo : ừ .... Tôi để quên điện thoại nên không thể nghe
Jennie : vậy à * cười một nụ cười khinh bỉ * thế hôm qua chị cũng đã để quên mặc cho người ta dìu dắt chị vào khách sạn à
Jisoo gương mặt hốt hoảng cô không nhớ gì cả khách sạn ? Khách sạn nào chứ cùng với ai rồi dìu dắt này nọ thật sự cô không nhớ
Jennie đang cố kìm nén nước mắt thật mạnh mẽ trước mặt Jisoo
Jisoo : khách sạn gì chứ ? Tôi làm gì vào khách sạn với ai
Jennie : chị làm thì chỉ có chị biết
Jisoo : thế em hẹn tôi đây làm gì ( jisoo đâu đó hiểu ra vấn đề nhưng lại không giải thích rõ )
Jennie : để ... Để nói rõ ràng
Jisoo : em cần hỏi gì cứ hỏi tôi sẵn lòng trã lời cô vui vẻ gác chân lên chân còn lại ( ngồi chéo chân )
Jennie : tôi hỏi chị , tối hôm qua chị đã làm gì với ai ở đâu
Jisoo : em gồng làm chi cho mệt vậy
Jisoo : như em nói đó , KHÁCH SẠN
Cô thẳng thừng buông ra hai chữ khách sạn trước mặt nàng gương mặt còn hống hách
Jennie : * chát *
Jennie : BỈ ỔI
nàng đứng dậy chạy nhanh thật nhanh rời khỏi chỗ đó tránh khi người ta bắt lại thì thấy một gương mặt đầy nước mắt
Jisoo khi bị tát đặt giữ nguyên hướng đó đặt tay lên mặt cười một nụ cười chua chát
Jisoo biết em khóc , Jisoo xấu xa , Jisoo xin lỗi em ngàn lần vạn lần xin lỗi em , nhìn em khóc , Jisoo đâu có vui .... Trai tim như ai bóp nghẽn nước mắt cũng lưng tròng Jisoo thừa biết cái bánh bao bé nhỏ của cô thế nào cũng mất ăn , mất ngủ dành cả đêm thức trắng để khóc. Mới có mấy ngày Jisoo để ý thấy mặt bánh bao ốm hẵn xanh xao hốc hác , nhìn cảnh đó Jisoo muốn bay lại ôm nàng vào lòng tự trách bản thân mình tại sao lại hại em ra như vậy , muốn tự đấm vào mặt mình nhưng nàng làm sao hiểu được ...... Jisoo biết cô gái của mình không mạnh mẽ nàng yếu đuối lắm , yếu đuối khi không có cô là đang gồng mình để không phải khóc , cô đã nhìn thấy , nhìn thấy tất cả ....
Jisoo : jennie ... chị...chị xin lỗi !
.
.
Haizzzzz mọi người ơi buồn quá đi :< nhớ BÌNH CHỌN ĐÓ TRỜI ĐẤT CƠIIIIIIII
TIỄN MẤY VONG ĐỌC CHÙA NHA NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT
1 :30 khuya rồi haha tranh thủ viết cho mấy người đọc thấy tui tốt ghê hông , thấy chờ tội nghiệp nên tranh thủ ra chap đó còn không mau cmt cho ý kiến đi chứ bình chọn nữa
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro