Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Thì ra bánh bao lại là một nam thần đẹp trai như anh

 " Xin hỏi em có phải là bạn Giai gì đó đúng không "

 " Vâng ! Anh là ai vậy ạ ? "

 " Lâu không gặp , anh là cậu bạn ở bệnh viện , chào em "

 " Bánh bao sao ? Thật ư ? " Cô thật sự không tin vào tai mình , suốt bao năm nay không liên lạc với anh mà sao tự nhiên hôm nay lại nhận được vậy .

 " Thật may là em , anh ngày nào cũng gọi vào giờ này nhưng sau mấy năm cuối cùng em cũng nghe máy "

 " Vậy sao ? Từ bé đến giờ nếu vào giờ này thì em sẽ không ở nhà , thường hôm nay em được nghỉ nên mới có thời gian sạc lại nó không ngờ lâu vậy mà anh vẫn kiên trì như thế , em còn cứ tưởng .. "

 " Vậy là em vẫn ngốc như ngày bé nhỉ ? "

 " Còn anh thì vẫn thích chê em ngốc như ngày xưa nhỉ ? "

  Thế là cô và anh đấu khẩu trêu nhau một lúc , mãi đến khi cả hai đã dừng cười rồi thì anh mới mở lời : 

  " Chúng ta gặp nhau đi , anh muốn gặp em "

  " Anh .. Thật sự muốn gặp em sao ? Kể cả khi em xấu hơn ngày bé hay không hoàn hảo như anh suy nghĩ ? "

  " Anh không quan trọng em đẹp hay xấu , anh chỉ muốn gặp em và được em chấp nhận ở bên cạnh là được "

 " Vậy chúng ta sẽ gặp nhau ở đâu ? "

 " Ở quán cà phê X , khu A em có biết nơi đó không ? "

 " May quá ! Khá gần nơi em ở , được thôi vậy 3h chiều nay được không ạ ? "

 " Được , chào em "

 " Hẹn chiều gặp " 

  Điện thoại đã tắt tự khi nào nhưng cô vẫn ngệt mặt ra đấy , là cậu bé bánh bao năm đó gọi cho cô đó sao ? Thật là không thể tin vào tai mình mà AOA .

  ...

  ' Ting '

 [ Rảnh không ? ] Nếu mà đã hỏi rảnh không thì chỉ có con bạn zời đánh của cô thôi .

 [ Không ? Hôm nay không rảnh ]

 [ Bạn bè mà nói năng với nhau gì đâu mà lạnh nhạt thế ! Đi chơi đi 2h30 ruồi ]

 [ Không ! Tí nữa bận rồi ]

 [ Uồi , đi chơi với người yêu hay crush ? ]

 [ Hỏi một câu nhá : Ta còn là bạn không ? ]

 [ Đang là bạn mà ]

 [ Ừ , vậy chẳng nhẽ tôi có người yêu mà bà không biết -_- ]

 [ Ai biết đâu được , thôi đi chơi điiiiiii ]

 [ Nghỉ , bận rồi ]

 Cô bực mình tắt điện thoại , suy nghĩ xem lí do tại sao mình lại chơi với cái con này vừa đi lục cái tủ quần áo toàn poster , album , ... mà đa phần không có lấy bộ váy tử tế nào . Suy nghĩ một lúc thì cô lại cầm điện thoại lên nhắn tiếp :

  [ Ê ~ Còn đó không bạn yêu ]

  [ Gì nữa , đang bận lắm ! ]

  [ Thui ~ Có cái váy nào không cho mượn một cái đi ]

  [ Hả ?! Bà mà mặc váy á ? Thấy ghê ]

  [ Có chuyện quan trọng nên cần mặc , có cho mượn không ? ]

  [ Nếu bà muốn mượn thì qua đây , tôi tài trợ vài cái váy cho bà ]

  [ OK , đợi chút ]

    Chưa đến 10p Họa Y đã thấy Di Giai tức tốc chạy qua , nhìn cái cách thở hồng hộc cũng biết .. Haizzz .

  ...

 " Hoàn hảo , vầy mà đi ra ngoài thì người ta tưởng chế là người trong giới cả đấy "

  Cô nhìn mình trong gương , đúng là không nhận ra thật . Lại còn thêm cái váy màu hồng búp bê nữa chứ , hôm nay nhìn cô thục nữ không có gì thục nữ hơn .

 ***

 Anh đến rất đúng giờ , đeo khẩu trang ngồi ở quán cà phê đợi cô đến < Anh là người nổi tiếng > Đã 10p trôi qua mà vẫn không thấy dấu hiệu là cô gái anh đang chờ đến , cho đến khi tiếng ' Leng Keng ' của chiếc chuông ở cửa quán anh mới ngước mắt lên . Trước mắt anh là một cô gái có dáng người khá thấp , mặc một chiếc váy hồng búp bê cùng với khuôn mặt xinh đẹp khiến cho cô gái đó toát lên khí chất đặc biệt của mình . Cô gái này nhìn rất quên , hình như anh đã gặp ở sân bay rồi thì phải . À ~ Là cô bé mặc yếm đó , mà cô bé đó đến đây làm gì mà cứ nhìn điện thoại rồi lại nhìn ngó xung quanh nhỉ ? 

   Trong lúc anh đang suy nghĩ thì điện thoại chợt rung từ khi nào , cô gái nhỏ đó cũng dừng ánh mắt ở chỗ anh và nhìn anh với ánh mắt siêu kì quái . Anh cầm điện thoại lên ' Alo ' và hỏi luôn :

  " Em đến chưa vậy ? "

  " Em đến rồi , anh đang ngồi đâu ạ ? "

  " Anh đang ngồi ở bàn thứ năm trong góc phải đây "

  " Em ở đâu "

  " Anh là cái người đeo khẩu trang ấy ạ " Oừ mà đúng mà , ở đây chỉ có mình anh đeo khẩu trang chứ còn ai nữa .

  " Anh cứ ngồi đấy đi ạ em qua liền " 

  Sau đó thì anh thấy cái cô bé mặc váy hồng xinh đẹp đó bước về phía mình , mỉm cười mà chào nói :

  " Chào anh , em là Di Giai "

  Anh nhìn cô , không tin vào mắt mình . Cô bé nhỏ ngày nào bây giờ không ngờ lại trở thành một thiếu nữ xinh đẹp như thế .

  " Chào .. chào em , anh là Trạch Dương "

  Trạch ...Trạch Dương??? Gì chứ ? Đó không phải là quá trùng tên với IDOL cô sao ? Thực sự là có sự trùng khớp lạ như vậy ?

 Cô ngồi xuống , nhìn qua anh một lượt bằng ánh mắt dò xét , sau đó nói :

  " Anh có thể cởi khẩu trang ra không ạ ? "

  " Được " 

  Ngay lúc cánh tay của anh cởi xong cái khẩu trang đó ra , ánh mắt cô thoáng sững sờ . Anh là người mà cô luôn mong ước được nói chuyện đang ngồi trước mặt cô bằng xương bằng thịt . 

  " Anh là người nổi tiếng , là Idol của em , thật không thể tin được "

  " Nhìn vẻ mặt bất ngờ của em kìa , anh đã gặp em ở sân bay đó "

  " Không sai , đó là vì em biết nam thần đến thành phố này nên em mới đến máy bay "

  " Và ? "

  " Không ngờ anh lại là anh ấy , thật không thể tin được vào mắt mình "

  " Haha ~ Anh hiểu cảm giác của em "

  Hai người cứ ngồi như thế nói chuyện với nhau . 

 ...

  Vào một ngày đẹp trời nọ , cô đang lê từng bước nặng nề về nhà vì trời nắng gắt thì đột nhiên có tiếng gọi trầm ấm đằng sau khiến cô giật mình . Cô quay lại thì thấy anh đang chạy lại chỗ mình , trên mỗi nở nụ cười vui vẻ .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro